Siêu Cấp Shipper

Chương 202: Miệng quạ




Chương 202:

Sắc mặt của Phương Vân càng lúc càng u ám, chính là kiểu bạn còng lưng ra làm hơn người ta gấp mấy lần mới kiếm được bốn, năm vạn. Vậy mà tiền của cả hai vợ chồng cộng lại cả một năm còn không bằng nửa tháng tiền lời của người ta nữa. Tê Kiến Quốc vô cùng hài lòng với phản ứng của hai người ặt, ông ta giả vờ thở dài: “Ngọc Lan à, đáng tiếc năm đó bà từ chối tôi, nếu không thì…”

Ông ta cố ý nói tới đó lại ngưng, nhưng mà cũng đã đủ khiến cả đám người ở đây hiểu được cả ý.

Dựa theo suy nghĩ của Tê Kiến Quốc, Phạm Ngọc Lan bây giờ nhất định là rất hối hận vì đã từ chối ông ta, hận không thể quay ngược lại thời gian, nếu vậy đã lập tức trở thành bà chủ cửa tiệm vật liệu xây dựng.

Nhưng mà đáng tiếc, thời gian không thể quay lại được nữa, Phạm Ngọc Lan đã là đóa hoa tàn rồi. Mặc dù bản thân mình cũng đang phát tướng, nhưng mà chỉ cần có tiền thì có thiếu gì mấy cô em xinh đẹp tới vây quanh ông ta chứ. Có kết hôn hay không là một chuyện, trước mắt cứ tận hưởng lạc thú là được rồi!

Tê Kiến Quốc nhìn tình địch năm đó của mình, trong lòng mừng thầm không dứt.

Phương Vân à Phương Vân, ông không ngờ tới đúng không.

Mặc dù trước đây tôi thua ông, nhưng mà bây giờ tôi mới thật sự là người thăng trong đường đời, ngưỡng mộ không?

Đố kị không? Ghen ghét không?

Nữ nhân viên kinh doanh đứng bên cạnh nghe hồi lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nói: “Quý khách, ông có ưng xe này không ạ?”

Phương Vân nhanh chóng gật đầu: “Ưng, dĩ nhiên là ưng rồi”

Tê Kiến Quốc cười ha hả: “Ông Phương à, xem ra ông cũng biết tự lượng sức lắm nha, tiền lương của mình không cao.

cho nên mới mua Xe nội địa.”

Phương Vân tối sâm mặt: “Tôi muốn mua xe gì thì mua xe đó, chuyện này có liên gì tới ông chứ?”

“Dĩ nhiên là không có liên quan gì tôi cả, chỉ là tôi thấy tiếc cho Ngọc Lan thôi.” Tê Kiến Quốc giả mù sa mưa mà nói: “Dù sao Ngọc Lan năm đó cũng là hoa khôi của trường, đáng tiếc không có mắt nhìn, nếu không thì bây giờ đã là một quý bà sang trọng rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc…”

Nhìn thấy đối phương lại bắt đầu châm chọc cha mẹ mình, Phương Dạ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: “Có gì mà đáng tiếc, chí ít thì mẹ của tôi bây giờ không cần phải thoa trét thứ gì lên mặt đến mức giống hệt cái đít khỉ. May là hôm nay không phải rằm tháng bảy, nếu không chỉ e là đến cả quỷ gặp cũng sợ.”

Phạm Ngọc Lan và Phương Vân nghe được câu này lại bật cười thành tiếng, mà nữ nhân viên kinh doanh cũng bị chột đạ.

Hoàng Bội Di lập tức biến sắc: “Anh, anh nói ai là khỉ?”

“Ở đây ai giống khi thì tôi nói người đó đấy” Tình tình của Phương Dạ vốn nóng nảy, tất nhiên cũng chẳng nể nang gì cô ta.

“Anh..” Hoàng Bội Di tức đến mức lớp phấn trang điểm trên mặt cũng sắp rơi xuống đất: “Anh yêu, anh nhìn tên này nói chuyện kìa, thật là kinh người quá đáng mài!”

Tê Kiến Quốc thấy bạn gái bé nhỏ của mình bị người khác bắt nạt thì sắc mặt cũng âm trầm, nói: “Họ Phương kia, ông mau dạy dỗ lại con trai của mình đi, cậu ta chẳng có chút phép tắc nào hay sao?”

Phương Vân còn chưa nói gì thì Phạm Ngọc Lan đã nóng nảy giành lời: “Tê Kiến Quốc, ông nói con trai nhà ai không có phép tắc đấy?”

Hoàng Bội Di cười lạnh nói: “Đương nhiên là nói con trai của bà, vậy mà còn cần phải hỏi lại sao?”

“Con khỉ đột như cô có tư cách gì nói kia trai tôi thế này thế kia, cô có tin tôi xé nát miệng cô không hả?”

“Tới đây, ai sợ ai chứ…”

Ba người đàn ông thấy hai người phụ nữ sắp lao vào đánh nhau đến nơi thì biết tình thế không ổn rồi, bọn họ nhanh chóng chạy đến cản hai người lại.

“Vợ à, bà bình tĩnh lại đi, đừng chấp nhặt với bọn trẻ con này, bọn chúng vẫn còn chưa trưởng thành mài”

“Bảo bối đừng nóng giận, mắng vài câu là được rồi, đánh nhau với bọn nghèo hèn này chỉ tổ làm bản thân mất thể diện thôi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.