Siêu Cấp Shipper

Chương 163: Làm người cần có phép tắc




Chương 163:

Vẻ mặt tài xế cứng đờ, chiếc rìu trên tay anh ta cứ thế mà dừng lại.

Có hai cánh cửa bằng thép nguyên chất, âm thanh vừa rồi rõ ràng là cánh cổng thứ hai, vậy là, cánh cổng đầu tiên đã bị phá!

Đây là loại cửa chống trộm hàng đầu do kỹ sư công trình Thụy Điển thiết kế, cho dù cả thợ khóa giỏi nhất của Hoa Hải cũng có thể mất hơn một giờ để mở nó, không ngờ nhanh như vậy đã phá được rồi ư?

Hơn nữa độ dày của hai cánh cửa hơn mười phân, người bình thường cũng không thể đập được, hay nói cách khác, hoàn toàn không phải là người đập cánh cửa!

Một cơn ớn lạnh đột ngột xộc thẳng từ xương cụt lên trán, khiến tài xế bất giác rùng mình!

Tuy đã gϊếŧ nhiều người, nhưng trong lòng anh ta vẫn rất sợ gặp phải những thứ dơ bẩn.

Bịch bịch bịch!

Tiếng đập cửa lại vang lên.

Do dự hai giây, anh ta run rẩy hỏi: “Ai đó?”

Bên ngoài cửa rất nhanh đã đáp lại.

“Xin chào, shipper Mỹ Đoàn của bạn đến rồi đây!”

Sau khi nghe thấy giọng nói vui vẻ của Phương Dạ, tài xế hoàn toàn rối tung lên.

Trong biệt thự bỏ hoang ở vùng ngoại ô hoang vu, trong tầng hầm ẩn dưới tòa nhà bị bỏ dở, cái nơi mà chim không thèm đi đại tiện thì làm sao có người đến giao đồ ăn?

Nhưng giọng nói của người này vang dội, trông không có vẻ gì là thứ bẩn thỉu, hơn nữa, làm gì có ai thấy thứ bẩn thỉu nói mình là giao hàng Mỹ Đoàn?

Chẳng lẽ trong hai người mà mình chôn vùi, có một người là shipper.

Sau khi nghe thấy giọng nói của Phương Dạ, Từ Lệ đã biết rằng mình không thể chết được, tên nhóc này luôn biết cách khiến người khác không ngừng kinh ngạc, xem ra có lẽ cánh cửa cống bằng thép này cũng không thể cản được cậu ta.

“Mày… rốt cuộc mày là người hay ma?” Tài xế mạnh miệng quát hỏi.

Phương Dạ cười nói: “Là người hay là ma, anh mở cửa ra là biết ngay đó mà?”

Một tia chớp vụt qua tâm trí trong đầu tài xế.

Đúng rồi, nếu tên này là thứ bẩn thỉu, cửa cống bằng thép hoàn toàn không thể ngăn chặn được nó!

“Muốn lừa tao mở cửa? Nằm mơ đi! Bây giờ tao muốn bắt gϊếŧ nữ tuần tra này!”

Phương Dạ hừ lạnh một tiếng: “Đợi đã, không lẽ anh nghĩ cái cửa nát này thật sự có thể cản được tôi, anh có tin trong phút chốc tôi sẽ mở được cửa không?”

Tài xế gào lên: “Mày tưởng tao là đứa trẻ ba tuổi à, đây không phải làm cửa nhà mày, nói mở là mở hả, muốn lừa tao, không có cửa đâu!”

“Được, vậy anh đếm ba, nếu tôi không mở được, anh cứ gọi tôi là ông nội!”

“Được… đợi chút, ai gọi ai là ông nội?” Tài xế đột nhiên phản ứng lại.

“A ha ha, không ngờ vậy mà không lừa được anh, được, tôi gọi anh, được chưa?”

“Được, một!”

“Hai!”

Răng rắc!

Còn chưa kịp đếm xong, cửa cống thép đã được mở ra, trong bóng đêm Phương Dạ thở phào nhẹ nhõm bước vào.

Độ khó của việc mở hai cánh cửa cống quả thực ngoài sức tưởng tượng, tuy anh mở khóa rất thành thạo, nhưng cũng phải mất hai, ba phút mới mở một cánh cửa, vì vậy lúc nãy chỉ có thể vừa mở khoá vừa cãi nhau với tên hung thủ, cũng may là đối phương hơi ngốc, vậy mà không phát hiện ra bị lừa.

“Là mày?” Sau khi nhìn thấy Phương Dạ, tài xế suýt chút nữa không còn máu để phun ra.

Anh ta đã nhận ra người đối diện là đồng đội của Từ Lệ.

Phương Dạ mỉm cười: “Không phải chính là tôi sao, thế nào, cảm thấy bất ngờ lắm hả?”

Tài xế nói lớn: “Đừng có qua đây, còn bước qua đây tao sẽ chặt sống cô ta bằng một nhát rìu!”

Phương Dạ bình tĩnh nói: “Muốn chặt thì cứ chặt đi, bộ dạng anh như vậy, tôi cược một gói que cay, chắc chắn anh chặt không trúng.”

Chặt không trúng?

Từ Lệ và tài xế đồng thời sững sờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.