Siêu Cấp Shipper

Chương 336: Trừ phi là thái giám




"Phương Dạ, anh đang nói linh tinh gì vậy, định chọc tức mẹ tôi sao?" Đúng lúc này, cuối cùng Lương Duyệt Tư cũng tới.

Thấy dáng vẻ chán nản mất hồn mất vía của mẹ mình, Lương Duyệt Tư thật sự cảm thấy bị Phương Dạ làm cho tức muốn chết.

Phương Dạ nói giọng oan uổng: "Tổng giám đốc Lương, ban nãy tôi chỉ nói sự thật mà thôi, ai biết được giáo sư Vạn lại tức giận như vậy chứ?"

"Anh..." Lương Duyệt Tư nghẹn họng, nói không ra lời.

Có điều suy xét lại chuyện này thì lại thấy chung quy vẫn là do bản thân sơ suất, quên mất không nhắc nhở Thẩm Tiệp trước, kết quả lại để tên oan gia Phương Dạ này tới đây.

Vừa nhìn thấy con gái, Vạn Thiến Thư lập tức nắm chặt lấy tay cô ta: "Tư Tư, con nói cho mẹ biết những gì Phương Dạ vừa nói có phải sự thật không, cậu ta muốn đi Hawaii cùng con?"

Lương Duyệt Tư chỉ đành nói thật: "Mẹ, những gì Phương Dạ nói không sai."

Vạn Thiến Thư nghe xong, lảo đảo chực ngã xuống đất, sắc mặt bà ta đã biến đổi hết lần này sang lần khác, cuối cùng bà ta không chịu nổi nữa bèn phát điên lên: "Không được, mẹ tuyệt đối không cho phép hai đứa đi công tác cùng nhau, nhỡ may hai người đi ba người về thì làm thế nào, mẹ không thích thằng nhóc chết dẫm này là con rể."

Nghe thấy mấy lời này, Lương Duyệt Tư vừa thẹn vừa giận: "Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy, con và Phương Dạ sao có thể... làm ra chuyện đó chứ?"

"Sao lại không thể? Năm đó cha con cũng lừa mẹ trên đường đi du lịch đấy thôi! Đây đều là cái nết của bọn đàn ông hết con à!" Vạn Thiến Thư tức giận quát: "Có người đàn ông nhìn thì thật thà chất phác, thật ra lại là một tên xấu xa khó lường, miệng lưỡi trơn tru như mật ong, trước đây con chưa từng có bạn trai, nhất định sẽ bị cậu ta lừa mất!"

Lương Duyệt Tư cạn lời, chỉ đành lí nhí một câu: "Ai bảo con chưa từng có bạn trai chứ..."

Bị người khác thẳng thừng chê bai trước mặt như vậy, đương nhiên Phương Dạ không mấy vui vẻ gì: "Giáo sư Vạn, cô thế này có phải là ngậm máu phun người quá không vậy, có trời có đất chứng giám, Phương Dạ em không hề có suy nghĩ gì với con gái của cô, không tin cô cứ hỏi cô ây đi, tối hôm đó ở trong khách sạn... ư ư ư..."

Anh còn chưa nói xong đã nhanh chóng bị Lương Duyệt Tư bịt miệng lại.

Lỗ tai Vạn Thiến Thư tức thì hơi vểnh lên, vô cùng nhanh nhạy, giọng nói của bà ta cũng cao hơn mấy quãng độ: "Cậu vừa nói cái gì, khách sạn?"

Lương Duyệt Tư cười toe toét nói: "Mẹ, vừa nãy mẹ nghe nhầm rồi, Phương Dạ nói là công ty!"

"Không thể nào, thính lực của mẹ tốt có tiếng mà, bình thường lúc lên lớp dạy học, kể cả sinh viên chỉ xì xào rất nhỏ thôi mẹ cũng nghe thấy, vừa nãy rõ ràng cậu ta nhắc đến khách sạn!" Vạn Thiến Thư hừ lạnh: "Con bỏ cậu ta ra, để cậu ta nói tiếp xem nào!"

Lương Duyệt Tư chỉ đành quay đầu lại, trừng mắt uy hiếp Phương Dạ: Tự anh phải biết nên làm thế nào, nếu dám nói sự thật ra thì lát nữa anh không xong với tôi đâu!"

Phương Dạ gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó Lương Duyệt Tư cũng buông tay ra khỏi miệng anh.

Vạn Thiến Thư nhìn chằm chằm vào anh: "Phương Dạ, cậu nói tiếp đi, đêm đó hai người làm gì ở khách sạn?"

"Cũng không có gì, Lương Duyệt Tư tiếp khách nên uống say, tôi chỉ dìu cô ấy lên xe mà thôi." Phương Dạ thuận miệng kể: "Tôi chỉ đưa cô ấy về lại công ty, cũng không hề nghĩ gì bậy bạ trong đầu, điều này đủ để chứng minh với nhan sắc của con gái cô thì tôi không hề bị hấp dẫn một chút nào."

Gương mặt của Lương Duyệt Tư lập tức tối sầm lại, suýt chút nữa giống như quả bom hẹn giờ nổ tung tại chỗ.

Anh nói anh giải quyết, thì đó anh giải quyết đi, tại sao lại còn thêm mắm dặm muối, bồi thêm một câu như vậy?

Nhan sắc của tôi thì sao, chẳng lẽ tôi lại xấu đến thế?

"Bớt nói xàm ở đây, con gái tôi xinh đẹp rạng ngời, làm gì có người đàn ông nào không rung động chứ, trừ phi là thái giám!" Đương nhiên động đến con gái mình, Vạn Thiến Thư sẽ không vừa ý: "Đàn ông nói năng phải có sự tin cậy, lợn nái còn biết trèo cây, tóm lại, tôi không cho phép cậu và con gái tôi cùng đi Hawaii."

Phương Dạ vui vẻ: "Vậy thì chân thành cảm ơn giáo sư Vạn, nói thật thì tôi cũng chẳng muốn đi."

Lương Duyệt Tư sốt ruột: "Không được, anh nhất định phải đi!"

"Tại sao Phương Dạ nhất định phải đi?" Vạn Thiến Thư giật mình hỏi lại: "Tư Tư, chẳng lẽ con... con thích cậu ta sao?"

Lương Duyệt Tư dở khóc dở cười: "Mẹ, tiêu chuẩn của con đâu có tệ đến thế, con thà yêu một con lợn còn hơn là yêu anh ta."

Khóe miệng Phương Dạ giật giật mấy cái, cái người này nói năng kiểu gì vậy? Chẳng lẽ anh đây lại không bằng một con lợn?

Vạn Thiến Thư hăng máu, nói: "Vậy rốt cuộc là tại sao?"

"Mẹ, mẹ nghe con nói..." Lương Duyệt Tư định ghé vào tai mẹ mình thì thầm.

Biểu cảm gương mặt Vạn Thiến Thư từ tức giận chuyển sang kinh ngạc tột độ, thỉnh thoảng bà ta còn quay sang liếc liếc Phương Dạ.

"Tư Tư, con đang đùa mẹ à, Phương Dạ biết chơi golf ư?"

"Thật đó mẹ, anh ta có thể thuận lợi ký được hợp đồng quốc tế, không những đối tác ngoan ngoãn đồng ý với hợp đồng trị giá mấy trăm triệu mà còn trở thành cấp dưới của Phương Dạ, cho nên con mới có ý định cho anh ta đi cùng."

"Hợp đồng mấy trăm triệu?" Vạn Thiến Thư nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên.

"Đúng vậy." Lương Duyệt Tư còn bồi thêm một câu: "Hơn nữa lại còn là đô la Mỹ."

Vạn Thiến Thư nhất thời cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cũng may có con gái kịp thời đỡ lấy.

Lương Duyệt Tư tiếp tục nói: "Mẹ, hợp đồng này rất quan trọng đối với sự phát triển sau này của tập đoàn Tư Vũ, nếu Phương Dạ không đi cùng con, chỉ e là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó!"

"Con đừng nói nữa, mẹ hiểu hết mà!"

Vạn Thiến Thư hít sâu một hơi, khuôn mặt vốn lạnh lùng như tảng băng của bà ta giờ đây lại xuất hiện nụ cười hiếm hoi.

"Bạn học Tiểu Phương, thật là ngại quá, lúc trước là do tôi không đúng, lần đi Hawaii công tác này, Duyệt Tư phải trông cậy vào cậu rồi!"

Đậu má, giáo sư trở mặt cũng nhanh quá đi?

Phương Dạ có nằm mơ cũng không ngờ có ngày tủ lạnh vạn năm cũng nói ra mấy câu khách sáo như vậy, anh cố tình trêu: "Tổng giám đốc Lương xinh đẹp như vậy, chắc chắn có không ít bọn đàn ông dòm ngó tới, hai bọn em sớm tối ở cạnh nhau, giống như kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén ấy cô nhỉ?"

Vạn Thiến Thư nghiêm túc đáp: "Đương nhiên tôi không lo lắng gì rồi, cậu là học sinh xuất sắc nhất tôi dạy dỗ suốt bao năm nay, nhân phẩm tốt, tôi hoàn toàn yên tâm về cậu."

Phương Dạ suýt chút nữa bật cười thành tiếng, đậu má, trình nịnh nọt của giáo sư Vạn quả thực thượng thừa, khiến người khác nghe khoái quá đi mất...

Lương Duyệt Tư dò hỏi: "Mẹ, không còn nhiều thời gian nữa rồi, vậy chúng con đi trước nhé?"

"Được được được, mau đi đi, bạn học Tiểu Phương, chúc cậu thượng lộ bình an nhé!"

"Cảm ơn giáo sư Vạn, tạm biệt."

Hành lý của Lương Duyệt Tư quá nặng, lúc Phương Dạ bê đồ lên xe giúp cô ta, dường như Vạn Thiến Thư nghĩ ra gì đó, bà ta vội vàng nói thêm một câu: "Đúng rồi Tư Tư, nếu con không thể nhịn được thì nhất định phải sử dụng biện pháp an toàn nhé!"

Phương Dạ: "..."

Lương Duyệt Tư: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.