Siêu Cấp Shipper

Chương 113: Đã có ba người còn thiếu bảy người, các cô gái tới đây




“Anh Lâm, trận dã chiến này phải dựa vào anh rồi!” Phương Dạ mỉm cười nói: “Thắng thì ba chúng ta chia nhau, còn thua thì một mình tôi chịu.”

Lâm Hạo Kiệt son sắt thề nói: “Anh bạn Phương yên tâm, trong thiên đường dã chiến này, tôi luôn được xếp trong top năm, Nhậm Vân Hổ nhiều nhất cũng trong top mười, Nhậm Vân Báo so với anh ta còn kém hơn, bọn họ muốn thắng tôi, đó là chuyện không thể nào!”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
2. Nghiện Ngủ
3. Trợ Lý Tuyến 1
4. Nhẹ Nhàng Hỏi Sư Tôn
=====================================

Lúc này, tổng giám đốc đột nhiên đi tới, cung kính nói: “Anh Phương, anh Nhậm vừa mới đưa ra một đề nghị để đảm bảo tính công bằng của trận đấu, chỉ cần hai đội thi đấu với nhau là được, mỗi đội có thể có mười người, ngài cảm thấy thế nào?”

Phương Dạ không chút do dự nói: “Có thể.”

“Anh bạn Phương, nhưng bây giờ chúng ta cũng không có mười người mà?” Hứa Dục cười khổ nói.

“Không sao đâu, bây giờ chúng ta tìm ngay tại đây không phải là được rồi sao?” Phương Dạ tùy tiện giơ tay lên: “Mọi người làm phiền một chút, có ai bằng lòng tham gia vào đội của chúng tôi không, bây giờ chúng tôi đã có ba người còn thiếu bảy người, đúng rồi, chỉ chọn chị em thôi ha!”

Một cô gái mặt tròn mỉm cười nói: “Có lợi ích gì không?”

Phương Dạ gật gật đầu: “Có, thua thì năm mươi vạn, thắng thì một trăm vạn, trả ngay!”

Vừa nói xong, lập tức có bốn người đẹp tới đăng ký, nhưng dù sao số lượng con gái trong thiên đường dã chiến cũng không nhiều, cuối cùng Phương Dạ dứt khoát kéo thêm ba người phục vụ xinh đẹp mặc đồ hầu gái vào, cuối cùng cũng đủ mười người.

Nhìn về đám người “đội quân tóc dài” đang ồn ào kia, Lâm Hạo Kiệt tái mặt đi.

Một đội bình thường không đáng tin cậy như vậy, cho dù bản thân anh ta có tài giỏi cỡ nào cũng không thể thắng được, trừ khi có thể hóa thân thành Rimbaud không phải là con người ấy!

“Anh bạn Phương, không phải cậu đang đùa chứ?” Hứa Dục mặt đầy vệt đen: “Những cô gái này mặc dù xinh đẹp nhưng đoán chừng không biết bắn súng, cậu tốn nhiều tiền như vậy để mời một đống bia đỡ đạn, có ổn không?”

Cùng không phải là đánh “dã chiến” kia, chọn nhiều cô gái như vậy quả thực là không được tích sự gì...

Phương Dạ không để ý nói: “Đương nhiên là ổn rồi, chỉ các các cô ấy có thể làm bia đỡ đạn là được, dù sao không phải là có anh Lâm ở đây rồi sao?”

Lâm Hạo Kiệt nước mắt chảy đầy mặt, muốn hét to một tiếng tôi không thể dẫn theo một đội cực phẩm như này được...

Mười phút sau, hai đội tập trung bên ngoài lâu đài để lấy các đồ trang bị, nhìn thấy anh em nhà họ Nhậm dẫn đội, trong lòng Lâm Hạo Kiệt và Hứa Dục càng hoảng sợ hơn.

Âm mưu, chắc chắn là có âm mưu!

Gần như tất cả nhưng người nằm trong top mười trên bảng xếp hạng đều được bọn họ mời tới, ba người đứng đầu thì không lôi kéo đến được, chẳng trách Nhậm Vân Hổ dám lấy hết tất cả tiền mặt ra đánh cược, thì ra anh ta đã sớm có dự tính trước rồi. Đây không phải là trận đánh cược công bằng nữa rồi mà là trận chiến sinh viên đại học đánh bại học sinh tiểu học...

Sau khi nhìn thấy đội mà Phương Dạ dùng tiền chiêu mộ, Nhậm Vân Hổ và Nhậm Vân Báo thiếu chút nữa cười lệch hàm.

Không ngờ thằng nhóc này công phu quyền cước không tồi mà đầu thì không được tốt lắm, những cô gái này xinh đẹp thật nhưng chắc chắn không biết băng đạn là gì, chỉ là bia đỡ đạn!

Nếu người ta đã quang minh chính đại đưa tiền cho mình tiêu như vậy chỉ đành vui lòng nhận lấy thôi, dù sao người ta căn bản không thiếu tiền.

Sau khi mặc đồ bảo hộ gần như trong suốt được đặc biệt sản xuất, kính thông minh trên mũ bảo hộ hiện lên tên đội và “lượng máu”, còn có thể nhìn thấy tổng số người còn sống của quân địch nữa. Đương nhiên, những con số này cũng sẽ được chiếu trên các màn hình lớn bên trong lâu đài để các vị khác có thể nắm bắt tình hình mới nhất.

Phàm là người có đầu óc một chút đều biết được thực lực của trận đấu này quá cách biệt, cho nên khán giả đều sôi nổi đặt cược bên Nhậm Vân Hổ, mặc dù tỷ lệ cược thấp một chút nhưng ít nhất nhìn qua cũng không có khả năng thua.

Trong đội của Nhậm Vân Hổ, đã có tới năm người chơi trong top mười rồi, kết quả còn phải đoán sao, trừ khi những người chơi này cùng nhau bỏ cuộc…

Trước khi trận đấu diễn ra, ngoại trừ Lâm Hạo Kiệt và Hứa Dục đang căng thẳng ra thì những thành viên nữ khác trông rất thoải mái vui vẻ, dù sao thắng thua gì cũng có tiền, không phải lo lắng gì cả.

Phương Dạ cúi đầu nghịch súng trường HK416 đột kích với đầy đủ linh kiện trong tay, anh thích chơi PUBG, sớm đã muốn thử khẩu súng nổi tiếng thế giới này rồi, khổ nỗi vẫn không có cơ hội mà thôi, bây giờ mặc dù chỉ là súng tùy chỉnh nhưng cũng đủ khiến anh thích mê.

“Quên đi, anh bạn Phương cũng không để ý đến chút tiền đó, nhưng thua còn phải dập đầu nữa quả thực có chút mất mặt rồi, chúng ta vẫn phải cố gắng hết sức, có thể giết được mấy người thì giết!” Lâm Hạo Kiệt thở dài, cuối cùng kiểm tra lại đồ trang bị của mình lần nữa.

Sau khi nhân viên công tác giơ cờ lên, hai đội đều tự trèo lên một chiếc xe “chở binh lính” được đặc chế, sau đó được tài xế đưa đến chiến trường, về phần hai bên lúc nào thì chạm mặt giao chiến, cái đó thì phải xem ý trời rồi.

“Anh trai, đợi đến lúc đánh xong, thêm Wechat với người ta nhé!” Trên xe chở binh lính, một cô gái xinh xắn ngọt ngào chủ động đưa cho Phương Dạ một tờ giấy nhỏ, để đảm bảo tính công bằng, lúc dã chiến không được phép đưa điện thoại theo.

Nếu như Hứa Dục nhớ không nhầm thì vừa rồi cô ta đi theo một ông chú trung niên bụng bự...

“Được, nếu tôi nhớ nhất định sẽ thêm.” Phương Dạ mỉm cười nhận lấy tờ giấy nhỏ.

Những cô gái khác thấy anh dễ nói chuyện như vậy, không tỏ ra vẻ ta đây giàu có gì cả nên đều dồn dập hành động, sau khi xe chở binh lính dừng lại, trong tay Phương Dạ đã có bốn mã Wechat rồi.

Sau khi cửa xe mở ra, Lâm Hạo Kiệt là người đầu tiên xông ra ngoài, sau đó tìm đồi cao để theo dõi tình hình xung quanh, trước đó Hứa Dục và anh ta đã chơi với nhau mấy lần rồi cho nên hai người phối hợp rất ăn ý, nhìn qua có chút thú vị.

Bảy cô gái ríu rít bước xuống xe, Lâm Hạo Kiệt nhanh chóng ra hiệu cho bọn họ nhắc nhở chớ có được lên tiếng, núi rừng lúc này vắng lặng, chỉ một biến động nhỏ thôi cũng dễ dàng để lộ mục tiêu, dù sao cũng không biết vị trí của kẻ địch đang ở đâu, chỉ cần bị đối phương phát hiện rồi tập kích bất ngờ, đội của mình chắc chắn sẽ không chịu nổi quá nửa phút, sau đó toàn quân bị tiêu diệt.

Ngay khi giọng nói của các cô gái dần nhỏ đi, liên tiếp những tiếng súng như hạt đậu nổ đột ngột vang lên, Lâm Hạo Kiệt bị dọa chân mềm nhũn, suýt chút nữa từ trên cây cao bốn năm mét ngã xuống, mấy cô gái cũng bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch.

Nhìn thấy Phương Dạ đang điên cuồng trút đạn vào cây nhỏ đối diện, mãi đến lúc bên trong nòng súng kêu lên tiếng két két mới thôi...

Hứa Dục hổn hển nói: “Anh bạn Phương, cậu đang làm cái gì thế?”

Phương Dục cười tủm tỉm nói: “Thử súng một chút thôi mà, lỡ như lát nữa bị người ta bắt trúng, mà tôi chưa bắn được phát súng nào thì chẳng phải là thiệt thòi chết sao?”

Cái gì mà thử súng chứ, cái gì mà chưa bắn được phát súng nào thì phải chịu thiệt chứ, tên nhóc này rốt cuộc là có logic thiên tài gì đây?

Lâm Hạo Kiệt và Hứa Dục nghẹn ngào không nói nên lời, có một đồng đội ngốc nghếch như vậy, dường như cán cân chiến thắng đã trực tiếp đập thẳng vào mặt Nhậm Vân Hổ rồi...

“Nổ súng sẽ làm lộ vị trí của chúng ta đấy, may mà bây giờ mới bắt đầu, đợi lát nữa nhất định không được thử súng nữa đâu, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi!” Phương Dạ nghiêm túc gật gật đầu.

Cùng lúc đó, đám người Nhậm Vân Hổ bị thả xuống một góc khác ở chiến trường sau khi nghe thấy tiếng súng cũng có chút hoang mang, trận dã chiến này không phải chỉ có hai đội rồi sao, mà đám người Lâm Hạo Kiệt nổ súng làm gì chứ, bắt thỏ hoang sao?

Nhưng đạn giấy này không thể bắn chết thỏ được mà!

“Chắc là cướp cò thôi.” Hai anh em ngơ ngác nhìn nhau.

Theo hướng phát ra tiếng súng, cả đội bắt đầu tìm kiếm kẻ địch, mỗi người trong bọn họ đều được huấn luyện bài bản, lúc đi cũng cố gắng không phát ra tiếng động nào, hơn nữa bởi vì quen thuộc chiến trường, cho nên hiểu quả tìm kiếm của bọn họ vô cùng cao.

Bởi vì tiền cược tăng lên cho nên bây giờ thù lao Nhậm Vân Hổ trả cũng không kém Phương Dạ, đánh thua ba mươi vạn, thắng thì một trăm năm mươi vạn, đánh chết một người chơi thì được thưởng thêm ba mươi vạn, cho nên mọi người giống như được tiêm máu gà nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức giao chiến với đối phương.

Mặc dù chiến trường lớn, nhưng luôn có những lúc hai bên chạm trán nhau, chưa tới năm phút, một thành viên đã phát hiện ra hành tung của kẻ địch.

Chỉ thấy trong rừng rậm, một cô gái có khuôn mặt tròn ôm súng tiểu liên MP5 đang cẩn thận tiến lên, phía sau cô ta mờ mờ ảo ảo, giống như có không ít người đi theo sau.

Thành viên đó cũng không nổ súng trước mà dùng ám hiệu trước đó đã thống nhất để thông báo cho tất cả mọi người.

Không cần Nhậm Vân Hổ hạ lệnh, những thành viên khác có kinh nghiệm dày dặn đã tiến lên bao vây thành hình quạt, rõ ràng muốn một lưới bắt trọn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.