Siêu Cấp Shipper

Chương 290: Mặt rất đau




Phương Dạ phẩy tay: “Không cần, không cần, đây là chuyện của tôi, không cần người khác giúp đỡ, các em cứ chọn nước hoa trước đi, dù sao tôi cũng không thiếu tiền.”

Ba cô gái liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể gật đồng đầu ý, mỗi người bọn họ chọn một chai nước hoa trên nghìn vạn, sau đó Phương Dạ tự bỏ tiền túi ra trả.

“Tổng kết doanh thu đã tăng lên ba nghìn tệ, tuy rằng là tự tiêu tiền của bản thân, nhưng ít nhất đã cách con số năm mươi nghìn vạn gần hơn một chút.” Nhìn thấy ba cô gái vui vẻ rời đi Phương Dạ cảm thấy rất hài lòng.

Ba người sau khi lên đến tầng hai xong, lập tức gắn thẻ Tô Thiển Y trên wechat.

“Chị cả, nói cho chị biết một tin tức lớn, anh rể hiện tại đang bán nước hoa nữ ở dưới tầng một của trung tâm mua sắm hoa hồng!”

Tô Thiển Y gửi icon một người màu đen có dấu chấm hỏi: “Anh rể của chị đang bán nước hoa? Làm sao có thể!”

Nhưng người khác trong nhóm bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Thì là, anh rể có nhiều tiền như vậy, làm sao có thể chạy đi làm nhân viên bán hàng được?”

“Điều này không kỳ lạ, không phải anh rể còn đi giao hàng sao, có thêm một nghề bán hàng cũng rất bình thường.”

“Đàn ông bán nước hoa nữ, còn có thể loại này sao?”

“Có chứ, bên nước ngoài rất dễ bắt gặp như vậy.”

“Không có ảnh tức là không có thật, chụp một tấm làm bằng chứng đi!”

“Các cậu đợi chút nhé!”

Cô gái này lập tức háo hức chạy đến vị trí thích hợp, chụp ảnh Phương Dạ cùng với cả cái quầy bán hàng.

Sau khi đăng ảnh lên, sức nóng trong nhóm lập tức tăng lên, Tô Thiển Vy vốn dĩ đang nằm trên sô pha xem ti vi cũng phải ngồi thẳng dậy.

“Quá đỉnh, thì ra anh rể thật sự đang bán nước hoa?”

“Thương hiệu này cũng rất nổi tiếng, anh trai tôi cũng đang dùng.”

“Anh trai cậu dùng nước hoa của nữ?”

“Thôi xong, lộ mất tiêu rồi...”

“Quầy bán của anh ấy thật vắng vẻ, không có một vị khách nào cả.”

“Quầy bên cạnh của chị gái kia có nhiều khách chưa kia, hoàn toàn tương phản với nhau.”

“Anh rể nói rồi, anh ấy ở đây để thực tập tốt nghiệp, hôm nay chỉ có một mình anh bán hàng mà thôi, cách mục tiêu đạt được là năm mươi vạn còn rất xa, nhưng anh ấy không để chúng tôi giúp đỡ, lại còn tặng chúng tôi một chai mỗi người một chai nước hoa!”

“Anh rể thật đáng thương, biểu cảm thật tẻ nhạt, tôi muốn giúp anh ấy!”

“Có lẽ là bởi vì thể diện của đàn ông, không muốn người khác giúp đỡ.”

“Chắc chắn rồi, nếu không anh ấy móc ra năm mươi vạn là vấn đề được giải quyết rồi, làm gì phải làm chuyện tốn công vô ích này?”

Tô Thiển Y gửi tin nhắn: “Các cậu xác định là một ngày năm mươi vạn mà thôi?”

“Đúng vậy, chính miệng anh rể nói vậy với chúng tôi.”

“Được, bây giờ mọi người nghe kỹ những gì tôi nói...”

Còn nửa tiếng nữa là hết giờ làm rồi, đại ca ba người đã ngồi trước quầy tán gẫu luôn mồm, còn thuận miệng mà đả kích Phương Dạ.

“Chú tư, hôm nay bán được bao nhiêu tiền?”

Phương Dạ có chút chột dạ nói: “Không nhiều, chỉ bán được bốn chai nước hoa, hơn ba nghìn tệ mà thôi.”

“Bốn chai nước hoa mà hơn ba nghìn tệ?”

Cả ba người gần như giật bắn mình, quay đầu lại thì thấy, quả nhiên loại rẻ nhất trong đống nhãn nước hoa có giá hơn năm trăm tệ, loại cao cấp thậm chí có giá hàng chục vạn!

Mạnh Hổ cười khổ:”Chú tư, vốn dĩ chúng tôi còn muốn giúp anh một chút, mỗi người mua một lọ nước hoa cầm về tặng bạn gái, xem ra hiện tại vẫn là còn quá trẻ rồi, thật lấy làm tiếc.”

Phương Dạ không quan trọng nói: “Giúp đỡ thì không cần, có cần anh thanh toán cho các chú không?”

Hồ Phi nói: “Vậy thì không được, đây là để tặng bạn gái mà, nếu như biến thành chú tặng, vậy thì tính chất đã hoàn toàn không giống rồi!”

Phương Dạ cười cười đùa: “Có gì mà không giống, cũng không phải tặng sừng cho chú đội!”

“Điều này tôi tuyệt đối yên tâm, bởi vì Tiểu Lâm nhà anh rất một lòng...”

Đúng lúc này quản lý Hà đột nhiên xuất hiện ở quầy hàng bên cạnh của Mộ Tiểu Điệp, anh ta lạnh lùng liếc nhìn mấy người Phương Dạ, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Điệp, doanh thu hôm nay của Phương Dạ là bao nhiêu?”

Mộ Tiểu Diệp đáp lại: “Khoảng hơn ba nghìn tám trăm.”

“Phước đức của cậu ta còn có thể bán được được hơn ba nghìn sao?” Quản lý Hà ngây người một lát, trong dự đoán của cô ta, Phương Dạ đã cãi nhau với khách thì nên là zêrô mới phải.

“Ừ, không ngờ lại nhiều như vậy.”

Quản lý Hà hừ lạnh: “Hừ, cho dù bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày cậu ta bán được hai ba vạn, vẫn là không thể thông qua thử thách của tôi được, lần thực tập này, cậu ta thất bại chắc rồi!”

Mộ Tiểu Điệp khẽ nói: “Quản lý, có phải chị đã đặt ra mục tiêu quá cao cho anh ta rồi không?”

“Đây là ý của cấp trên, vốn dĩ tôi còn nghĩ không đến mức đấy, nhưng sau khi trải qua chuyện lúc chiều, tôi mới biết tên nhóc này có bao nhiêu đáng ghét!” Quản lý Hà hung hăng nói: “Bây giờ đầu vẫn còn đau âm ỉ, chỉ phạt năm trăm thật sự quá rẻ cho cậu ta rồi!”

“Quản lý, chuyện biểu chiều cũng không thể trách Phương Dạ được, tôi đã chứng kiến từ đầu đến cuối, là phú bà đó muốn bao dưỡng anh ấy, sau khi bị từ chối thì dây dưa không dứt, vì thế anh ấy mới nói chuyện hơi thẳng thắn một chút.”

“Đùa cái gì vậy, cậu ta như vậy còn có phú bà nhìn trúng cậu ta?” Quản lý Hà lộ rõ vẻ không tin, cô ta hậm hực nói: “Cho dù lùi một bước mà nói, cho dù chuyện này là thật, thì phiền phức cũng là tự cậu ta chuốc lấy, từ chối người ta thì không thể khéo léo với người ta sao, nhất định phải dùng vấn đề tuổi tác lớn nhỏ để nói kịch liệt như vậy sao?”

“Có...có lẽ anh ấy chỉ là nhất thời lỡ lời mà thôi.”

“Cô không cần phải nói hộ cậu ta, tóm lại từ ngày mai quan sát cậu ta thật tốt cho tôi, nếu như cậu ta lại chuốc lấy con thiêu thân nào là nhất định phải báo cho tôi ngay lập tức, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi...”

Quản lý Hà quay đầu lại nhìn Phương Dạ.

“Chỉ còn lại sáu ngày mà thôi, tôi sẽ đợi để xem cảnh cậu bị công ty sa thải, hừ hừ hừ!”

Trong lúc cô ta đang cười lạnh, Ngay khi cô đang giễu cợt, một người phụ nữ sang trọng với khí chất xuất chúng bước vào cửa trung tâm thương mại, ánh mắt quản lý Hà cực kỳ nham hiểm, lập tức nhận ra bộ trang phục có giá cao ngất trời của đối phương, chỉ riêng bộ váy liền áo màu trắng kia đã bằng ba tháng lương của bản thân rồi!

Đó mới là cuộc sống thượng lưu mà cô ta hằng mong ước!

Quản lý Hà nhìn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, người phụ nữ sang trọng kia trực tiếp đi tới quầy bán của Phương Dạ, hào quang của cô ấy cực mạnh, nhất thời khiến cho đám Mạnh Hổ ba người câm như hến.

Phương Dạ thuận miệng nói: “Người đẹp, cô muốn mua gì?”

Người phụ nữ sang trọng cười nhẹ: “Cậu nhóc, chai nước hoa đắt nhất ở chỗ các cậu là chai nào?”

Phương Dạ vò đầu: “Hình như có tên là cái gì mà ảo mộng, hơn một vạn sáu nghìn một chai?”

Không phải chứ, dù sao cũng đã bán hàng cả một ngày, đến cả tên của sản phẩm quầy mình bán hàng còn không nhớ?

Ba người Mạnh Hổ nghe thấy vậy lập tức che mặt, Mộ Tiểu Điệp vẫn bộ dạng tiếc rèn sắt không thành thép, còn quản lý Hà vẫn đứng cười trên nỗi đau của người khác.

Buôn bán đã đến tận cửa mà cậu còn không biết nắm bắt, đúng là một phế vật!

Người phụ nữ sang trọng che miệng cười khúc khích, sau đó lấy ra một thẻ tín dụng màu đen, quản lý Hà và Mộ Tiểu Điệp đột nhiên trừng lớn mắt, bởi vì đây là thẻ AmEx đen của một ngân hàng nào đó, nghe nói thân chủ phải là một phú hào có tài sản trên một tỷ mới có thể sở hữu nó!

“Cậu nhóc, vậy thì chính là cái chai mộng ảo gì đó mà cậu nói đi, lấy cho tôi mười chai... à không, hai mươi chai là được rồi.”

Vừa dứt lời, nụ cười trên môi quản lý Hà đã cứng đờ, ánh nhìn của Mộ Tiểu Điệp cũng trở lên ngây ngốc, còn mắt của đám Mạnh Hổ ba người đã sắp rớt xuống đất luôn rồi!

Ôi đệt, chỉ nhờ một chút công phu như vậy, Phương Dạ đã đàm phán được một khoản hơn ba chục nghìn vạn tiền bán hàng?

Quản lý Hà đột nhiên cảm thấy mặt của bản thân bị người ta đánh cho rất đau...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.