Siêu Cấp Shipper

Chương 223: Xin lỗi, là một trăm tỷ




Chương 223:

Đâu phải ông ta không rõ hoàn cảnh gia đình của chị, gần như chỉ có cách trả góp mới có thể mua được thôi, sao có thể có tiền mua Audi chứ, hơn nữa còn là Q8 hơn trăm vạn?

“Là trả góp hay là?”

“Là trả hết” Phương Vân cười nói: “Nhóc Dạ có một tấm phiếu mua hàng Lamborghini trị giá hai trăm vạn, nên chúng tôi mua chiếc xe này chẳng tốn đồng nào, còn được tặng một tấm thẻ đầu mười vạn nữa đấy!”

Phiếu mua hàng Lamborghini, còn tặng thẻ dầu mười vạn, lừa gạt thẳng ngu à?

Phạm Nam cho rằng anh rể có lẽ đã trúng vé số gì đó, nên mới muốn giấu diếm sự thật, chắc chắn là lại sợ mình bám lấy, nên ông ta cũng không vạch trần, cười hỏi: “Nhóc Dạ, con còn tờ phiếu mua hàng giống vậy không, cậu cũng muốn mua chiếc Q8”

“Hết rồi ạ” Phương Dạ nói mà mặt không đỏ, tim không đập: “Phiếu mua hàng là do con trúng khi rút thăm trúng thưởng. chỉ có môt tấm thôi.”

Hà Dĩnh nói một cách kỳ lạ: “Ông xã, chẳng lẽ anh còn không nhìn ra, người ta chê chúng ta là họ hàng nghèo, cố tình bịa ra một lý do cho có lệ sao.”

Lúc này đến lượt Phương Vân không vui: “Ai bịa cho có lệ với hai người? Chiếc xe này thật sự là dùng phiếu mua hàng để đổi lấy, không tin hai người đến cửa hàng 4S ở thành phố Thạch Môn hỏi đi!”

Phương Dạ hơi chột dạ kéo kéo ống tay áo ông Cha à, thôi đi thôi đi, chúng ta vẫn là vào trong trước đi, nếu không con cá lớn mà cha câu được sẽ chết mất.”

Nghĩ đến con cá mình câu được hôm nay, Phương Vân mới hậm hực rời đi.

Phạm Nam khế phỉ nhổ với bóng lưng của hai người: “Hừ, thật sự cho rằng hai chúng ta là đồ ngốc à, vì chuyện này mà tự mình chạy đến thành phố Thạch Môn một chuyến!”

Hà Dĩnh hừ lạnh nói: “Ông xã, người nhà của chị anh cũng giấu diếm quá sâu rồi, xem ra bọn họ vốn dĩ rất xem thường anh, sau này anh tiếp xúc với họ ít một chút thì tốt hơn.”

“Xem thường anh, anh còn xem thường họ đấy, nếu không phải bây giờ anh còn cần họ giúp đỡ, thì còn lâu anh mới quan tâm đến bọn họi”

Vào lúc Phạm Nam đang hậm hực tức giận, một chiếc xe Porsche Cayenne lái vào trong nhà hàng.

“Anh Liễu đến rồi!” Mắt Hà Dĩnh sáng lên, mau chóng kéo.

Phạm Nam đi qua đón tiếp.

Sau khi mở cửa xe ra, một người đàn ông trung niên có nước da thãm màu bước xuống, trong tay còn cầm một phong bì lì xì căng phồng.

“Chúc mừng chúc mừng, chúc hai người sớm sinh quý tử, con cháu đầy đàn!”

“Cảm ơn anh Liễu!”

Liễu Quốc Đào cười ha ha đưa lì xì cho Hà Dĩnh, lúc rút tay về còn thản nhiên chấm mút một cái.

Mặt cô dâu hơi đỏ nhưng không hề tức giận, chỉ hờn dỗi liếc ông ta một cái, trông có vẻ như đang làm nũng, đôi mắt hoa đào đó quyến rũ đến sắp nhỏ ra nước.

Ánh mắt của Phạm Nam đã hoàn toàn bị bao lì xì lớn thu hút, vốn dĩ không chú ý đến hai người kia đang liếc mắt đưa tình…

Với điều kiện sống ở huyện Lê, hôn lễ của Phạm Nam tuyệt đối được tổ chức theo quy chuẩn cực kỳ cao, bạn bè và họ hàng hai bên ước chừng có thể lấp đầy bảy mươi đến tám mươi ghế, hậu trường hôn lễ cũng được bố trí rất hiện đại, hợp với xu hướng, lúc này người dẫn Chương trình đang mời một nam một nữ bước vào.

Phương Nam không khỏi líu lưỡi, đợi Phạm Ngọc Lan ngồi xuống, mới trộm hỏi bà ấy: “Bà xã, hôn lễ của em trai bà tốn không ít tiền đi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.