Chương 240:
“Tiểu Phương con bận rồi thì chú đi giao hàng đây.”
“Vâng, chú Đạt.”
Phương Dạ bắt máy thì đầu bên kia là Tô Thiển Y.
“Alo?”
Giọng nói hoảng hốt của Tô Thiển Y phát ra từ điện thoại: “Anh rể, cứu mạng, có người muốn giết tôi!”
“Gì, cô gọi ai là anh rể?” Phương Dạ giật mình.
Tô Thiển Y tức giận nói: “Anh có thể nghiêm túc một chút không, cái này là trọng điểm à? Điểm quan trọng là là câu sau được không hả! Dì nhỏ của anh muốn giết tôi đây này!”
Từ giọng điệu của đối phương Phương Dạ biết chắc được bên đó không có gì nguy hiểm, lại chậm rãi nói: “Ờ ờ ờ, vậy ai muốn giết cô?”
“Còn có thể là ai được nữa, là con khốn Giang Tử Nhu kia chứ ai, anh là anh rể lẽ nào đành lòng thấy chết không cứu sao?”
“Đợi đã đợi đã, thứ nhất, tôi và chị cô chẳng liên quan gì đến nhau cả, không phải là anh rể cô, còn gọi thế nữa tôi cúp máy đấy!”
“Vậy gọi anh là gì?”
“Anh Phương hay anh Dạ đều có thể dùng thỏa mái.”
“Được! Anh Phương anh Phương anh Phương, giờ có thể đến cứu tôi được chưa?”
“Nghiêm túc chút, tôi vẫn chưa nói xong!”
“.* Tô Thiển Y nhất thời im lặng.
Phương Dạ nghiêm nghị nói: “Điểm thứ hai, cô phải cho tôi biết lý do, tại sao Giang… Giang gì gì đó?”
“Giang Tử Nhu!”
“Đúng đúng đúng, tại sao em gái nhỏ Giang Tử Nhu luôn hòa hoãn với người khác mà lại luôn tìm cô kiếm chuyện?”
“Còn không phải vì dì nhỏ của anh thấy người ta tài đẹp hơn người, lại cướp đi bạn trai mới của cô ta nữa sao!”
“Các cô có thể yên ổn một chút không, lần trước thì tranh đến kéo đội đánh nhau, lần này lại nữa, có tin giờ tôi gọi điện thoại cho chị cô không?”
“Đừng mà anh rể!”
“Hửm?”
“Anh… anh Phương, anh đừng nói với chị tôi, anh nghe tôi nói, lần này tôi thật sự không gây chuyện linh tinh, là bạn trai cô ta mặt dày sống chết đòi theo đuổi tôi, tôi cũng là người bị hại!”
“Vậy cô kêu em gái nhỏ Giang tìm anh ta tính sổ là được rồi, liên quan mẹ gì đến tôi?”
“Vấn đề nằm ở chỗ con khốn đó không nói lý, hơn nữa cô ta yêu bạn trai mình đến chết đi sống lại còn nghĩ đến chuyện gương vỡ lại lành nữa, sao có thể dạy bảo anh ta?”
Phương Dạ oán hận nói: “Đứa nhóc chỉ biết gây chuyện cho.
người ta dọn, sớm biết vậy lần trước đã dạy cho cô ấy một bày học rồi”
“Anh Phương, cách nghĩ này của anh rất tốt, cô ta sắp dẫn người tới rồi, anh nhanh đến đi!”
“Chỗ nào?”
“Trong khu rừng nhỏ trên ngọn đồi sau trường tôi.”
“Ngọn núi phía sau của trường quý tộc?” Phương Dạ kinh ngạc nói: “Chỗ đó không phải trước khi giải tỏa là bãi tha ma sao, cô đến cái nơi chim cũng không thèm đậu đó làm gì?”
“Gì? lúc trước là bãi tha ma?” Tô Thiển Y rõ ràng là sợ hãi rồi: “Tôi… Tôi không biết chuyện này!”