Chương 169:
Sau khi tiến vào bản đồ, hai bên có thời gian chuẩn bị là bốn mươi giây, Dương Nghiêm Hi đã chọn bộ đồ là súng AK-47, đây là một trong những súng ống thuộc sở trường của anh ta, trong giải thi đấu anh ta thường trình diễn những cảnh một chọi mấy này rất hấp dẫn, vô cùng lợi hại!
Để công bằng nên Du Dao và vệ sĩ đứng sau lưng Dương Nghiêm Hi, đám người Ôn Hinh cũng đứng sau lưng Phương Dạ như vậy, mà Lương Dĩnh là nhân viên làm việc của Vưu Ngư, đương nhiên cô ta sẽ trở thành trọng tài, trong mỗi ván đấu người nào giành được năm điểm đầu tiên thì thắng.
Sau khi kết thúc thời gian đếm ngược, hai bên đổi mới bản đồ một lần nữa, sau khi nhìn thấy vũ khí mà Phương Dạ chọn, gần như ba cô gái đều đồng thời cau mày!
Dương Nghiêm Hi bắt đầu tìm kẻ địch trước, anh ta dùng máy bay bỏ hoang làm công sự che chắn rồi chạy nhanh, mặc dù như vậy rất dễ bị đối phương nghe thấy tiếng bước chân, nhưng anh ta không hề quan tâm.
Mọi người đều dùng mũ giáp cấp một, cho dù đối phương giành được cơ hội nổ súng trước, anh ta hoàn toàn chắc chắn sẽ gϊếŧ chết được kẻ địch để chứng nhận danh hiệu vua gϊếŧ người AK Vưu Ngư không phải là một cái danh giả!
Hiển nhiên đối phương cũng không có ý định bắn lén, rất nhanh sau đó, Dương Nghiêm Hi đã nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ.
“Lại không giảm tiếng động bước chân giống như tao, quả nhiên tên này là một tay mơ!” Anh ta bước nhanh về phía đầu máy bay, nếu như không tính toán sai sót thì hẳn là có thể giành điểm thành công trước đối phương.
Với năng lực cận chiến xuất sắc của súng AK-47, chắc chắn trong nháy mắt có thể bắn nát đối thủ thành từng mảnh!
Đúng như dự đoán, tốc độ của Phương Dạ không nhanh bằng anh ta, tiếng bước chân đã gần trong gang tấc, Dương Nghiêm Hi vừa ló đầu ra muốn gϊếŧ đối phương trong vài giây, hai phát súng gần như không chênh lệch thời gian nhưng nó đã làm nổ tung mũ của anh ta!
“Bắn bằng Shotgun DBS sao?” Suýt chút nữa Dương Nghiêm Hi đã không cắn được lưỡi rồi.
Nói chung là anh ta không ngờ rằng khi đấu solo, đối phương lại chọn loại vũ khí cận chiến đơn thuần này, súng AK-47 ở trước mặt nó cũng không thể nhìn thấy.
Cho dù không có bắn trúng đầu thì súng này cũng có thể tùy tiện lấy mạng trong vài giây!
Tỷ số 0-1, Phương Dạ tạm thời dẫn trước.
Sắc mặt của Du Dao có chút khó coi, nhưng cô ta vẫn rất tin tưởng Dương Nghiêm Hy.
Ôn Hinh thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi khi nhìn thấy anh chọn súng Shotgun, cô ấy đã rất sợ, nhưng không ngờ rằng một lúc sau anh đã đánh hạ được Dương Nghiêm Hi, xem ra tên này không phải là chơi ngu, mà anh đã sớm tính trước mọi việc rồi.
Sau khi bị lấy máu, Dương Nghiêm Hi không hề thấp thỏm nóng nảy, anh ta nghĩ rằng chỉ là mình bất cẩn mà thôi, nếu đã biết trong tay đối phương đang cầm súng Shotgun, vậy chỉ cần mở rộng khoảng cách thì có thể thoải mái treo lên đánh.
Sau khi đổi mới lại lần nữa, Dương Nghiêm Hi leo lên chiếc máy bay bỏ hoang, ở đó có tầm nhìn bao la, không sợ kẻ địch đánh lén.
Nhưng hình như Phương Dạ cũng không che giấu dự định của mình, ở phía xa anh đã nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Dương Nghiêm Hi ngồi xổm trên máy bay và bày thế trận chờ địch, nòng súng đã nhắm ngay phương hướng truyền đến âm thanh, chỉ cần Phương Dạ dám ló đầu ra, anh ta nhất định sẽ nghênh đón Phương Dạ bằng cơn bão kim loại như nước bắn tung tóe!
Trên thùng đựng hàng có bóng đen chợt xuất hiện, quả nhiên kẻ địch đã ló đầu ra rồi!
Dương Nghiêm Hi đã bóp cò mà không cần suy nghĩ, nhưng tiếc rằng Phương Dạ đã rụt đầu lại, tất cả viên đạn đều bắn trúng khoảng đất trống phía sau.
Mẹ nó, rụt đầu lại còn nhanh hơn rùa nữa!
Ngay lúc anh ta hủy bỏ mục tiêu ngắm súng của mình thì cái đầu nhỏ của Phương Dạ đột nhiên lao ra.
Trong lòng Dương Nghiêm Hi hoảng hốt, tuy nhiên anh ta phải cần thời gian mở ống ngắm, mặc dù không tới một giây nhưng cũng đủ khiến anh ta trở thành bia ngắm!
Sau khi hai tiếng súng đùng đùng vang lên, Dương Nghiêm Hi bị bắn trúng đầu và chết lần nữa.
Anh ta vốn nghĩ Phương Dạ vẫn cầm súng DBS, nhưng không ngờ rằng anh đã đổi thành súng AK-47 của mình, hơn nữa hai phát bắn tỉa đó quả thực chuẩn xác đến đáng sợ.
Tên này tuyệt đối không phải là tay mơ, mà là một cao thủ!
“Yeah, Phương Dạ thật lợi hại!”
Thẩm Nghiên Nhi và Willa giơ bàn tay ra cùng ăn mừng, khiến sắc mặt của đám người Du Dao càng u ám lại vài phần.