Siêu Cấp Shipper

Chương 242: Chết sớm chết muộn cũng là chết




Chương 242:

Tiếng xào xạc vang lên dày đặc, trong rừng cây phía trước mờ mờ ảo ảo cũng không biết là có bao nhiêu người vây đến.

Tóc búi bị khí thế này dọa: “Không phải chứ, con khốn đó mang đến nhiều người như vậy, thật không cần mặt mũi nữa à?”

Tóc bện có chút bất cần: “Sợ gì chứ, có nhiều người thì cũng là đám lưu manh ô hợp mà thôi, cừu non có nhiều đi chăng nữa lẽ nào hổ dữ còn phải sợ chúng sao?”

Búi tóc đáp: “Lõ như hổ dữ ăn đến nổ dạ dày thì sao?”

“Lo gì, hổ dữ bụng to là được.”

“Nếu như bụng to quá không đi đường được thì cũng đâu còn dũng mãnh nữa?”

“Cậu tranh luận con mẹ nó toàn nói đến chết vậy…”

Chẳng mấy chốc, đám người đông nghịt đã đi tới trước mặt, ngay cả bện tóc cũng không dám nói lung tung nữa, bởi vì đối phương có quá nhiều người, trong tầm mắt đã có đến năm sáu mươi người, còn phía sau cũng không biết là có bao nhiêu nữa!

Giang Tử Nhu đi phía trước, sau lưng cô ta có hai người đàn ông, một béo một gầy, đầu mập tai to, mặt mũi hiền lành, trên mặt nở nụ cười trông như Phật Di Lặc, còn người đàn ông gầy gò má khỉ miệng nhọn, vóc người thấp bé, nhưng ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, rõ ràng không phải là người hiền lành gì.

Tải app truyện hola đọc full miễn phí nhé! Giang Tử Nhu hôm nay vô cùng hăm hở, trần đầy tự tin, có bài học xương máu lật thuyền trong mương của Phương Dạ lần trước cô ta cũng không kỳ vọng vào người khác nữa mà trước tiếp tìm đến bố mình mượn người.

Giang Long chỉ có một cô đứa con gái rượu, tất nhiên là yêu thương khôn cùng, nghe nói lấn trước con gái bị lật thuyền trong mương còn ăn hành, hôm nay lại phải đánh nhau cùng kẻ thù, không chút do dự cho cô ta mượn Di Lặc và Hầu Tử.

Tứ đại kim cang là bôn tên đàn em lợi hại nhất của Giang Long, nếu đặt mấy người này trong phim ảnh Hong Kong, ít nhất cũng là loại tay chân tàn nhãn hàng đầu, cho dù là tay không đối phó với mười người đàn ông vạm vỡ cũng không phải là nói chơi, lại thêm nhiều tên lâu la dưới chướng như vậy đối phó với mình Phương Dạ chắc chắn là dư sức.

Sau khi đứng ổn định xong, Giang Tử Nhu lạnh lùng liếc nhìn phía đối diện, kết quả lại không tìm thấy bóng dáng Phương Dạ đâu trong lòng không khỏi thất vọng.

Bên tóc là người đầu tiên mở lời: “Giang Tử Nhu, mày dẫn cả tay chân của bố mày tới, không cần mặt mũi nữa à?”

Giang Tử Nhu hừ lạnh: “Sao, bọn mày sợ à? Sợ rồi thì giao con khốn Tô Thiển Y ra đây, sau đó cút, đừng ở đấy rảnh rỗi sinh nông nổi lo chuyện bao đồng nữa!”

“Sợ? Trong từ điển của Hạ Mạn Linh này đã bỏ nó từ lâu rồi, nó không tồn tại!” Bện tóc cười ha hả: “Người càng nhiều càng chứng tỏ mày sợ hãi, có phải vì lần trước bị anh rể Tiểu Y đánh cho sợ rồi không? Nghe nói còn phải quỳ xuống xin tha, đáng tiếc tao không được thấy tận mắt, nếu không thực sẽ khiến người ta cười đến đau bụng mất, hahahal”

Vừa nhắc đến chuyện đáng xấu hổ lần trước trong lòng Giang Tử Nhu đã hận đến nghiến răng ken két, nếu không phải tên cầm thú Phương Dạ đó quá biến thái, thì sao bản thân có thể sợ đến mức chân mềm nhữn cả ra?

‘Tốt khoe xấu che, hôm nay mày không đến thì còn đỡ, nếu đã đến thật rồi thì tao nhất định kêu người đánh mày đến nhừ xương, để cả đời này mày không thể bò xuống giường được nữa!

Sắc mặt Giang Tử Nhu u ám nói: “Miệng lưỡi hùng hồn thì làm được gì, vẫn là xem đến lúc làm thật thủ hạ của ai hơn, tao hỏi lại một lần nữa có giao Tô Thiển Y ra hay không, đợi đến lúc đó đánh rồi có giao ra nữa cũng vô dụng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.