Siêu Cấp Shipper

Chương 205: Có chút vội lớn




Chương 205:

Điện thoại vang lên gần một phút mới có người nhận, một âm thanh lười biếng vang lên ở đầu dây bên kia.

“Alo? Ai vậy, mới sáng sớm tinh mơ đã gọi phá giấc ngủ của người ta?”

Hai cha con Phương Vân nhìn nhau, cũng đã sắp đến giờ ăn trưa rồi mà còn có thể kêu là sáng sớm tinh mơ?

Phạm Ngọc Lan lớn tiếng nói: “Tao là chị hai của mày!”

Phạm Nam trong phút chốc đã không còn buồn ngủ nữa.

“Chị, tìm em có chuyện gì sao?”

“Nam à, tiền mà hôm trước em mượn chị, không phải em nói hôm nay sẽ trả sao?”

Phạm Nam không chút để tâm, nói: “Chị, không phải chỉ có mười mấy vạn thôi sao, chị gấp gáp như vậy làm gì?”

“Nam à, hôm em mượn tiền chị đã nói rồi, tiền này là tiền mua xe của anh rể em, hai ngày nữa em nhất định phải trả lại cho chị, bây giờ nhà tụi chị đã ký hợp đồng với cửa hàng 4Sfồi..”

“Chị, điện thoại của em sắp hết pin rồi, em cúp máy trước.

đây, khi nào sạc pin xong sẽ gọi lại cho chị, tút tút tút…”

“Alo alo alo, alo alo?”

Nghe thấy em trai ở bên kia đã cúp máy, Phạm Ngọc Lan suýt nữa đã tức đến nổ tung.

Phương Vân oán hận nói: “Tôi còn tưởng thăng này sau khi làm chủ thì sẽ biết suy nghĩ hơn, không ngờ vẫn không đáng tin như vậy, tiền mà đã đến tay nó thì sẽ không thể trở lại nữa!”

Phạm Ngọc Lan nói: “Ông xã, dù sao bây giờ tiền cũng không đủ, hay là chúng ta khoan hãy mua xe nhé?”

Cô gái bán hàng nghe thấy câu này thì lập tức xụ mặt xuống: “Ông à, tôi đã ký tên lên hợp đồng này rồi, nếu ông nuốt lời, chúng tôi sế rất khó làm việc!”

Lần này đến lượt Phương Vân lúng túng: “Cô à, nhưng bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, trong một lúc cũng không thể mua nổi xe”

Tê Kiến Quốc cười ha ha một tiếng: “Ông Phương, ông không có tiền đúng không, cầu xin tôi đi, ông cầu xin tôi tôi sẽ cho ông mượn, muốn bao nhiêu cứ mở miệng là được!”

Hoàng Bội Di cười nhạo nói: “Anh yêu à, anh phải cẩn thận đấy, bọn họ mượn tiền rồi chưa chắc đã trả lại nổi đâu.”

“Sợ gì chứ, chỉ cần có giấy mượn nợ là được rồi, không trả nổi không phải là còn căn nhà sao?”

“Vậy không phải là đến chỗ ở cũng không còn sao, vì mua chiếc xe mà bán cả căn nhà, người nhà này có phải có bệnh không?”

“Anh thấy chắc là vậy rồi, ha ha ha ha ha…”

Hai người kẻ xướng người hoạ, dường như muốn khiến cho Phương Vân và Phạm Ngọc Lam tức đến ngất xỉu.

Phương Dạ thản nhiên liếc bọn họ một cái, đột nhiên nói với cô gái bán hàng: “Người đẹp, chúng tôi chắc chắn sẽ mua xe, nhưng không phải là chiếc này.”

Anh vừa nói câu này, mấy người trong đại sảnh đột nhiên đều ngây ra.

Cô gái bán hàng nghi ngờ nói.

“Vậy anh muốn mua chiếc nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.