Siêu Cấp Shipper

Chương 244: Cảm giác của ai




Theo thời gian số người ủng hộ cho quán trà sữa Vi Miêu Bất Lý ngày càng nhiều, điều này khiến cho Tề Tử Du ở phía đối diện vô cùng kinh ngạc.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Từ sau khi hai người đẹp đi vào, chỉ trong vòng mười phút lượng khách đến quán đã tăng vọt, hơn nữa vẫn có xu hướng tiếp tục tăng, nếu như cứ tiếp tục như vậy không bao lâu nữa sẽ có thể vượt qua độ hot của quán trà sữa Loan Loan.

“Khốn nạn, chẳng lẽ Phương Dạ cũng nhờ người giúp đỡ, hơn nữa còn không tính toán chi phí, mời một phát mấy trăm người?”

Anh ta thấy rất rõ, những vị khách đó hoàn toàn khác nhau, không như anh ta nhờ người giúp đỡ nhưng trùng lặp…

Trong quán trà sữa, Phương Dạ đắc ý nói với Hạ Vi: “Chị Vi, còn chưa đến một tiếng mà giờ trong quán đã đã kín chỗ nhỉ?”

Hạ Vi hậm hực nói: “Coi như cậu giỏi, vẫn còn hai phút rưỡi nữa.”

Phương Dạ đang định nói thì cách đó không xa đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: “Uầy, chú tư, sao đến nhanh thế?”

Anh quay đầu nhìn thì thấy trong đám người có người đang vẫy tay với anh, đó không phải là ba người bọn Mạnh Hổ sao?

“Đại ca, sao chú lại đến đây?”

Đàm Dập Minh cười nói: “Có nữ thần thúc đẩy việc bán hàng, đương nhiên là bọn anh phải đến ủng hộ rồi!”

Phương Dạ nghi ngờ hỏi: “Nữ thần của chú? Thẩm Nghiên Nhi sao?”

Hồ Phi vội vàng nói: “Thẩm Nghiên Nhi là nữ thần của anh đây, nữ thần của chú hai là Willa.”

Phương Dạ lại hỏi: “Vậy nữ thần của đại ca là ai?”

Mạnh Hổ xoa đầu cười ha ha nói: “Anh thì hơi đặc biệt, cả hai bọn họ đều là nữ thần của anh.”

Đây là gọi là đặc biệt sao, rõ ràng phải gọi là tham lam mới đúng…

Phương Dạ trêu chọc nói: “Không phải mấy chú đều đã thoát khỏi biển khổ của cuộc sống độc thân rồi hay sao, sao cứ mở miệng là nhắc đến nữ thần thế?”

Hồ Phi làm ra vẻ đứng đắn nói: “Chú tứ, làm người quan trọng nhất phải hiểu lí lẽ, bạn gái là bạn gái, nữ thần là nữ thần, một người ở bên cạnh, một người ở trong tim, tuyệt đối không thể gộp hai người họ để nói được!”

“Vậy nhỡ may bạn gái biết các chú đến gặp nữ thần, có phải sẽ gặp phiền thức không?”

Mạnh Hổ cười nói: “Đương nhiên là không rồi, bọn anh đến đây là để mua trà sữa cho bạn gái, làm gì có chuyện gặp phiền thức?”

Hồ Phi hỏi: “À chú tứ, hôm nay chú đến nhanh thế, vậy rốt cuộc ai là nữ thần của chú?”

Đàm Dập Minh nói: “Thế mà còn phải hỏi, vốn dĩ Nghiên Nhi là bạn học của chú ấy, tỉ lệ trở thành nữ thần không cao nên chắc chắn là cô em Willa rồi.”

Hồ Phi vẫn giữ ý kiến khác: “Vậy thì chưa chắc, có lẽ từ hồi cấp ba chú tư đã coi Nhiên Nhi là nữ thần rồi cũng nên?”

Mạnh Hổ nói chen vào: “Còn anh thì thấy khẩu vị của chú tư chắc cũng giống anh nên cũng khởi đầu với hai nữ thần…”

Phương Dạ dở khóc dở khóc dở cười nói: “Mấy chú đủ rồi đấy, đúng là nói vớ vẩn, còn nói cả khởi đầu?”

Hồ Phi nói: “Vậy chú thành thật nói ra đi, rốt cuộc ai là nữ thần của chú?”

Phương Dạ lắc đầu: “Không có ai cả, anh đến làm việc.”

Ba người đồng thanh: “Đi làm?”

“Đúng, đến đi làm.” Phương Dạ chỉ vào chiếc áo gi-lê màu vàng của mình: “Nhìn thấy chưa, anh đã mặc đồng phục làm việc rồi.”

Vẻ mặt Đàm Dập Minh nghi ngờ nói: “Không phải chứ, anh nhớ quán trà sữa mà chú giao hàng tên là Vi Vi thích Trà cơ mà?”

Còn Hồ Phi lại có lí giải: “À, nước thì chảy chỗ trũng, người thì đi chỗ cao mà, Vi Miêu Bất Lý là quán mới, hơn nữa còn có nhiều cô em xinh đẹp, lương chắc chắn cũng cao hơn nhiều, chú Tứ đổi chỗ khác cũng là chuyện hợp lí thôi.”

“Đây là…”

Phương Dạ cười khổ: “Các chú đừng đoán lung tung nữa, quán Vi Miêu Bất Lý trước đây chính là quán Vi Vi thích Trà, bà chủ của anh mở rộng kinh doanh nên mới đổi mặt tiền.”

“Hóa ra là thế!”

Giờ ba người họ mới tin.

Lúc này cũng sắp đến lượt bọn họ rồi vì vậy bọn họ không quan tâm đến Phương Dạ nữa nhanh chóng trở về hàng.

Phương Dạ bất lực lắc đầu, lúc này Trâu Lệ Lệ đột nhiên đi đến.

“Phương Dạ, anh có đơn hàng đầu tiên rồi đây!”

“Có đơn giao hàng rồi sao?” Tinh thần Phương Dạ lập tức trở nên phấn chấn, đây là một tin tốt, đã mấy ngày rồi anh không kích động vì phần thưởng rồi!

Trâu Lệ Lệ cười híp mắt nói: “Đúng thế, đã đóng gói xong rồi, anh mau giao đi, à, đơn này có hơi rắc rối, nếu như cần giúp đỡ thì cứ nói.”

Phương Dạ khoe khoang nói: “Đùa gì vậy, tôi đây chính là nhân viên giao hàng giỏi nhất, trên đời này không có gì tôi không giao được, sao có thể phải cần giúp chứ!”

Trâu Lệ Lệ nói: “Thực sự không cần giúp đỡ sao?”

Phương Dạ tùy lấy đồ và đơn hàng: “Còn phải nói sao, ai cần giúp người đó là chó.”

“Vậy được, chúc anh may mắn.” Trâu Lệ Lệ che miệng cười khúc khích, sau đó hất tóc đuôi ngựa rời đi.

“Sao con nhóc này nói chuyện thần bí thế nhỉ, chẳng lẽ đơn hàng đầu tiên có gì đó kì lạ sao?” Phương Dạ nghi ngờ mở đơn hàng.

“Phiền anh đến cửa hàng tiện lợi hoặc siêu thị mua giúp tôi một túi Space 6, nhất định phải là hàng thật, cảm ơn nhiều!”

Phương Dạ gãi đầu: “Space 6 là cái quái gì? Chẳng lẽ là nhãn hiệu thuốc lá sao?”

Là một thằng con trai không hút thuốc lá, Phương Dạ hoàn toàn không biết chút gì về mấy lĩnh vực này…

“Kệ vậy, đến cửa hàng tiện lợi hỏi là biết thôi.”

Khó khăn lắm mới chen ra khỏi quán trà sữa, Phương Dạ leo lên chiếc xe điện nhỏ lâu ngày xa cách của mình sau đó vui vẻ xuất phát.

Đến tám chín phần đây là đơn giao hàng đặc biệt nên anh rất mong đợi phần thưởng mà mình có thể nhận được.

Lúc đi qua quán trà sữa Loan Loan, Phương Dạ vừa nhìn đã thấy Tề Tử Du đang đứng trước cửa sổ, sắc mặt anh ta tái mét, anh giơ ngón tay giữa với anh ta.

“Mẹ nó, một thắng shipper của quán Vi Miêu Bất Lý cũng dám khinh thường ông đây sao?” Vốn dĩ tâm trạng của Tề Tử Du đã không tốt, giờ lại bị Phương Dạ giơ ngón tay giữa thì lại càng trở nên tồi tệ…

Phương Dạ ngâm nga một bài hát đi vào một cửa hàng tiện lợi, chủ cửa hàng là một người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp, trên môi đánh một lớp son màu đỏ vô cùng xinh đẹp, thậm chí từ xa đã ngửi thấy mùi nước hoa lan.

Nhìn thấy Phương Dạ rất đẹp trai, cô chủ quán có chút dao động, giọng nói trở nên dịu dàng hơn.

“Anh đẹp trai muốn mua gì nào?”

Sao ánh mắt cô chủ quán nhìn người ta là lạ, giống như rất thèm khát vậy?

Mặc dù Phương Dạ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng anh vẫn không lựa chọn rời đi, anh liếc nhìn kệ hàng phía sau lưng cô chủ quán, nhưng không nhìn thấy từ Space 6.

“Tôi muốn mua thuốc lá.”

Cô chủ quán thấy anh không quan tâm đến ánh mắt mập mờ của mình thì lập tức cảm thấy hơi nản lòng: “Muốn mua của hãng nào, chỗ tôi loại nào cũng có.”

“Vậy cho tôi một bao Space 6 đi.” Phương Dạ nghĩ ngợi một lát rồi bổ sung thêm một câu: “À, nhất định phải là hàng chính hãng, đừng có lấy hàng giả lừa tôi.”

Không phải chứ, người này lại đến đây mua Space 6, chẳng lẽ là mua cho bạn gái?

Bà chủ khẽ nói: “Anh đang đùa sao? Cái này làm gì có đồ giả chứ?”

Lần đầu tiên mua thuốc lá Phương Dạ không muốn bị lừa, mặc dù không hiểu lắm nhưng phải có khí thế, anh ba hoa: “Sao lại có thể không có chứ, lần trước tôi mua phải hàng giả, nó đem lại cho người ta cảm giác rất kì lạ.”

Bà chủ hơi sững sờ: “Anh nói cảm giác của ai cơ?”

Phương Dạ nói: “Đương nhiên là của tôi rồi, còn ai nữa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.