Siêu Cấp Shipper

Chương 216: Sẽ không đánh nhau nữa chứ




Chương 216:

Lý Dung Dung vội vàng ôm con trai, cúi đầu: “Chồng à, nếu chút nữa Phương Dạ nhìn thấy chúng ta thì phải làm sao, chẳng lẽ phải để lộ sao?”

“Đừng sợ, xe của chúng ta cao, kính xe cũng đã dán màng rồi, không nhìn thấy đâu!”

Phương Đường hung hăng nhìn Phương Dạ: “Nếu anh ta thích tọc mạch, vậy thì hôm nay tốt nhất cứ để cho đám người kia đánh chết đi! “

Lý Dung Dung nghỉ ngờ đáp: “Nói như vậy cũng quá tàn nhẫn rồi, không phải anh ta là anh họ anh sao?”

“Anh họ thì đã sao, anh ta từ nhỏ đã đè anh ra khắp nơi rồi, sớm đã không vừa mắt rồi…”

Trong khi Phương Đường đang thầm chửi rủa, ba người đàn ông to lớn đã vây lấy Phương Dạ với ánh mắt đầy ác ý.

“Các người muốn làm gì?” Phạm Ngọc Lan phát hiện có gì không ổn, dang rộng vòng tay chắn trước người con trai mình, trừng mắt nhìn đám người như một gà mái già đang canh giữ đàn con của mình.

Thái Bình An quái gở nói: “Chị gái ơi, đây là chuyện ân oán giữa cá nhân tôi với con trai chị, nếu biết điều một chút thì tránh ra, nếu không thì tôi đánh cả bà đấy!”

Phương Vân tức giận nói: “Ai dám đánh vợ con tôi, tôi liều mạng với người đấy!”

Bác cả thấy bọn họ không để ý đến mình, nên chỉ nhích từng chút một về phía xe Land Cruiser.

Tình hình không được tốt cho lắm, nhóm người này quá hung ác, tốt hơn hết là nghĩ cách, chạy đi là thượng sách.

Về phần chuyện sẽ xảy ra với gia đình em trai, điều đó không nằm trong phạm vi mà ông ta có thể can thiệp được…

Thái Bình An bật cười: “Chỉ dựa vào một lão già như ông mà muốn liều mạng với tôi sao? Đúng là nằm mơ, tiểu Tam Tử, kéo thằng nhóc thối ra đây đánh cho nó một trận, giữ lại chút hơi thở là được!”

Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều nhiều nhé! “Rõ!”

Tiểu Tam Tử siết chặt nắm tay kêu răng rắc”, bước về phía Phương Dạ, ánh mắt đầy nghiêm nghị.

Là kẻ tàn nhãn số một trong đám đàn em của Thái Bình An, anh ta nổi tiếng là người có tài đánh nhau, hơn nữa ra tay rất hiểm độc, món nợ khó đòi nào không đòi được sẽ để anh ta xuất hiện, tỉ lệ thành công rất cao, vì vậy anh ta được ông chủ vô cùng tin tưởng.

“Tên nhóc thối, hãy thử nắm đấm sắt của tiểu Tam Tử xem, cậu sẽ không bao giờ quên được!”

Thái Bình An đã tưởng tượng trong lòng hình ảnh tuyệt vời khi Phương Dạ bị đánh đến mức nằm bẹp.

Đối mặt với người đàn ông cường tráng càng ngày càng gần, Phương Dạ không chút sợ hãi, cười nhạt: “Chúng ta xem ra không thù không oán, mới gặp nhau một lần, sao lại làm khó tôi?”

Thái Bình An chế nhạo: “Không thù không oán? Cậu có biết người buôn bán coi trọng nhất là gì không? Là thể diện! Cậu hết lần này đến lần khác làm tôi mất mặt, cho nên hôm nay.

nhất định phải lấy lại!”

Phương Dạ thở dài: “Đánh người là phạm pháp, phải suy nghĩ thật kĩ”

“Hahahaha, cũng không phải là do ông đây ra tay, hơn nữa ở chỗ hoang vu hẻo lánh này đến một cái camera giám sát cũng không có, đánh thì cũng như không đánh mà thôi!”

“Nói cũng có lý” Phương Dạ kéo mẹ ra sau, rồi sải bước về phía tiểu Tam Tử.

“Nếu đã thích giải quyết mọi chuyện bằng năm đấm, vậy thì lên đi!”

Tiểu Tam Tử cười lạnh, đáp: “Tuy rằng trên người tên nhóc này chẳng có chút thịt nào, nhưng khẩu khí cũng không nhỏ nha, mong là chút nữa cậu bị đánh vẫn có thể kiên cường một chút, nếu như khóc càng to tôi càng ra tay mạnh hơn”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.