Chương 227:
Phạm Ngọc Lan thấy em trai ruột mình bị đánh như vậy thì đau lòn muốn chết, bà ấy chỉ thẳng mặt hà Dĩnh mắng ¡: “Con đàn bà đanh đá này, vì sao cô lại đánh em trai Hai người chủ trì vốn đang định khuyên can nhưng ngay khi bọn họ thấy cô dâu vốn dịu dàng mềm mại trở thành ác quỷ thì lập tức trốn sang một bên, còn vài phù dâu đứng bên cạnh thì không hề có ý định can ngăn, thậm chí còn tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ nữa.
“Dám đánh chị Dĩnh, chú rể của chúng ta ngại bản thân sống quá lâu rồi chắc”
“Đúng vậy, cũng không hỏi thăm danh tiếng trước đây của chị Dĩnh thế nào à!”
“Cú đá này cũng xem như đã nương tay rồi, nếu là chị Dĩnh trước đây thì chắc hàng của anh ta cũng nát bấy cả rồi!”
“Nhưng mà cú đá này chắc cũng đau đấy, cô nhìn anh ta còn chảy cả nước mắt nữa kìa, ha ha…”
Nếu đã động thủ thì Hà Dĩnh dứt khoát không còn chút băn khoăn nào nữa, đá mạnh thêm một cú vào người của Phạm Nam đang ngồi xổm trên mặt đất, cú đá đó giống hệt như: mấy người đàn bà đanh đá đánh nhau trên đường, gót giày cao gót của cô ta đá vào người Phạm Nam khiến anh ta đau đến trên mức lăn lộn trên mặt đất.
“Mau dừng tay… À không, dừng chân!” Ba chị em nhà họ Phạm cũng đã chạy lên sân khấu, cùng hợp lực ngăn cản Hà Dĩnh lại.
Mái tóc vuốt ngược thẳng thớm của Phạm Nam đã rối bù như ổ gà rồi, lễ phục trên người cũng nhàu nhĩ hết cả, khuôn mặt bị đánh bầm tím, còn chảy cả máu mũi, nhìn anh ta bây giờ còn thê thảm hơn cả ăn mày nữa…
Phạm Ngọc Lan thấy em trai ruột mình bị đánh như vậy thì đau lòn muốn chết, bà ấy chỉ thẳng mặt hà Dĩnh mắng chửi: “Con đàn bà đanh đá này, vì sao cô lại đánh em trai tôi?”
Hai người chủ trì vốn đang định khuyên can nhưng ngay khi bọn họ thấy cô dâu vốn dịu dàng mềm mại trở thành ác quỷ thì lập tức trốn sang một bên, còn vài phù dâu đứng bên cạnh thì không hề có ý định can ngăn, thậm chí còn tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ nữa.
“Dám đánh chị Dĩnh, chú rể của chúng ta ngại bản thân sống quá lâu rồi chắc”
“Đúng vậy, cũng không hỏi thăm danh tiếng trước đây của chị Dĩnh thế nào à!”
“Cú đá này cũng xem như đã nương tay rồi, nếu là chị Dĩnh trước đây thì chắc hàng của anh ta cũng nát bấy cả rồi!”
“Nhưng mà cú đá này chắc cũng đau đấy, cô nhìn anh ta còn chảy cả nước mắt nữa kìa, ha ha…”
Nếu đã động thủ thì Hà Dĩnh dứt khoát không còn chút băn khoăn nào nữa, đá mạnh thêm một cú vào người của Phạm Nam đang ngồi xổm trên mặt đất, cú đá đó giống hệt như: mấy người đàn bà đanh đá đánh nhau trên đường, gót giày cao gót của cô ta đá vào người Phạm Nam khiến anh ta đau đến trên mức lăn lộn trên mặt đất.
“Mau dừng tay… À không, dừng chân!” Ba chị em nhà họ Phạm cũng đã chạy lên sân khấu, cùng hợp lực ngăn cản Hà Dĩnh lại.
Mái tóc vuốt ngược thẳng thớm của Phạm Nam đã rối bù như ổ gà rồi, lễ phục trên người cũng nhàu nhĩ hết cả, khuôn mặt bị đánh bầm tím, còn chảy cả máu mũi, nhìn anh ta bây giờ còn thê thảm hơn cả ăn mày nữa…
Phạm Ngọc Lan thấy em trai ruột mình bị đánh như vậy thì đau lòn muốn chết, bà ấy chỉ thẳng mặt hà Dĩnh mắng chửi: “Con đàn bà đanh đá này, vì sao cô lại đánh em trai tôi?
Mọi người trên dưới bục hôn lễ đều bật cười nắc nẻ, Hà Dĩnh tức giận đến sắc mặt xanh mét, bởi vì mấy chị em đứa bên cạnh cô ta cũng cười thất thanh…
Phạm Nam đương nhiên có thể nhận ra giọng nói của hai cha con Phương Vân, anh ta vừa cười vừa hít hà xuýt xoa vì vết thương trên mặt thật sự rất đau.