Siêu Cấp Shipper

Chương 171: Cẩu độc thân cũng tốt mà




Chưogn 171:

Nếu như muốn chiếm hời trong một phạm vi khiêu chiến nhỏ, loại đấu pháp này đương nhiên không có gì đáng trách, nhưng khi đối đầu với một kẻ địch là một tuyển thủ chuyên nghiệp đứng đầu trong nước, lại rất có cảm giác muốn đi tìm chết…

Sau khi hết thời gian đếm ngược, trận đấu chính thức bắt đầu.

Lần này Dương Nghiêm Hi trở nên vô cùng cẩn thận, dè dặt, bước chân nặng nề từ trong thùng đựng hàng chậm rãi đi ra.

Bên tai không nghe được âm thanh gì, anh ta đoán được Phương Dạ tám chín phần là đang tùy tiện ở trong một xó xỉnh nào đó chuẩn bị đánh lén, cho nên lúc đi ra rất cẩn thận.

Tuy rằng bây giờ đối phương không có khả năng làm bừa, nhưng không thể lơ là, dù sao chính mình đã thua một ván, nếu như cục diện này lại tiếp tục thất bại, vậy chỉ có thể ôm cột điện làm ra loại chuyện đáng nhục nhã kia…

Ngay lúc thần kinh của anh ta đang căng thẳng đến cực điểm, đột nhiên phía trước phát ra một tiếng súng vang.

Hóa ra là Phương Dạ nả một phát súng lên trời!

98K?

Phản ứng đầu tiên của Dương Nghiêm Hi đó là nghĩ mình nghe lầm rồi.

Thế nhưng lại ở trong loại bản đồ nhỏ này dùng súng bắn tỉa, chẳng lẽ cố ý nộp mạng?

Tuy rằng anh ta không rõ rốt cuộc Phương Dạ muốn làm cái gì, nhưng vẫn không kìm lòng được mà đi về phía phát ra tiếng súng. Lúc đi ngang qua một đống thùng đựng hàng, bỗng nhiên phát hiện ra một bóng đen đang ngồi xổm trên nóc rương, đúng là Phương Dạ đang cầm súng bắn tỉa trong tay!

Pằng!

Không đợi Dương Nghiêm Hi có phản ứng, một viên 7 điểm 62 viên đạn đã bay tới trên đầu anh ta…

Đê tiện! Đồ vô lại!

Dương Nghiêm Hi tức giận đến nỗi răng cửa cũng sắp bị nghiến nát, liên tiếp đập bàn.

Sau khi sống lại, anh ta đột nhiên phát hiện ra thùng đựng hàng nơi Phương Dạ đang đứng cách chỗ mình rất gần!

“Lần này mày chết chắc rồi, tao cho mày làm chó!”

Dương Nghiêm Hi trực tiếp bò lên thùng đựng hàng, rất nhanh hai bên sẽ lại một lần nữa đánh giáp lá cà, hơn nữa khoảng cách còn chưa đến một mét, khẩu súng của hai người gần như hướng thẳng vào mặt đối phương!

Trong nháy mắt tia lửa điện lóe lên, trên người Phương Dạ ứa ra máu, nhưng anh không kinh hoảng, dưới lượng máu gần như cạn sạch tập trung hướng vào đầu kẻ địch.

Sau khi một tiếng súng vang lên, thi thể Dương Nghiêm Hi mềm nhũn tê liệt ngã xuống mặt đất, mà Phương Dạ chỉ còn lại một tầng máu mỏng dính…

Liên tiếp ba lần đối đầu, Phương Dạ đảo khách thành chủ, dùng một khẩu súng bắn tỉa 98K bình thường điên cuồng tấn công mạnh mẽ, Dương Nghiêm Hi chỉ cần thò đầu ra, nghênh đón anh ta chắc chắn là một viên đạn nổ tung đầu!

Điểm số rất nhanh đã trở thành 5-0, lại một lần nữa bị cạo trọc đầu, tay chân Dương Nghiêm Hi mềm nhũn, suýt chút nữa không kìm được mà trực tiếp chui xuống gầm bàn…

Tất cả tôn nghiêm và mặt mũi của anh ta, dường như đã bị năm viên đạn kia đánh cho tan nát.

“Mày… mày rốt cuộc là ai?” Sau khi được Du Dao nâng dậy, đôi mắt Dương Nghiêm Hi đỏ lên giống như dã thú gắt gao nhìn chằm chằm Phương Dạ.

Vẻ mặt Phương Dạ xấu xa khoát khoát tay: “Họ Phương tên Dạ, chỉ là một tuyển thủ nghiệp dư không đáng nhắc đến mà thôi, đạ tạ đa tạ!”

“Dương Nghiêm Hi, lần này anh nên tin tưởng lời nói của tôi đi.” Trong lòng Ôn Hinh vô cùng sảng khoái cười lạnh: “Cúp Vưu Ngư lần này, anh vẫn có nhiều niềm tin chiến thắng ư?”

“Là tôi nhìn nhầm rồi, xem như cô lợi hại!” Dương Nghiêm Hi oán giận nói: “Ôn Hinh, cô đừng vui mừng quá sớm, PUBG là trò chơi bốn người, chỉ dựa vào một mình anh ta thì có lợi hại cũng vô ích, chúng ta đi!”

Vệ sỹ lấy lại máy tính đang định rời đi, đột nhiên Phương Dạ ngăn cản bọn họ.

“Đợi đã, có phải các người đã quên chuyện gì rồi hay không?”

Du Dao tức giận nói: “Tiền phòng chúng tôi đã bỏ ra, anh còn muốn cái gì nữa?”

Thẩm Nghiên Nhi nói: “Vừa nãy Phương Dạ với mấy người đã làm một trận đánh cược, bây giờ thua rồi thì muốn trốn tránh, sao lại không có trách nhiệm thực hiện lời hứa như vậy chứ?”

Dương Nghiêm Hi há miệng thở dốc không nói gì, đương nhiên anh ta không muốn làm chuyện mất mặt như vậy.

Du Dao hiểu ý, nghiêm mặt nói: “Các người đừng đạp lên mặt mũi người khác như vậy, nếu không tránh ra, đừng trách tôi không khách khí!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.