Chương 193:
Tần Thiên Nam suýt chút đã tức đến phun máu, lòng tự nói lẽ nào đường đường là một nhà tài phiệt bậc nhất Hoa Hải như tôi, lại còn không quan trọng bằng bà chủ của cậu?
Vì hạnh phúc cả đời của con gái, tôi nhịn!
Lúc ông ta vừa định mở miệng nói, Phương Dạ bên này lại đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, tôi có hơi khát nước, ông là nhà tài phiệt nhiều tiền như vậy, lẽ nào đến cả nước trà để đãi khách cũng không có sao?”
Khóe miệng của Tần Thiên Nam thoáng giật, cái thằng nhóc này có phải là tự nhiên quá mức rồi không?
Nếu đổi lại là những người khác ngồi cùng ông ta, khẳng định bọn họ đều sẽ tái mét mặt mày. Người này ngược lại còn thản nhiên muốn lấy nước uống, không hề khách khí chút nào.
Càng xót xa hơn là vì chuyện hôm nay khá là thầm kín, cho nên Tần Thiên Nam đã bảo người làm đi xuống cả rồi, bây giờ nếu quả thật phải bưng nước rót trà thì cũng chỉ có thể tự mình làm mà thôi.
Tần Thiên Nam vô cảm nói: “Ngại quá, không có trà, chi bằng cậu uống đỡ ly sữa này đi.”
Bảo một chủ nhà họ Tần như tôi phải pha trà rót nước cho thằng nhóc như cậu?
Tôi khinh!
Cậu ở đó mà nằm mơ đi!
“Trà sữa lại không có giải khát được.” Phương Dạ cau mày nói: “Không ngờ một gia đình danh giá như nhà họ Tần đây lại không nỡ chi ra một chén trà. Bỏ đi, tôi tự mình ra ngoài mua lon coca uống cho đã khát vậy, tạm biệt!”
“Chờ… Chờ đã!” Tần Thiên Nam quả thực muốn điên rồi, cái tên này rốt cuộc là có biết phép tắc không vậy? Không được uống nước thì lập tức bỏ về, đây là đạo lý gì chứ?
Ông ta còn chưa kịp nói chuyện của mình, lần sau cũng không dễ dàng lừa anh tới như vậy được nữa.
“Cậu ngồi đi, tôi đi pha trà cho cậu được chưa?”
“Vậy được thôi.” Vừa mới ngồi xuống, Phương Dạ lại bổ sung một câu: “Đúng rồi, tôi uống hồng trà nha, không uống trà xanh đâu đó.”
Đúng là oắt con quá quắt!
Tần Thiên Nam tối sầm mặt nói: “Được.”
“Nhìn ông có vẻ không được vui cho lắm nhỉ, không muốn thì cũng đừng tự ép mình nữa, tôi ghét nhất là ép buộc người khác.”
“Không hề… Ép buộc!”
Tần Thiên Nam mạnh mẽ vặn ra một nụ cười, nhưng mà nhìn còn khó coi hơn cả lúc khóc.
Rốt cuộc cũng uống được một ngụm trà, Phương Dạ sau đó mới bình chân như vại nói: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì lại muốn tìm tôi bàn bạc vậy?”
“Rất đơn giản.” Tần Thiên Nam lại lần nữa bày ra vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Tôi muốn cậu rời khỏi Yên Nhiên.”
“Rời khỏi cô ấy?” Phương Dạ vẫn còn hơi mơ hồ: “Cho tôi một lý do.”
“Nó với cậu vốn dĩ không phải là người cùng một thế giới, lý do này chẳng lẽ còn chưa đủ?”
Phương Dạ ngạc nhiên: “Không cùng một thế giới? Lẽ nào cô ấy là người ngoài hành tinh?”
“Ý tôi không phải như thế!” Tần Thiên Nam tức giận đến suýt hộc máu: “Nó là cô cả vàng ngọc của nhà họ Tần, sau này còn phải thừa kế tài sản trăm tỷ của tôi. Còn cậu, cậu chỉ là một sinh viên đại học nghèo làm shipper, cho dù hai người có miễn cưỡng yêu nhau nhưng cũng không có môn đăng hộ đối, sau này nhất định sẽ không có hạnh phúc!”
Phương Dạ nghi ngờ: “Làm sao ông biết tôi là một sinh viên nghèo?”
“Trước đó tôi đã bảo bác Trình điều tra cậu rồi, chỉ là vẫn không có tìm cậu nói chuyện mà thôi.”
Phương Dạ lẩm bẩm: “Có phải bác Trình đó điều tra có hơi qua loa rồi không?”
Không điều tra ra được chuyện anh có cổ phần ở hai cái công ty đã niêm yết ngoài thị trường thì thôi đi, đến cả chuyện anh là ông chủ của khu thương mại Kim Đỉnh cũng không điều tra ra được? Còn là chủ nhân của căn biệt thự số 8 ở vịnh Ngự Hải nữa…
Tần Thiên Nam tận tình khuyên nhủ: “Từ nhỏ tới lớn, Yên Nhiên đã được giáo dục theo cách của một quý tộc, những thứ nó có đều là tốt nhất. Từ lối sống cho đến cách ăn ở và đi lại của hai người cũng rất khác nhau. Lấy ví dụ chỉ với cái son môi nó dùng thôi, cũng đã có giá mà cậu khó hình dung được rồi. Một bữa ăn trưa của nó, cũng đáng giá hơn cả tiền ăn một tháng của cậu. Cậu tự mình suy ngẫm đi, hai người thật sự có thể sống cùng với nhau sao?”
Phương Dạ ngạc nhiên nói: “Vậy ông cứ nói thẳng với cô ấy tránh xa tôi ra thì không phải tốt rồi sao, cần gì phải tốn công như vậy?”
“Tính tình của nó ngoan cố còn hơn mẹ nó, đã làm việc gì thì cả mười con trâu cũng không kéo lại được, lời của tôi không có tác dụng gì lắm!” Tần Thiên Nam cười khổ nói: “Lần trước chỉ có một chút chuyện nhỏ thôi, Yên Nhiên đã tự mình dọn ra ngoài ở, tới bây giờ cũng không chịu chuyển về.”