Siêu Cấp Shipper

Chương 263: Bóng đen trong căn nhà nhỏ




Sau khi cúp cuộc gọi của đại ca, ngay sau đó La Na lại gọi đến.

“Phương Dạ, cậu đã chuẩn bị xong chưa? Bây giờ đang ở đâu đó?”

“Tôi đang ở chỗ khu thương mại Kim Đỉnh, cậu biết tiệm trà sữa Vi Miêu Bất Lý không?”

“Đương nhiên là biết. Tiệm đó đã nổi tiếng khắp thành phố rồi.” La na mỉm cười nói: “Cậu đợi thêm một lát, bọn tôi sắp tới rồi, là một chiếc MPV Mercedes màu bạc.”

“Được.”

Không bao lâu sau, có một chiếc Vito màu bạc dừng trước cửa tiệm trà sữa. Phương Dạ đeo một chiếc túi đeo chéo bước lên xe.

Ngoài tài xế ra, trong xe đã có ba nam, bốn nữ. Nữ thì có bạn cùng phòng của La Na là Lâm Sương Sương, Lương Tiểu Lệ và Đỗ Thiến. Nam thì ngoài Chu Kỳ ra, còn có hai người khác đều là những khuôn mặt lạ, nhưng có vẻ như cũng là sinh viên của đại học Hoa Hải.

Sau khi nhìn thấy Phương Dạ, sắc mặt Chu kỳ có chút không tự nhiên, còn hai bạn nam khác thì thoải mái chào hỏi anh.

“Anh chính là Phương Dạ à? Nghe danh đã lâu, tôi tên là Lý Nam, bạn trai của Lương Tiểu Lệ, đang học năm ba.”

“Tôi là Viên Quân, bạn trai của Đỗ Thiến, học năm tư giống cậu.”

“Chào các cậu.” Phương Dạ bắt tay với từng người. Còn về Chu Kỳ, anh cũng không muốn quan tâm lắm.

Có điều, Chu Kỳ xuất hiện ở đây ngược lại có hơi đáng để suy ngẫm. Nếu Lương Tiểu Lệ và Đỗ Thiến đều đã là hoa có chủ, vậy anh ta hẳn là bạn trai của Lâm Sương Sương rồi.

Nhưng Phương Dạ vẫn còn nhớ rất rõ, lần trước ở trong quán bar Dạ sắc, người ôm Lâm Sương Sương chính là một ông già…

Lý Nam nói với vẻ mặt phấn khởi: “Phương Dạ, nghe nói mấy ngày trước anh đã làm một chuyện long trời lở đất ở nhà tổng hợp B, có phải là thật không?”

“À…” Phương Dạ lập tức xấu hổ: “Chuyện này… đều là hiểu lầm mà thôi, cũng không coi là chuyện lớn gì đâu.”

“Tủ lạnh vạn năm cũng bị cậu chọc tức suýt khóc rồi, còn không coi là chuyện lớn nữa hả?” Viên Quân mặt mày hớn hở nói: “Mấy năm qua, tôi hận nhất là tiết học của cô ta. Chuyện cậu làm lần này, không biết có bao nhiêu bạn học đang sướng thầm trong lòng đó!”

Chu Kỳ hừ lạnh quay đầu đi, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.

Phương Dạ cười ngượng ngùng: “Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa, làm người ta ngại lắm.”

Anh đặt túi xách xong, ngồi xuống bên cạnh La Na, sau đó cố ý chuyển chủ đề: “Đúng rồi, hôm nay chúng ta đi cắm trại ở đâu thế?”

Bất ngờ là, vậy mà lại là Lâm Sương Sương lên tiếng trả lời câu hỏi của anh trước: “Đích đến của chúng ta là Ly Đảo nằm ở trung tâm hồ chứa nước Liên Tâm. Trên đó có một bệnh viện bỏ hoang từ thế kỷ trước, rất thích hợp để quay video kinh dị.”

“Không phải chứ? Thì ra các cậu cắm trại là để quay video kinh dị à?” Phương Dạ khẽ sửng sốt.

La Na cười nói: “Đúng vậy. Hiện tại bốn người bọn tôi đều là thành viên của hội nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên đại học Hoa Hải. Lý Nam là hội trưởng, còn Lâm Sương Sương cũng vừa được thăng lên làm phó hội trưởng, cho nên muốn làm ra một chút thành tích. Quay một tập video kinh dị có thể hot trên mạng, đương nhiên là thích hợp nhất.”

Phương Dạ gật đầu: “Vậy cũng đúng. Có điều là tôi thật sự chưa từng nghe qua Ly Đảo gì cả, càng không cần nhắc tới bệnh viện trên đó.”

Lý Nam cười nói: “Không chỉ có anh, sợ là rất nhiều người Hoa Hải đều không biết chuyện này. Bệnh viện Ly Đảo được xây dựng vào những năm bảy mươi thế kỷ trước. Bởi vì đó không phải là bệnh viện bình thường, rất ít đối ngoại, không được người ta biết đến là chuyện rất bình thường.”

Phương Dạ hỏi: “Vậy đó là bệnh viện gì?”

Lý Nam giải thích: “Chỗ đó chỉ nhận chữa bệnh nhân tâm thần và bệnh phong cùi. Ở thế kỷ trước, những loại bệnh đó đã khiến người ta nghe đến đã sợ, vì vậy rất ít người biết.”

“Thì ra là vậy.” Phương Dạ gật đầu: “Vậy thì bệnh viện đó vì sao lại bỏ hoang?”

Lâm Sương Sương nói: “Theo tài liệu lịch sử, có lẽ là vào năm 79 đột nhiên có một trận hỏa hoạn lớn, trận hỏa hoạn này không những thiêu rụi hoàn toàn bệnh viện, mà còn có chín mươi phần trăm người bệnh và nhân viên y tế ở trong đó cũng bị thiêu chết. Cấp trên cho rằng bệnh viện đó đã không cần thiết phải tu sửa lại nữa, cho nên đã triệt để vứt bỏ.”

Phương Dạ cười nói: “Vậy các cậu cũng to gan đó chứ, lại dám qua đêm ở một nơi như thế.”

Lâm Sương Sương gật đầu: “Cho nên mới phải kéo theo đám con trai các cậu đó, nếu không thì, đừng nói là bệnh viện bỏ hoang, ngay cả Ly Đảo bọn tôi cũng chưa chắc dám bước lên.”

Nói chuyện một hồi, rất nhanh chiếc Vito đã rời khỏi khu vực thành phố, đi theo đường huyện 104 hướng về phía hồ chứa nước.

Hồ chứa nước Liên Tâm nằm ở sườn phía Nam của núi Liên Hoa, là một trong ba hồ chứa nước lớn ở Hoa Hải. Khác với những hồ chứa nước khác, bởi vì địa điểm nơi này hẻo lánh, cách xa thị trấn, cho nên dân thành phố cực kỳ ít đến nơi này dạo chơi, thỉnh thoảng có người đến cũng chỉ là những người thích câu cá mà thôi.

Những khoảng xanh tươi khắp dọc đường khiến cho người ta vui tai vui mắt, hơn nữa không khí còn vô cùng trong lành, làm cho tâm trạng của Phương Dạ hết sức dễ chịu. Nhìn qua phía bên trái xe MPV đã có thể nhìn thấy được một vùng nước lớn, giống như một viên ngọc phỉ thúy màu xanh biếc được gắn trong dãy núi.

Sau khi lượn vòng trên đường núi hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng chiếc Vito cũng đã tới nơi. Đập số ba của hồ chứa nước Liên Tâm. Trên đập có xây một căn nhà hai tầng, bức tường bê tông đã bong tróc loang lổ. Theo Lý Nam giới thiệu, đây là chỗ ở của người giữ đập.

“Ở đây chỉ có một người giữ đập ở lâu dài. Ông ấy họ Đặng, là bà con của một người bạn tôi. Nếu như không vì tầng quan hệ này, người bình thường thật sự không thể đến được Ly Đảo. Bởi vì cả cái hồ chứa nước này chỉ có lác đác vài chiếc ca nô, tất cả đều được người giữ đập nắm giữ.” Lý Nam giải thích: “Bác Đặng đã làm việc ở đây từ hồi hai mươi, đến nay đã hơn ba mươi năm rồi. Tính cách của người sống một mình đều có hơi quái, cho nên lát nữa mọi người nói chuyện thì chú ý một chút. Lỡ như chọc cho ông ấy không vui, chỉ sợ kế hoạch cắm trại hôm nay phải đi tong rồi.”

Đỗ Thiến vô cùng kinh ngạc, nói: “Sống một mình ba mươi năm, chẳng lẽ ông ấy không cưới vợ sao?”

Lý Nam nói: “Nghe bạn tôi nói, mười năm trước bác Đặng đã từng kết hôn một lần, nhưng cô dâu đó không chịu được nỗi khổ của cuộc sống giữ đập, chưa đến nửa năm đã ly hôn, bác Đặng cũng độc thân mãi đến bây giờ.”

Viên Quân là dân thích câu cá, anh ta nói: “Nơi này nước non xanh biếc, cũng không có gì là không tốt. Mỗi ngày ngồi trên đập, câu cá từ sáng đến tối đều được, đây mới là cuộc sống thần tiên mà tôi ngưỡng mộ!”

Đỗ Thiến trợn trừng một cái: “Vậy được thôi, sau đợt cắm trại này kết thúc, anh cứ ở lại đây đừng về nữa!”

Viên Quân ngượng ngùng nói: “Anh chỉ là nói vậy thôi. Cái nơi quỷ quái này, ngay cả tín hiệu điện thoại cũng lúc có lúc không, anh đương nhiên không ở nổi ba ngày!”

Phương Dạ nghe mà không nhịn được cười. Theo như ý nói thì anh ta ở lại hai ngày hẳn là vẫn được…

Sau khi chiếc xe dừng lại, nhóm người nhất túi lớn túi nhỏ bước xuống. Mặc dù chỉ cắm trại một một đêm, nhưng bọn họ chuẩn bị rất đầy đủ. Chỉ cái balo loại lớn khoảng hơn một mét đã có bốn cái, ngoài ra còn có bốn túi du lịch nhỏ hơn một cỡ, hiển nhiên là chuẩn bị cho các bạn nữ.

Sau khi hẹn giờ đón vào ngày mai với tài xế Vito xong, đối phương đã nhanh chóng rời đi. Lý Nam thì bước đến bấm chuông cổng của căn nhà nhỏ.

Qua khoảng bốn năm phút sau, một người đàn ông trung niên da ngăm đen mới mở cổng sắt ra.

Lý Nam mỉm cười chào hỏi: “Xin chào bác Đặng, cháu là Lý Nam, cháu được Đặng Luân giới thiệu tới.”

Người đàn ông trung niên đảo mắt nhìn nhóm người một cái, sau đó gật đầu nói: “Vào đi.”

Sau khi bước vào cánh công sắt loang lổ, rỉ sét, đám người nối đuôi theo người đàn ông trung niên đi vào. Sau khi đi qua một cái hẻm chật hẹp, ẩm ướt, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc ca nô màu xanh trắng đỗ sau căn nhà.

Trước khi lên thuyền, lúc ngẩng đầu, Phương Dạ vô ý nhìn thấy, chỗ cửa sổ tầng hai của căn nhà lại có một bóng người màu đen lờ mờ đang đứng. Nhìn theo hình dáng thì có vẻ như là một người phụ nữ tóc dài, dáng người thon thả…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.