Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 988: Thật không có nhân tính sao?




- Cái gì? Tiểu Cửu, chàng muốn tấn công Bình Châu?
Hoa Như Ngọc nâng mí mắt, kinh nghi nói:
- Có phải có phần đường đột hay không?
La Đồng, Mã Võ, Vương Phi Hổ, Chu Trị Sơn sắc mặt ngượng ngùng, dường như không quá tin tưởng những lời Tiểu Cửu vừa thốt ra.
- Sao lại đường đột?
Trần Tiểu Cửu cười hỏi lại.
- Chàng thật không rõ, hay làm bộ như hồ đồ?
Hoa Như Ngọc có chút tức giận:
- Ninh Đô sở hữu đại quân chín vạn, trong đó súng kíp công bốn vạn lính của phủ Ninh Đô, những người này đã trải qua bao trận sinh tử, sát khí càng mạnh. Ta muốn dẫn quân đi quyết tử chiến cùng Định Nam Vương một phen, Thiết Giáp doanh mới có năm vạn người. Mặc dù được Mã tướng quân huấn luyện qua, cũng thật dũng mãnh thiện chiến, nhưng gấp gáp công thành, nơi nào có nửa phần thắng lợi? Vả lại nhìn tấm gương dùng năm vạn lính hy sinh của Định Nam Vương cho chúng ta, chàng vẫn còn muốn bắt chước theo bừa bãi ư?
Trần Tiểu Cửu cười một tiếng, quay sang Mã Võ, Vương Phi Hổ nói:
- Mã nguyên soái, Vương tướng quân, ý hai vị thế nào?

Mã Võ lắc đầu, phủ nhận:
- Thành Bình Châu tổng cộng cũng có mười lăm vạn tướng sĩ, Định Nam Vương mang đi một trăm ngàn vạn quân tinh nhuệ, lưu lại năm vạn tướng sĩ thủ thành, nhưng thật ra cũng tương đương với binh lực năm vạn Thiết Giáp doanh của ta. Hơn nữa trải qua lần tập huấn cùng với Vương tướng quân, tố chất binh lính đôi bên không kém bao nhiêu, binh pháp lưu loát, quân địch phải gấp ba số người thì mới có thể cường công hiệu quả. Lấy năm vạn cứng rắn tấn công năm vạn, thật quá kinh người.
Mã Võ lại nói:
- Trước không nói về chiến lực và số lượng quân sĩ, đơn cử theo phòng ngự thành trì mà nói, sẽ bị thiệt hại nặng. Thực không dám dấu diếm, thành Bình Châu là ta tự mình trông coi, hao phí ba trăm nghìn người mới hoàn thành trong một năm, phòng thủ kiên cố, dễ thủ khó công.
Trần Tiểu Cửu chậc chậc tán thưởng:
- Không thể tưởng tượng được Vương tướng quân còn thông tỏ kiến trúc gỗ? Thực là nhân tài, kính xin Vương tướng quân giải thích cặn kẽ thêm về cách bố trí phòng thủ của thành Bình Châu.
- Quá khen!
Vương Phi Hổ từ từ nói:
- Bình Châu làm chiến trì phía trước, cần nhất là để chống đỡ áp lực, tường thành đó nổi tiếng cao đến một trượng, dày hai thước, dùng đất nện dựng lên, rắc muối tạo thành. Hơn nữa ta mời các danh sư bộ phận then chốt xem thêm, làm rất nhiều lầu thương. Người tốn ở bên trong, không sợ tên, không sợ đá ném, không sợ hỏa công, trong lầu thương có cơ quan cung nỏ, lực sát thương cực lớn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Định Nam Vương dám để lại năm vạn người thủ thành.
- Thì ra thế!
Trần Tiểu Cửu thở phào một cái, tán thưởng nói : Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - Vương tướng quân thật là người tài, Ninh Đô nếu đều dùng phương pháp này xây thành, thương vong sẽ thấp hơn.
Vương Phi Hổ lại nói :
- Càng khó phá hơn chính là, cửa thành Bình Châu đều không phải do đất nện làm thành, mà dùng một khối đá lớn đục dũa tạo nên, căn bản không sợ xe đâm, gỗ kích. Thử nghĩ một chút, công thành bằng thang, xe bắn đá, tiễn, nỏi, chùy, mộc kích đều không có tác dụng. Thủ thành vẫn một phương đứng vững bất bại, vậy còn dựa vào cái gì để đánh đây ?
Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc, La Đồng, Thôi Châu Bình nghe xong đều âm thầm líu lưỡi.
Hoa Như Ngọc hỏi:
- Vậy thành Bình Châu đó chẳng phải vĩnh viễn không lấy được sao?
- Vậy cũng chưa chắc. Thành Bình Châu càng lợi hại, nhưng cuối cùng vẫn là vật chết, không phải vật sống.
Vương Phi Hổ lắc đầu, nhíu mi nói:
- Chỉ cần dùng gấp ba lần binh lực của Bình Châu, đem bốn cửa đông tây nam bắc của Bình Châu bảo vệ, cắt đứt đường vận chuyển lương thực của nó, kiên trì trong hơn nửa năm, thành Bình Châu lương thực không còn, tự nhiên sẽ sụp đổ. Nhưng lúc đó, nói không chừng đá cũng không còn nguyên, không tính là hoàn hảo nhất.
- Nửa năm?
Trần Tiểu Cửu mở to hai mắt nhìn, lắc đầu nói:
- Ta tính toán trong vòng một tháng phá được Bình Châu. Nửa năm? Vậy quá lâu rồi.
- Chàng thế nào vẫn còn nói si nói mộng?
Hoa Như Ngọc liếc mắt nhìn Tiểu Cửu, nói:
- Vương tướng quân đã giải thích rất rõ ràng, phá được Bình Châu không thể nóng vội nhất thời. Chàng như thế nào vẫn chết không hối cải ư?
- Không phải chết cũng không hối cải, mà là thấy được cơ hội thành công.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Lúc này Định Nam Vương đang vướng mắc ở Minh Khẩu, không thể trở về tiếp viện. Tướng sĩ Bình Châu khuyết thuyết, mà năm vạn Thiết Giáp doanh của Mã tướng được huấn luyện có tố chất, sĩ khí đang thắng. Lúc này công thành, chính là đạo dùng binh pháp đó!
Mã Võ nhíu mày nói:
- Theo binh pháp mà nói, cư nhiên là tốt. Nhưng tình thế như vậy, làm sao có thể đánh một lần là xong? Chỉ cần Hoa tướng quân đi An Nam kiến công, Bình Châu đương nhiên có thể từ từ lấy được.
- Không được! Không được!
Trần Tiểu Cửu lắc đầu liên tục.
- Chàng sao lại nóng vội như vậy? Không nên ép bức các huynh đệ vào chỗ chết chứ?
Hoa Như Ngọc hung hắc lườm hắn, mới nói với Phòng Linh:
- Phòng tiên sinh, ngươi có nhiều chủ ý nhất, còn không mau khuyên nhủ kẻ không có đầu óc kia đi chứ? Thực tức chết người ta mà.
- Khuyên ư?
Phòng Linh ngạc nhiên, bật cười ha hả, nói với mọi người:
- Các vị tướng quân, các người đã thấy qua Quốc công đại nhân thiệt thòi chưa?
Đám người Hoa Như Ngọc sửng sốt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong con mắt lóe ra ánh sáng kinh ngạc.
Phòng Linh thảnh thơi thưởng trà, cười nói:
- Quốc công địa nhân so với bất kỳ ai khác đều thương lính, sao có đạo lý khinh suất vứt bỏ cánh tay đây? Mã nguyên soái, Vương tướng quân nói rất có đạo lý, nhưng đó là đạo lý thường ngày. Quốc công đại nhân tuyệt không phải người phàm, làm sao có thể đoạt thành theo lẽ thường tình đó chứ?
Hoa Như Ngọc sẵng giọng:
- Phòng tiên sinh đừng vội nịnh bợ Tiểu Cửu.
Mã Võ, Vương Phi Hồ, La Đồng cũng cười rộ lên.
Thôi Châu Bình tiếp lời nói:
- Phòng tiên sinh nói rất đúng, ta rất đồng tình.
Nói rất chuẩn xác, rất chuẩn xác.
Phòng Linh bị Hoa Như Ngọc phá đám không lưu tình, cũng không đỏ mặt, cười nói với Trần Tiểu Cửu:
- Quốc công đại nhân có diệu kế gì, liền nói ra đi, đỡ khiến đám phàm phu tục tử chúng ta đoán già đoán non, nhìn nhau chau mày ngẫm ngợi.
- Vẫn là Phòng tiên sinh hiểu ta !
Trần Tiểu Cửu thần bí cười nói :
- Cửa thành Bình Châu mặc dù dày, nhưng cũng không phải không có cách phá. Các vị tướng quân, còn nhớ Parker từng vận chuyển chiếc hộp đen đến thế nào không ?
Hộp đen?
Hoa Như Ngọc, Thôi Châu Bình, Phòng Linh vừa nghe, mắt đã tỏa sáng. Thôi Châu Bình nhíu mi nói:
- Cái hộp đen kia … có thể được sao? Parker nói như vậy, cũng không xác thực.
Vương Phi Hổ, Mã Võ, Chu Trị Sơn đều là địch mới hàng, đương nhiên không biết rõ tác dụng kỳ diệu của chiếc hộp đen.
Trần Tiểu Cửu giải thích:
- Ta lần này hồi kinh, còn đặc biệt tự mình đi Truy Nguyên viện một lượt, cùng người nước ngoài chứng thực một phen. Đã xác định được hộp đen này uy lực rất lớn, tuyệt không phải chỉ là hư danh. Cửa thành kia mặc dù dày, nhưng cũng có thể phá vỡ.
- Ta sợ một hộp đen không đủ, lần này trước khi đến, lại chuẩn bị thêm một hộp. Chỉ cần có thể đặt hộp đen kíp nổ ở trước cửa thành, đừng nói là cửa thành, ngay cả Thiên môn cũng có thể nổ bung! Ha ha… Đáng tiếc, hộp đen rất khó chế tác, hao phí ngàn cân hỏa dược mới làm được hai hộp đen, thật tình hoang phí.
Hô!
Đám người Hoa Như Ngọc nghe vậy, ngơ ngác nhìn nhau. Thật không thể tin được ở mắt mình, điều này tựa như truyện nghìn lẻ một đêm vậy.
Trần Tiểu Cửu đã hiểu sự hồ đồ cả bọn họ.
Chưa từng thấy qua công nghệ cao, ai cũng không thể hiểu được tác dụng của khoa học kỹ thuật có bao nhiêu vĩ đại. Nhưng may mắn đám người Hoa Như Ngọc mặc dù không hiểu, cũng tin tưởng hắn vô điều kiện1
Mã Võ mày giãn ra, trầm ngâm nói:
- Nếu Quốc công đại nhân có thứ lợi khí kinh người này, vậy cũng có thể công thành chiếm đất, phá vỡ thế phòng ngự của thành Bình Châu.
- Phá vỡ dễ dàng, nhưng sau khi phá, nên giao chiến thế nào?
Trần Tiểu Cửu con mắt sáng ngời chất vấn Mã Võ, Vương Phi Hổ nói:
- Mã nguyên soái, Vương Tướng quân, có thể nắm chắc dựa vào mạng lưới quan hệ và uy vọng hùng mạnh, không đánh mà thắng được lòng người không?
Đây chính là điểm căn bản Trần Tiểu Cửu giao cho Mã Võ và Vương Phi Hổ.
Mã Võ, Vương Phi Hổ nhìn nhau lại nhìn nhau, cũng hiểu rõ ý trong câu nói của Tiểu Cửu.
Ngón tay Mã Võ gõ trên bàn, tự cười giễu:
- Ta đi theo làm tùy tùng nguyện trung thành cùng Định Nam Vương đã hai mươi năm, là thần tử sớm nhất theo chân Định Nam Vương giành đoạt thiên hạ. Thấy tận mắt vô số văn thần võ tướng già đi, cũng tự tay đề bạt vô số tướng quân đô úy, có thể nói như vậy. Chỉ cần đại thế Bình Châu đã mất, mọi người hi vọng ta cùng Phi Hổ dựa vào uy thế của mình, ít nhất có thể thuyết phục được hai phần võ tướng đầu hàng, ba phần võ tướng trung lập, còn lại năm phần kia là hạng người ngoan cố không thay đổi, cũng chỉ có thể lấy chém làm uy.
- Được! Tốt lắm! Mã nguyên soái, Vương tướng quân có thể có uy thế như thế, dĩ nhiên khó có được!
Trần Tiểu Cửu nói:
- Vậy chuyện này quyết định như vậy đi, đợi sau khi Hoa tướng quân xuất binh đi An Nam, phòng thủ thành Bình Châu tất nhiên sẽ lơi lỏng, chúng ta cố tình phải làm ra bộ dáng huấn luyện binh lính, nhằm mê hoặc kẻ thù, xuất kỳ bất ý, phủ đầu chúng một kích.
Mấy vị lãnh đạo định ra phương châm, lại tỉ mỉ thương nghị một phen thẳng tới đêm khuya, Tiểu Cửu lại dặn dò bảo tiêu trực đêm, mọi người ăn xong mới trở về đi nghỉ.
**********
Trần Tiểu Cửu đương nhiên muốn ôm thân hình mềm mại của Hoa Như Ngọc, vừa nghỉ ngơi vừa vần vũ một vòng.
Ánh nến quanh quẩn, mùi thơm xông vào mũi, nhìn mỹ nhân đầy đặn trắng nõn, bộ ngực sữa mê người khẽ rung dưới thân, tiếng “ưm” uyển chuyển như khóc như than, Tiểu Cửu mặc dù không hiếm lạ, nhưng đã lâu không “lâm trận”, hận không thể chết trên cơ thể mềm mại tinh tế của nàng.
Mỹ nhân như rượu, Tiểu Cửu rốt cuộc ngã say vào lòng Hoa Như Ngọc.
Nàng hai má ửng hồng, quyến rũ như đào, thể xác và tinh thần mềm yếu khoong xương. Nàng ôm cổ Tiểu Cửu, cắn lỗ tai hắn:
- Chàng thế nào lại không đứng đắn như vậy? Có ta, còn cố tình mang thêm Đan Nhi, Song Nhi tới đây. Các tướng quan đều ở sau lưng chê cười chàng là hỗn đản lòng tham không đáy.
- Dừng! Nam nhân đều một loại đức hạnh! Ai dám chê cười ta, ta khinh bỉ chết kẻ đó.
Trần Tiểu Cửu cười hì hì đem lời chế giễu của Hoa Như Ngọc trả lại.
- Chính ta chê cười chàng, chàng còn dám khinh bỉ ta sao?
Hoa Như Ngọc hờn dỗi, đùi nõn nà đặt ở giữa hai chân hắn, nhắm trúng “tiểu Tiểu Cửu” mà trút hận.
- Không dám! Không dám! Lão bà đại nhân ta đau lòng còn không kịp, sao dám khinh bỉ?
Trần Tiểu Cửu lăn xuống, đem Hoa Như Ngọc ôm vào lòng, cảm nhận hương thơm mát mê người của nàng, cười nói:
- Tuy nhiên, ta mang theo Đan Nhi, Song Nhi đên, nhưng không phải vì hưởng lạc đâu.
- Không phải hưởng lạc còn có thể là cái gì?
Hoa Như Ngọc bĩu môi hừ giọng:
- Chàng tự thừa nhận, ai còn dám nói chàng điều gì? Người nào không biết chàng là quỷ phong lưu, còn sợ người khác ở sau lưng chỉ trỏ ư?
Trần Tiểu Cửu không nói gì, biết mình vô luận giải thích thế nào nàng cũng không tin lời hắn. Hắn cũng không mặc quần áo, xoay mông ôm Hoa Như Ngọc trần như nhộng rời khỏi phòng, cũng không để ý nàng giãy dụa, hắn quẹo trái, quẹo phải tiến vào phòng Đan Nhi, Song Nhi.
Đan Nhi, Song Nhi nhìn Tiểu Cửu ôm Hoa Như Ngọc không mảnh vải tiến vào, vội vàng tránh cho nàng một khoảng trống, để Tiểu Cửu đặt nàng lên giường, vuốt ve phong nhũ mềm mại của nàng, nhìn hai hạt đậu tương dựng đỏ, cười trêu chọc:
- Hoa tỷ tỷ vừa rồi mới làm chuyện xấu gì rồi hả? Mau khai thực ra!
Hoa Như Ngọc xấu hổ không thôi, kéo chăn che kín người, quay sang Tiểu Cửu sẵng giọng:
- Ta tức giận mới không dính vào chàng!
- Ai muốn cùng nàng dính vào hả? Vừa rồi giao thương, còn ở đó nói lời dư thừa?
Trần Tiểu Cửu cũng không xấu hổ chen vào giữa ba nữ nhân, nói với Đan Nhi:
- Hoa muội muội vẫn đem lòng sinh nghi, nói ta không có nhân tính, ngay cả phụ nữ có thai cũng không buông tha! Đan Nhi ngoan, mau giải thích rõ ý đồ ta đưa nàng tới đây, cũng nhanh chóng trả lại trong sạch cho ta.
Đan Nhi bĩu môi, ôm mông, thầm nghĩ chàng trong sạch sao hả? Ngay cả mông ta cũng bị chàng làm cho nở hoa rồi, chàng còn nói chàng có nhân tính ư?
Nhưng lạc thú khuê phòng cỡ này, đương nhiên không thể nói cho Hoa Như Ngọc biết, tránh nàng ấy cũng học được!
Đan Nhi kéo tay Hoa Như Ngọc, cười khanh khách:
- Hoa tỷ tỷ thật đã hiểu lầm Tiểu Cửu rồi! Lần này mệt nhọc theo chàng tới Ninh Đô, là vì tìm kiếm phụ thân muội.
Nói rồi đem chân tướng sự việc nói ra một lần.
Hoa như Ngọc vừa nghe, kích động nổi trận lôi đình, một cước đem Tiểu Cửu đá xuống giường, tựa như vừa khóc vừa cười nói:
- Chuyện lớn cỡ này, vậy mà không nói sớm cùng ta? Đáng đánh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.