Chương 188:
“Không không không, anh chưa từng nghĩ vậy!” Người đàn ông nhanh chóng giải thích nói: “Chỉ là bây giờ anh thực sự không có tiền!”
“Không có tiền mà muốn tán gái sao? Hôm nay cuối cùng tôi cũng đã nhìn rõ bộ mặt thật của anh, chúng ta chia tay đi, tên đàn ông cặn bã!”
Tút tút tút…
Thấy nói chuyện lâu như vậy mà không nhận được phân tiền nào, đối phương không chút do dự ngắt máy.
“Cục cưng ơi, cục cưng!”
Người đàn ông sắc mặt như tro tàn, điện thoại bang một tiếng rơi xuống đất.
Tên nhóc này không phải gặp phải kẻ đào mỏ chứ?
Phương Dạ nghe rất rõ ràng, chỉ có thể bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc của mình.
Nhìn ánh mắt trống rỗng của đối phương, anh chỉ có thể giả vờ ho khan một tiếng: “Cái đó… đồ của anh đã được giao đến rồi.”
“Tiểu Lệ không yêu tôi, tôi bị đá rồi…”
“Anh ơi, đây là hàng của anh.”
“Cuộc đời tôi trở nên tối tăm…”
“Anh ơi, có thể nhận hàng trước không?”
“Tôi không muốn sống nữa…”
Phương Dạ đầu đầy vạch đen: “Anh ơi, vậy trước khi về cõi Phật anh có thể nhận hàng trước không vậy, tôi đã đứng đây được năm phút rồi đấy!”
“Về cõi Phật? Được, tôi đi chết đây!” Người đàn ông đột nhiên sầm một tiếng đóng cửa lại, nếu không phải Phương Dạ phản ứng nhanh thì mũi đã bị đập trúng rồi!
???
Thằng nhóc này, sẽ không về phòng tự sát đấy chứ?
Vội vàng đi đầu thai như vậy thì tốt xấu gì cũng phải nhận hàng đã chứ, có thể tôn trọng công việc của người khác một chút không, trời nắng nóng, chạy xa như vậy để giao trà sữa cũng không dễ dàng gì?
Phương Dạ càng nghĩ càng tức, dứt khoát một cước đá văng cửa phòng.
Dám từ chối nhận hàng? Không muốn sống nữa mà!
Ầm một tiếng rất lớn, thiếu chút nữa khiến người đàn ông trên ban công bị dọa sợ rơi xuống dưới.
Sau khi nhìn thấy Phương Dạ, anh ta ngồi trên lan can tức muốn hộc máu nói: “Anh này, anh đá hỏng cửa nhà tôi làm gì?”
Mẹ nó, thằng nhóc này thực sự muốn nhảy lầu nè!
Phương Dạ cực kỳ hoảng sợ, không phải là thất tình thôi sao, sao chơi lớn vậy chứ?
“Đây là trà sữa anh đặt, làm phiền nhận dùm!”
“Bệnh thần kinh, anh mù mắt sao, tôi chuẩn bị nhảy lầu, ai còn rảnh mà uống trà sữa của anh? Anh đừng qua đây, có phải muốn ngăn tôi nhảy lầu không, đừng có mộng tưởng hão huyền nữa, anh mà qua đây là tôi sẽ nhảy xuống đấy!”
Thấy tâm trạng của đối phương đang kích động, Phương Dạ vội vàng dừng chân.
“Cái người không nói đạo lý này, tôi chỉ là một shipper, ai quan tâm anh có nhảy lầu hay không, chỉ cần anh nhận trà sữa thì tôi sẽ lập tức quay đầu rời đi!”
“Anh đặt trà sữa trên bàn là được, đừng làm chậm trễ việc nhảy lầu của tôi!”
Phương Dạ cố ý nói: “Trà sữa có thể đặt lên đó, nhưng anh phải giúp tôi xác nhận đã nhận được hàng rồi chứ, nếu không bà chủ nói tôi chưa giao đến, trừ lương của tôi thì phải làm sao bây giờ?”
“Điện thoại trên đất đấy, anh tự xác nhận không phải là được sao?”
Phương Dạ nhặt điện thoại lên, vẻ mặt đau khổ nói: “Anh xem, màn hình đã khóa rồi, còn khóa bằng dấu vân tay nữa chứ.”
La Quảng Thiên sắp bị anh làm phiền chết rồi: “Anh shipper này thật là dông dài, phiền muốn chết!”
“Dù sao anh cũng sắp nhảy lầu, mở khóa giúp tôi cũng có sao đâu?” Phương Dạ nói: “Có mấy giây thôi, không chậm trễ anh và lão Diêm Vương uống trà đâu.”
La Quảng Thiên bất đắc dĩ nói: “Thật không chịu nổi anh, vây nhanh đưa điện thoại tới đây đi.”
Trong lòng vui vẻ, Phương Dạ đang muốn cầm điện thoại đi qua đó, đối phương đột nhiên quát lên: “Đừng đến gần quá, ném điện thoại qua đây là được!”
“Được.”
Phương Dạ tiện tay ném một cái, điện thoại bị ném về phía La Quảng Thiên, lúc đối phương đang chú ý đến điện thoại, anh đột nhiên lao về phía ban công!
Lúc La Quảng Thiên phát hiện có gì đó không đúng thì cánh tay đã bị Phương Dạ nắm lấy rồi…