Siêu Cấp Shipper

Chương 239: Chú Đạt




Chương 239:

Hạ Vĩ liên tục gật đầu: “Nào chỉ là được, phải nói là cực ngon, A Dạ à, lầy này cậu nhặt được đồ tốt rồi, có được công thức này quán trà sữa của chúng ta không hot mới lạ đấy!”

“Vậy thì công thức này từ nay sẽ giao cho chị.”

“Vậy thì quá tốt rồi!” Hạ Vi vui mừng nhưng cũng có phần lo lắng: “Nhưng mà vẫn phải nhiều lời hỏi cậu một câu, bạn cậu sẽ không bán công thức này cho người khác nữa đấy chứ?”

Phương Dạ buông lời thề son sắt nói: “Chắc chắn là không, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, công thức pha chế này sẽ để cho quán chúng ta sử dụng độc quyền, cho nên chị nhất định phải bảo vệ nó thật tốt, có thế nào cũng không được phát tán nó ra ngoài.”

Hạ Vi nắm chặt tay, dùng ánh mắt kiên định nói: “Được, sau này học thuộc rồi thì tôi sẽ đốt nó đi, nơi an toàn nhất để cất giấu đồ quý chắc chắn là để trong đầu rồi!”

“Chị nói có lý lắm.” Phương Dạ ôm bụng đứng lên: “Chị từ học thuộc, em đi giao đồ cho tiêu hóa nhanh”

Lúc vừa bước ra khỏi bếp sau, anh đã nhìn thấy chú Đạt đang ở bên ngoài.

Chú Đạt cười chào hỏi: “Tiểu Phương, bà chủ đang ở trong đó sao?”

“Ở trong thì có ở, nhưng mà đang bận, chú tìm chị ấy có chuyện gì?”

Chú Đạt do dự sau đó vẫn hạ giọng nói: “Tiểu Phương, chú muốn xin bà chủ tạm ứng một tháng lương, con thân với cô ấy hơn, con có thể giúp chú nói đỡ một câu không?”

Phương Dạ cười nói: “Này là chuyện nhỏ không cần phải làm phiền đến chị ấy, chú cần bao nhiêu con cho mượn.”

Chú Đạt đáp: “Vậy sao được, con còn trẻ cũng chỉ là một người đi làm thuê cần tiêu tiền biết bao nhiêu chỗ, chú không thể làm phiền con được.”

“Không sao đâu chú Đạt, nhiều thì không dám nói nhưng mà trăm bảy trăm tám ngàn vẫn có thể tùy ý lấy ra được, chú cứ nói ra con số là xong chuyện, không lấy lãi của chú, khi nào chú trả được thì trả.”

“Thật à?”

“Thật đấy!”

“Vậy được, cho chú mượn năm… năm nghìn đi.”

Phương Dạ cười đáp: “Nhìn biểu cảm của chú kìa, năm ngàn chắc chắn không đủ đúng chứ?”

Chú Đạt do dự nói: “Vẫn thiếu một chút, nhưng mà chú có thể mượn của người khác nữa..”

“Chú Đạt, chú mượn của mình con là được rồi, cần gì phải đi nhờ vở người ta nữa?” Phương Dạ phóng khoáng nói: “Bây giờ con chuyển cho chú năm mươi nghìn, nếu không đủ thì cứ nói”

“Đủ rồi, đủ rồi, năm mươi nghìn hơi nhiều rồi!” Chú Đạt gật đầu nói: “Vậy thì cảm ơn con nhé Tiểu Phương!”

“Chú Đạt, chú không cần khách sáo, thật ra tôi cũng có cổ phần ở quán trà sữa này, tuy thời gian chú đến đây làm nhân viên bán thời gian chưa lâu nhưng bình thường chúng †a vẫn qua lại, ngoài làm việc chăm chỉ và nghiêm túc, có trách nhiệm thì thái độ của chú đối với người khác cũng rất tốt, thực tình bà chủ vẫn luôn khen ngợi chú, còn nói mở quán mới sẽ tăng lương cho chú nữa!”

Chú Đạt cảm động đáp: “Ai”

, đó đều là chuyện chú nên làm, bà chủ đối xử với chú thực sự rất tốt!”

Phương Dạ chuyển ngay năm mươi nghìn, cũng không hỏi số tiền đó dùng vào việc gì, bởi vì anh tin tưởng vào ánh mắt của bản thân, chú Đạt nhất định là người tốt và đáng tin cậy.

Hai người trò chuyện thêm vài câu, điện thoại di động của Phương Dạ đột nhiên vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.