Siêu Cấp Shipper

Chương 282: Cậu ta tên Phương Dạ




Phương Vân vừa cười vừa mắng: "Nói nhăng nói cuội, này là một trăm triệu đó, đống này chất lên chẳng khác nào ngọn núi nhỏ, cha và mẹ con làm sao tiêu hết được?"

"Vậy cha và mẹ cố gắng đi, giờ con phải đi giao hàng, lần sau nói tiếp ha." Phương Dạ sợ nhiều lời tất thua, bèn nhanh chóng cúp máy.

Phương Vân tức giận mắng: "Cái thằng nhóc chết tiệt này, càng ngày càng to gan, vậy mà nó dám ngắt điện thoại của ông đây, con cứ chờ đấy mà xem!"

Tiết Minh nãy giờ vẫn ở một bên mỉm cười nói: "Ông Phương, không biết suy nghĩ của ông thế nào?"

Sau một hồi chần chừ, Phương Vân ngẩng đầu lên nói: "Lấy thì vẫn lấy, có điều không cần đến một triệu nhiều như vậy làm gì, một trăm bảy mươi ngàn là đủ rồi."

Tiết Minh lập tức vui mừng rạng rỡ: "Được được được, vậy tôi lập tức đi sắp xếp cho ông ngay, à phải rồi, bởi vì sổ tiết kiệm của ông đã vượt hơn ngưỡng trăm triệu nên nghiệp đoàn chúng tôi cũng có chút quà mọn tặng ông, mong ông vui vẻ nhận lấy!"

"Vậy thì rất cảm ơn cậu!"

Mười mấy phút sau, Tiết Minh đích thân tiễn Phương Vân đang ung dung đắc ý đi ra ngoài, thấy trong tay em trai xách theo nào túi lớn túi bé, Phương Viêm vội vàng đi tới tiếp đón.

Ông ta nói bằng giọng điệu vô cùng khách sáo: "A Vân à, lấy được tiền chưa vậy?"

"Lấy được rồi, đây này." Phương Vân giơ một cái túi đang cầm trong tay lên, bên trong đựng từng cục tiền được bó gọn lại, nhìn sơ qua cũng được hơn một trăm ngàn."

Không phải nói có thể rút hơn một triệu sao?

Phương Viêm có chút thất vọng, nói: "A Vân, giờ chú đã là tỷ phú rồi, sao đưa anh mượn có chút tiền này vậy?"

Phương Vân thản nhiên đáp: "Thật ngại quá, chỗ này tổng cộng có một trăm bảy mươi ngàn, cũng không phải cho anh mượn hết, em chỉ cho anh mượn bảy mươi ngàn thôi."

"Vậy còn một trăm ngàn còn lại?"

"Chỗ còn lại là tiền tiêu vặt tuần này của vợ em."

Một tuần mà tiêu vặt đến một trăm ngàn?

Sắc mặt Phương Viêm lập tức tối sầm lại: "A Vân, không phải chú đang đùa đấy chứ, đưa cho vợ một trăm ngàn tiền tiêu vặt, vậy mà chỉ cho người anh trai ruột thịt này mượn có bảy mươi ngàn thôi ư?"

Phương Vân nghiêm mặt đáp: "Anh phải rõ ràng ra, chỗ tiền này không phải cứ thế cho anh đâu, phải viết giấy nợ, ghi rõ hạn trả nợ."

Phương Viêm vô cùng tức giận: "Anh em ruột mà còn phải viết giấy nợ, có phải chú hơi quá đáng rồi không?"

Phương Vân đáp: "Em quá đáng? Anh có thích không? Cứ làm như em đây muốn cho anh mượn lắm ấy."

Tiên sư cha nó, tôi đây tốt xấu gì thì cũng là ông chủ, sao lại phải chịu đựng cái đồ chó chết nhà chú?

Phương Viêm tức giận tới mức thở hổn hển, đang lúc ông ta định giở giọng bề trên ra nói thì bên cạnh vang lên tiếng Đàm Càn An.

"Hừ."

Phương Viêm nghe xong, nay lập tức máu nóng trong người sôi lên sùng sục, đột nhiên ông ta hiểu ra, nếu hôm nay không lấy được tiền thì Đàm Càn An sẽ ép ông ta phải thế chấp nhà!

"Được, vậy thì bảy mươi ngàn." Ông ta ủ rũ chìa tay ra.

"Ài, giấy nợ đâu?"

"Anh... giờ anh sẽ viết." Phương Viêm bực bội nói.

"Được rồi, xét tình nghĩa anh em ruột và kỳ hạn trả ngân hàng, em có thể cho anh thoải mái một chút, ba năm đi."

"Chú nói bao nhiêu năm thì từng ấy năm."

Sau khi cầm lấy bảy mươi ngàn đồng tiền mặt, Đàm Càn An cũng không để ý gì đến Phương Viêm nữa mà quay sang ngon ngọt với Phương Vân: "Ông Phương, tôi họ Đàm tên Càn An, đây là danh thiếp của tôi."

"Có chuyện gì sao?" Phương Vân không nhận danh thiếp của Đàm Càn An, chỉ nhìn ông ta rồi nói.

"Chỉ là tôi muốn kết bạn với ông Phương thôi mà." Đàm Càn An ngoan như cún nói: "Tối nay tôi muốn mời ông Phương đi ăn cơm, rất hy vọng ông nể mặt!"

"Không cần đâu, tôi chỉ là một kẻ ngốc không trèo nổi lên mâm son, không xứng để ăn cơm cùng những người thành công và tầng lớp tri thức các người, tôi xin phép về trước!"

Phương Vân lạnh lùng buông một câu, không có lấy nửa giây do dự, nói rồi ông ấy lập tức xoay người phất tay áo rời đi, để lại sau lưng một người mặt đỏ bừng và một người mặt mũi trắng bệch.

Nhìn thấy ông ấy trực tiếp đi lên tầng trên tòa nhà Q8 có trị giá tới hơn trăm triệu, suýt chút nữa thì Đàm Càn An ho ra máu, ban nãy cái mặt ông ta bị người ta tát bốp cho cái, đúng thật là không oan mà!

Sáng thứ hai, ba người nhóm Mạnh Hổ ngồi xổm hút thuốc lá dưới tòa cao ốc, bên cạnh còn có tốp năm tụm ba thanh niên khác, rõ ràng bọn họ cũng đến xin việc.

Hút xong điếu thuốc, Đàm Dập Minh nhìn đồng hồ: "Á đệt, sắp tám giờ rồi, sao chú tư còn chưa tới nữa?"

Hồ Phi đáp: "Vội gì, vẫn còn mười phút nữa mà?"

"Đúng vậy, anh em mình tới thực tập mà, đâu có giống những người khác, muộn tí chả sao." Mạnh Hổ lại ngậm một điếu thuốc nữa, bật lửa để châm điếu.

Đàm Dập Minh làm ra vẻ bí mật, nói: "Đại ca, nghe nói chín mươi phần trăm nhân viên trong công ty này đều là các em gái, có thật không?"

Mạnh Hổ gật đầu đáp: "Chắc đúng đấy, công ty này chuyên kinh doanh đồ mỹ phẩm và đồ trang điểm cho nữ, đương nhiên phần lớn những người được tuyển dụng vào là nữ rồi, hơn nữa trông ngoại hình cũng ngon nghẻ ra phết!"

"Mấy anh em mình lại được thực tập trong công ty này, sao tự dưng anh có cảm giác không chân thực vậy nhỉ?"

Hồ Phi cười đê tiện: "Theo như anh biết thì chủ của công ty này mới chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất, nếu ai đó tán được cô ta thì chắc cả đời đều sống giàu nứt đố đổ vách mất."

Mạnh Hổ gãi gãi đầu: "Ài, tiếc là anh có chủ rồi, chứ không thì cũng muốn thử một lần, với ngoại hình và sự thông minh của anh thì chắc cũng có cửa thành bạn trai người ta đấy."

"Xàm!"

Hồ Phi và Đàm Dập Minh đồng loạt giơ ngón giữa.

Đúng lúc này, một chiếc Lamborghini Urus từ từ tiến đến trước sảnh tòa nhà, những người đang đợi ở đây bấy giờ đều nhìn chiếc xe sang trọng với ánh mắt ngưỡng mộ.

Chủ của chiếc xe mở cửa bước xuống, ngay lập tức, ba người Mạnh Hổ đều mở mắt trừng trừng, nhìn chăm chăm về phía đó.

Bộ váy vest ngắn vừa vặn chỉnh chu, đôi chân thon dài thẳng tắp, nụ cười vô cùng hoàn mỹ xinh đẹp, mặc dù cô ta không phải dạng tóc dài thướt tha xõa ngang vai nhưng mái tóc ngắn gọn gàng quý phái cũng đem lại cho người khác ấn tượng tốt.

Nói chung là, đây chính là một người phụ nữ tuyệt đẹp cho dù có đứng trong trường hợp nào cũng sẽ điên cuồng thu hút người khác.

Một tên bảo vệ cúi chào đầy tôn kính, sau đó anh ta lập tức lái chiếc xe sang kia xuống hầm để xe, Lương Duyệt Tư thì vừa gọi điện thoại vừa đi vào tòa cao ốc, gương mặt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

"Mẹ, không phải chỉ là một học sinh thôi sao, sao mẹ lại cần con phải đích thân đi gây khó dễ cho cậu ta, công việc của con rất bận, làm gì có thời gian mà đến nhà của một đứa trẻ ranh chứ?"

"Con không tự mình ra tay cũng được, tóm lại mẹ cũng chỉ cần một điều, đó là cho cậu ta khổ sở một chút, thực tập thất bại, con tiếp tục tìm công ty khác hành hạ cậu ta, đến khi nào mẹ bớt giận mới thôi!"

"Mẹ, rốt cuộc cậu ta đã gây thù chuốc oán gì với mẹ, sao lại khiến mẹ tức giận như thế?"

"Cậu ta làm mẹ mất mặt trước hơn trăm con người, hiện giờ cả trường đều đang sôi ầm ầm lên, con xe có tức hay không?"

Thế thì quả thật cũng đáng tức giận, được rồi không nói với mẹ nữa, con phải vào thang máy rồi."

"Vậy con nhất định phải nhớ tên cậu ta nhé, tuyệt đối không được nhầm."

"Biết rồi mà, cậu ta tên Phương Dạ, mẹ đã nói với con tám trăm lần rồi!" Lương Duyệt Tư cười nói: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cho cậu ta một bài học nhớ đời, để cậu ta biết thế nào là đòn hiểm của xã hội."

"Được, cứ như thế đi, mẹ chờ tin của con!"

"Vâng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.