Siêu Cấp Shipper

Chương 231: Sứ mệnh vốn có




Chương 231:

Sau khi đi được mười mấy mét, anh lén lén lút lút vòng lại.

Lúc anh đang do dự đứng bên ngoài nhà vệ sinh nữ, tin nhắn của khách hàng lại gửi đến.

“Anh hai à, chân của tôi sắp mỏi đến gấy rồi, anh mau đưa vào điF’ “Vào ngay đây, cô cố chịu thêm chút nữa đi Sau khi cất điện thoại, Phương Dạ đang định bất chấp đi vào lần nữa, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng giày cao gót lạch cạch lạch cạch.

Anh đang định giả vờ đứng sang một bên, ai ngờ chủ nhân của đôi giày cao gót kia đột nhiên dừng lại.

“Anh trai shipper, thì ra là anh à!”

“Hả?

Phương Dạ quay đầu nhìn, hình như người đẹp cao gây trước mặt trông hơi quen mắt.

“Cô là…”

“Nhanh như vậy đã quên mất à?” Mặt Lâm Thiến có hơi thất vọng: “Lần trước mẹ tôi không cho anh mang đồ lên lầu, anh nhớ ra chưa?”

“À, cô là cô Lâm!” Trong chốc lát, Phương Dạ đã nhớ ra bác gái diễn viên khiến người khác dở khóc dở cười kia.

“Anh nhớ rồi đấy à?” Lâm Thiến cười khúc khích: anh còn lợi dụng tôi đấy!”

ân trước Phương Dạ cười ngại ngùng: “Đó chỉ là trong hoàn cảnh bất đắc dĩ thôi, còn không phải là vì giúp cô giải vây sao…”

“Anh không cần chột dạ, tôi cũng đâu có trách anh.” Lâm ‘Thiến mỉm cười: “Đúng rồi, anh đứng đây làm gì, đang đợi bạn gái anh đi toilet sao?”

“Đương nhiên là không phải.”

“Vậy anh đứng đây làm gì?”

Phương Dạ do dự nói: “À… nếu tôi nói tôi vào để đưa đồ, cô có tin không?”

Miệng của Lâm Thiến há thành hình chữ O đáng yêu: “Không phải chứ, vào nhà vệ sinh nữ đưa đồ?”

Phương Dạ tỏ vẻ bất lực: “Suyt! Cô nhỏ tiếng chút, bị người khác nghe thấy là gay go đấy!”

Lâm Thiến cố ý nói: “Lén la lén lút như vậy, sao tôi cảm thấy đưa đồ là giả, nhìn trộm mới là thật thế?”

Sao ai cũng nói tôi nhìn trộm thế, chẳng lế anh đây trông rất giống biến thái sao?

Khách hàng này thật là lừa đảo, làm hỏng danh tiếng cả đời của mình!

“Cô tự mình vào xem đi là sẽ biết tôi có lừa cô hay không.”

Lâm Thiến tò mò đẩy cửa ra nhìn, đột nhiên cười đến ngả trước ngả sau, vui mừng hết biết.

“Shipper như anh thật là hay đấy, tôi thấy còn khoa trương hơn tiết mục trên mạng, ha ha ha ha, thật là cười chết tôi rồi!”

Phương Dạ đen mặt nói: “Cô đừng cười nữa, mau giúp tôi vào trong xem coi còn có người không!”

Lâm Thiến cười híp mắt nói: “Tôi có thể xem, nhưng tại sao anh không để tôi trực tiếp giúp anh đem vào trong?”

“Cô tưởng tôi không muốn à, vấn đề là cô em kia quá kỳ lạ, chỉ đích danh tôi vào đưa, tôi cũng rất cạn lời!”

“Còn có chuyện này sao?” Lâm Thiến cười ranh mãnh: “Không phải là cô em nào thầm thích anh, cố ý muốn xử anh ngay trong nhà vệ sinh chứ?”

“Chắc là… không đâu?” Phương Dạ nghĩ đến người đàn bà mập lúc nãy, đột nhiên bất giác rùng mình một cái.

Lâm Thiến gật gật đầu: “Được rồi, nể tình lần trước anh giải vây cho tôi, lần này tôi giúp anh vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.