Shattered Trust

Chương 4:




Phòng trang trông thật tuyệt. Một giờ qua Abby lau chùi, đánh bóng và phủi bụi, và giờ, nghỉ xả hơi với một cốc cà phê, cô cảm thấy tự hào về dinh cơ nhỏ của cô và đột nhiên thấy hài lòng. Cô đã thức dậy sáng hôm đó với một luồng sáng mới trong trái tim và một giải quyết triệt để để sống hết mình. Cơn ác mộng tồi tệ nhất của cô, lại gặp Nick, đã xảy ra, và cô đã vượt qua nó hoàn toàn không hề trầy xước.
Cô đã cẩn thận mặc một chiếc quần dài màu xanh ngọc bích bó sát vào sáng nay, và cả một chiếc áo lụa đen tô điểm nhiều vệt xanh. Cô đã đeo một chiếc thắt lưng da màu đen khá to quanh cái hông eo thon của mình, cùng với cái nháy mắt bất cẩn với hình ảnh trong chiếc gương dài. Cô trông thật tuyệt và thậm chí còn cảm thấy tốt hơn. Tất cả những bóng ma đã được nghỉ ngơi, và một bữa sáng thân mật cùng với giăm bông và trứng cô thấy bản thân thật sự có khả năng lấy tại tình yêu cuộc sống. Trong nhiều năm cô cố kìm nén cảm xúc, khao khát nhục dục ở trong một nhà kho lạnh lẽo, quá sợ hãi nên không làm được gì – những vết xẹo cảm xúc từ cuộc hôn nhân đã cắt quá sâu – nhưng giờ cô cảm thấy đủ mạnh mẽ để thử lại. Chắc hẳn có một người đàn ông khá trên thế giới…
Uống hết cốc cà phê, Abby tự nhủ rằng chính sự không may tuyệt đối đã khiến cô chọn một gã con hoang như Nick đầu tiên. Lần thứ hai cô sẽ cẩn thận hơn.
Cánh cửa mở ra và Jonathan chạy nhào đến, Iris bước tới ngay sau cậu bé. “Mẹ! Mẹ! Con chào mẹ!”
Abby ngồi bật dậy và cúi xuống, đón lấy Jonathan, hôn nhanh lên chiếc mũi nhỏ của cậu bé. “Mẹ nhớ con, con yêu. Con có khoảng thời gian tuyệt vời với dì Iris chứ? Và con có ngoan không?”
“Vâng thưa mẹ.” Cậu bé hét lên vui sướng khi cô đong đưa người cậu vòng quanh, sau đó nhẹ nhàng hạ thấp cậu xuống phía sàn nhà.
“Con có thể ra chơi ngoài sân được không, mẹ ơi? Con muốn đi xe đạp.”
“Được, đi đi, nhưng cẩn thận nhé con.” Abby hôn cậu bé. “Tạm biệt con.” Jonathan không ngừng chuyển động.
“Con yêu mẹ, mẹ yêu.” Cậu bé hôn gió, và sau đó thân hình bé nhỏ ấy chạy nhanh ra phía sau của phòng tranh.
Có một phòng chơi, một điều hiếm hoi của những cơ sở này, nó to bằng hai gian hàng, dẫn ra một cái sân hiếm hoi hoàn toàn khép kín. Đó là một lợi ích cho Abby bởi vì điều đó có nghĩa Jonathan có thể an toàn chơi ở đó trong lúc cô làm việc.
“Vậy, Abby, bữa ăn thì sao?” Iris hỏi, ngồi xuống chiếc ghế mà Abby mới vừa ngồi lúc trước. “Chị thề rằng đứa bé này cần năng lượng của mười người. Chắc hẳn chị già mất rồi, chị không nhớ nổi hai đứa con chị náo động như vậy hay không.”
“Điều đó tệ sao?” Abby cười. “Chị may mắn đó – bữa tối suýt nữa thì thành thảm họa.”
“Không… Việc kinh doanh không đổ bể phải không?”
“Đừng lo lắng, không phải vậy đâu, nhưng…” Vài phút tiếp theo Abby mô tả chi tiết những việc xảy ra tối hôm trước, từ chuyện đính hôn, và người chồng cũ, tới chuyện Harry bị say.”
Khi cô kết thúc câu chuyện Iris lặng lẽ hỏi, “Em không sao chứ?”
Abby biết chị muốn nói gì. Chính Iris là người đã thấy cô dần hồi phục sau chuyện của Nick. “Đủ ngốc nghếch, em chưa bao giờ thấy tốt hơn. Hôn nhân là một sai lầm, em có thể thấy nó một cách lý chí vào lúc này, và nó sẽ không thể xảy ra nữa. Một cô gái trẻ ngốc nghếch tạo ra nó không còn tồn tại nữa – tạ ơn Chúa! Thực tế, em thấy mình nghĩ tới việc đính hôn với Harry không phải ý kiến tồi. Ông sẽ là một người cha tốt của Jonathan.”
“Không!” Iris buộc phải thốt lên. “Ông ấy quá già với em.”
Abby sửng sốt nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng đang nói chuyện của người bạn. Iris và Harry, tất nhiên rồi! Sao cô lại chưa từng nhận ra chứ? Cô phải tự đá mình vì quá không nhạy cảm trước cảm xúc của Iris. “Em chỉ đùa thôi,” Cô trấn an người bạn, và nói thêm, thay đổi chủ đề, “Tại sao không nghỉ từ giờ tới cuối ngày nhỉ? Chị xứng đáng với nó, sau một đêm ở cùng Jonathan.”
“Abby, lại chào em rồi.”
Xương sống của cô vô thức cứng lại trước giọng nói trầm, mượt như nhung ấy. Ồ, không, cô rên rỉ trong lòng. Nick Kardis.
“Tôi nghĩ anh đang trên đường quay lại Luân Đôn rồi chứ,” Cô thẳng thắn nói. Có lẽ cô đã để lại một vài con ma và đêm qua, nhưng nếu chúng tiếp tục xuất hiện trong cơ thể chúng phải chịu trách nhiệm để trở nên rất khó chịu. Và thể xác gì chứ, Abby nghĩ thầm. Nick đang dựa vào cánh cửa, cơ thể cao lớn của anh được phủ bằng một chiếc áo dài đen và chiếc quần jean bó sát. Với cái nhìn đẹp đẽ đen tối, anh xuất hiện giống như một con báo, mềm mại và rắn chắc, và chắc chắn anh có bản năng của loài này. Sao anh lại ở đây? Cô khó chịu tự hỏi.
“Anh sẽ quay lại vào hôm nay, nhưng anh không thể rời đi mà chưa thấy chỗ kinh doanh của em. Em dường như rất tự hào về nó vào đêm qua đến mức đánh thức được trí tò mò của anh.” Đứng thẳng lên, anh dạo bước vô định quanh phòng, dựng lại ở đây và kia để nhìn vào một bức tranh đặc biệt, sau đó tiếp tục di chuyển.
Abby đi tới bàn làm việc và ngồi xuống. Cô ước cô có thêm hai giây nữa khi Nick tình cờ bước ngang qua và dừng lại ở góc bàn. Chiếc đùi cơ bắp hiện rõ dưới lớp vải của chiếc quần jean, chỉ cách chỗ tay cô vài inch. Cô có thôi thúc lạ lùng nhất là tiến tới và chạm vào anh. ồ, không, cô tự nhủ, và vội vã vòng tay trong lòng. Cảm xúc của cô có lẽ lại sống lại, nhưng không phải vì Nick Kardis, cô chắc chắn như vậy.
Cô nhìn anh cảnh giác, chắc chắn không chỉ có sự tò mò khiến anh đến đây. “Vậy anh có thấy bất cứ thứ gì anh thích không, thưa quý ngài?” Cô khôi hài hỏi để che dấu sự khó chịu.
“Có, nhưng tôi không chắc tôi có thể mua được,” anh nói dòng châm chọc, khiếm nhã chống đối lại cô khiến cô muốn tát vào gương mặt tự mãn của anh. “Tranh phong cảnh của Ian rất tuyệt. Tôi đã biết anh ta là một người bạn của em. Tôi thấy bức tranh vẽ em ở trên bãi biển tại cuộc triển lãm ở Luân Đôn tháng trước. Nó rất đẹp, dù tôi thích em khỏa thân ơn.” Anh nói bóng gió, đôi mắt xám nhìn dán chặt vào chiếc áo cổ hình chữ V của cô.
Abby nắm chặt tay trong lòng, não cô hiễn lên những tín hiệu cảnh chừng mà cô không muốn biết. Chỉ là sự trùng hợp khi Nick ở St Ives. Không có gì hơn. Cô phải tin điều đó, sự thay thế quá đáng lo ngại. Chính nhờ sự trùng hợp mà cô lại gặp Ian Harkness. Chúng đã xảy ra. Hai năm trước anh tới đây vào dịp hè và anh đã tình cờ gặp Abby trên bãi biển. Anh đã vẽ một vài bức ký họa về cô, và khi cô từ chối làm mẫu cho anh, anh hỏi liệu cô có thấy phiền nếu anh vẽ tranh từ những bức kí họa không. Cô đã đồng ý, bởi vì sau đó anh đã tổ chức cuộc triển lãm đầu tiên tại phòng tranh của cô, để giúp cô kinh doanh lớn hơn. Giờ cô ước cô đã không đồng ý. Giọng nói của Nick tràn vào suy nghĩ của cô, và cô nhìn lên, đôi mắt lo âu cố gắng điều chỉnh chỉ vì anh đang nhìn vào nó.
“Hãy nói với anh, có phải Harkness đã giúp em kinh doanh nơi này, hay chính vị hôn phu của em? Ai đó chắc hẳn đã làm nếu đêm qua em nói sự thật.”
Abby thở phào nhẹ nhõm, có lẽ chỉ có tiền mới khiến anh lắm chuyện thế này. “Tôi không cần bất cứ sự giúp đỡ về tài chính nào cả. Tôi đã bán căn hộ ở Kensington, và với giá bất động sản của Luân Đôn lạm phát như vậy, giúp tôi có thể mua được nơi này với một diện tích lớn.” Cô không thể giấu nổi tự hào. Cô biết Nick đã nghĩ cô là một người vô dụng, và thật thoải mái biết bao khi biết anh sai tới chừng nào.
“Căn hộ nào của em? Tôi nghĩ em thuê nó với hai cô gái khác.”
“Không, tôi ở cùng với Amy và Tim – thực tế là những sinh viên. Tôi hứa với họ là họ có thể ở tới khi học xong, và khi chuyện đã xong nó làm việc rất hiệu quả. Tôi quay lại Luân Đôn cũng vào mùa hè họ kết thúc các khóa học. Giờ họ có một chi nhánh ở Manchester,” cô từ tốn thông báo cho anh.
“Vậy, em thật sự là một quý bà độc lập,” anh vui vẻ, và xuống khỏi bàn, anh di chuyển vòng quanh và đứng trước mặt cô.
“Vâng, và tôi dự định vẫn sống theo cách đó,” cô thông báo, dìm nỗi sợ hãi cô cảm nhận đang cuộn lên trong lòng trước sự gần gũi của anh.
“Trevlyn đồng ý sao?” Anh hỏi nhỏ.
Ánh mắt của Abby trượt lên đôi vai rộng rồi lướt xuống phần hông rắn chắc của anh, và chỉ trong một dây cô đã không theo kịp cuộc nói chuyện. “Gì cơ?” Cô cố lấy lại sự tập trung.
“Trevlyn, hôn phu của em,” anh mỉa mai.
Cô đã quên vụ đính hôn không có thật, nhưng đột nhiên thấy nó như đấng cứu thế. “harry là một người tuyệt vời, và hoàn toàn tôn trọng ham muốn có một nghề nghiệp hoàn chỉnh của tôi.”
“Anh không thấy ngạc nhiên. Ông ấy quá già để có thể làm thỏa mãn những nhu cầu khác của em,” Anh nói dài giọng đầy ngụ ý.
Abby phải chiến đấu để mặt cô khỏi đỏ lên, và, tức giận với chính mình vì để anh chọc tức như vậy, cô quyết tâm kết thúc câu truyện. “Ồ, nếu có gì đó anh muốn mà không thể mua được,” cô nhặt cái bút lên, “Tôi sẽ có thật nhiều việc phải làm, vậy…” Cô ngẩng lên.
Cô cảm giác anh cúi xuống bên cô. Cô cố nhìn chằm chằm vào chồng giấy trước mặt, nhưng những ngón tay anh đã tóm lấy cằm cô, áp lực của chúng mạnh vì anh kéo nó lên cho đến khi anh có thể nhìn thấy gương mặt cô. Cô lùi lại khi thấy đôi mắt tức giận băng giá màu xám của anh.
“Em sẽ không cưới Trevlyn đúng không?” Lời nói khắc nghiệt.
“Tôi không nghĩ đó là chuyện của anh,” cô đáp lại, bối rối trước thái độ kỳ lạ của anh. Nếu không phải chuyện tiền nong khiến anh tức giận, vậy có thể là điều gì?
“Và cho rằng tôi biến nó thành việc của mình sao? Tôi tự hỏi Trevlyn sẽ phản ứng ra sao nếu tôi nói với ông ta em không chỉ có một gã đàn ông,” anh đe dọa trắng trợn.
Abby gỡ tay anh ra và đứng dậy. Cô chám ốm với cái lối nói bóng gió của anh, trong cả đêm qua và hôm nay, và cô không phải chịu đựng chúng. “Không phải ai cũng có được đạo đức như anh – hay tôi nên nói thiếu chúng nhỉ? – và tôi sẽ biết ơn nếu anh rời khỏi đây.” Cô bước ngang qua anh, nhưng Nick đã giữ lấy tay cô, những ngón tay dài ấn sâu vào cơ thể mềm mại của cô, khiến cô đau.
“Bỏ tay ra khỏi người tôi.”
“Không cho tới khi anh sẵn sàng,” anh gầm gừ.
Abby nhìn thẳng vào mặt anh, không lùi bước trước sự tức giận trên gương mặt cứng nhắc ấy. Cô không biết điều gì khiến anh nhỏ nhen như vậy, và cô không có hứng thú tìm hiểu. Cô chỉ muốn anh ra khỏi cuộc sống của cô. “Nhìn này, Nick, hãy cố cư xử giống hai người lớn có văn hóa xem sao. Thật là vui khi được gặp lại anh, và tạm biệt.”
Abby nhìn thẳng vào mặt anh, không lùi bước trước sự tức giận trên gương mặt cứng nhắc ấy. Cô không biết điều gì khiến anh nhỏ nhen như vậy, và cô không có hứng thú tìm hiểu. Cô chỉ muốn anh ra khỏi cuộc sống của cô. “Nhìn này, Nick, hãy cố cư xử giống hai người lớn có văn hóa xem sao. Thật là vui khi được gặp lại anh, và tạm biệt.”
Cô bất ngờ thấy nó có hiệu quả. Nick bỏ tay cô ra và bước đi. Anh đứng trước một cửa biển nhỏ, rõ ràng đang nhìn nó, nhưng cô có thể cảm nhận được sự đông cứng, sự căng thẳng trong cơ thể to lớn của anh, như thể anh đang cố kiềm chế cảm xúc.
Anh chầm chậm quay lại, mắt anh chiếu thẳng vào mặt cô, sau đó trượt ra phía sau cô.
“Tất nhiên, em đúng. Em làm gì không phải việc của tôi. Tôi xin lỗi vì những lời nhận xét đó.”
Một lời xin lỗi! Cô không thể tin nổi…
“Thật sự, tôi đến – tôi đến —-“ càng ngày càng lạ, một Nick lưỡng lự sao “ – Tôi muốn gặp cậu bé.”
Abby không bao giờ biết cô sẽ phản ứng ra sao, vì lúc đó Jonathan chạy vào.
“Mẹ, mẹ ơi, con làm hỏng cái xe tải rồi.” Chiếc môi dưới của cậu run lên khi cậu cam đảm cầm nước mắt.
Cô buông thõng tay xuống, tất cả những ý nghĩ về Nick bị lãng quên khi cô cố an ủi cậu con trai. “Không sao đâu, con yêu,” cô nói và cầm lấy chiếc xe từ tay cậu bé, cô khéo léo thay thế bánh và lốp xe. Một chuyện tương tự từng xảy ra, và cô đã định mang nó đến hiệu đồ chơi, nhưng không hiểu sao chưa từng làm vậy. “Đây rồi con, con yêu của mẹ, tốt như cái mới nhé.” Cô đứng dậy, mỉm cười dịu dàng với cậu con trai.
“Cám ơn mẹ. Mẹ giỏi thật.” Cùng với tiếng khịt mũi và cái vẫy tay, Jonathan chạy như bay ra ngoài. Cô nhìn đứa bé đang rời đi, đó là một cậu bé khỏe mạnh và niềm vui cuộc sống của cô.
“Trevlyn nói đúng… với vẻ ngoài thế này không thể có sự nhần lẫm khi nói cậu bé là một Kardis.”
Abby sững người lại và quay lại phía Nick. Cô khiếp sợ nhìn vào gương mặt đẹp trai của anh, và miệng cô cong lại thành một cái nhăn khinh khỉnh. Không thể chối bỏ huyết thống của Jonathan, và khi cậu bé trưởng thành có lẽ cậu bé sẽ đến chỗ Nick đòi tham gia tập đoàn gia đình như một quyền lợi chính đáng. Cái danh dự của một gia đình người Hi Lạp như Nick sẽ không cho phép anh chối từ, nhưng trên thực tế nó chẳng hợp với anh chút nào, anh còn chưa từng che dấu thực tế anh quyết tâm kiểm soát vương quốc tài chính hùng mạnh của Kardis toàn bộ theo cách riêng của anh. Khi họ kết hôn anh thường tranh cãi với cha anh, vì người đàn ông lớn tuổi ấy khăng khăng muốn duy trì quyền kiểm soát công ty thậm chí ông không còn làm việc nữa.
“Jonathan có lẽ trông giống một Kardis, nhưng, tạ ơn Chúa chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Tính cách của nó là đặc điểm riêng của chính cậu bé. Trong cơ thể nó không có dòng máu ác quỷ. Nó hoàn toàn trung thực, cả mặt đạo đức và tình cảm, và tôi dám chắc nó vẫn như vậy,” cô thành thực thông báo với anh, và một giây sau, khi đôi mắt xanh của cô đụng phải đôi mắt xám, cô tưởng như mình thấy sự đau đớn trong đôi mắt ấy. Cô suýt nữa thì cười to vì sự ngu ngốc của chính mình. Trông anh lạnh lùng và xa cách như Bắc Băng Dương. Cô mỉa mai nói tiếp, “Anh không cần phải lo lắng gì cả, Nick. Con trai tôi,” cô nhấn mạnh đại từ sở hữu, “sẽ không bao giờ đòi hỏi gì anh.” Như thể cô chưa từng được nói.
Tiếng điện thoại ngăn anh đáp lại, và cô thấy biết ơn. Đã đủ kỳ lạ rồi, Jonathan chưa từng hỏi về cha của nó, và cô sợ chết khiếp nếu nó hỏi, vì cô không biết sẽ phải nói gì. Lờ Nick đi, cô đi tới bàn và nhấc ống nghe lên.
“Phòng trang Hope, Abby đang nghe.” Cô lắng nghe trong chốc lát.
“Đợi một chút, Harry,” Cô nói hạ thấp giọng, và lấy một tay che tai nghe, cô liếc nhìn Nịckz.
“Tôi hơi bận, và chúng ta không còn gì để nói với nhau, nếu anh không phiền…” Với một cái lắc đầu cô ám chỉ cánh cửa ra vào. Trước sự ngạc nhiên và nhẹ lòng của cô, anh không nói gì, chỉ quay gót bước đi. Abby nheo mắt khi anh dừng lại, cánh cửa nửa mở. Bây giờ thì sao?
“Chỉ một câu hỏi thôi, Abby. Jonathan có biết cha nó là ai không?”
Miệng cô mở to ngạc nhiên. “Cha nó sao?” Cô thốt lên khinh bỉ. “Anh đang đùa à!”
“Chỉ cần trả lời Có hay Không thôi,” anh yêu cầu.
“Không. Anh đã từ bỏ nó bốn năm trước, nó không có cha.”
Nick nhắm mắt lại và đâm sầm vào cửa, trong một thoáng cô nghĩ anh sẽ ngất mất. Thân hình to lớn của anh run rẩy, và bờ vai rộng của anh trĩu xuống như thể trọng lượng của cả thế giới đổ lên người anh. Abby bước một bước tới phía anh, sau đó tự kiểm tra. Có chuyện gì vậy? Anh bị ốm sao? Cô băn khoăn. Mắt họ gặp nhau, và cô nhận ra cái nhìn đau đớn trong đôi mắt xám và cô sững sờ. Cô do dự, không biết nên giúp đỡ hay lờ đi nỗi đau khổ rõ ràng đó của anh.
“Tạm biệt,” cô lầm bầm, và cầm điện thoại lên, cô cẩn trọng hạ thấp giọng. “Xin lỗi, Harry yêu quý, một khách hàng.” Cô đúng là con ngốc khi lo lắng về Nick Kardis, anh ta có thể tự chăm sóc bản thân. Cô nghe thấy tiếng cửa đóng lại và nhẹ thở phào. Nick đã đi rồi, hi vọng là mãi mãi, cô thầm nghĩ, chỉ nghe được nửa nhưng gì Harry nói. Chồng cũ đã ảnh hưởng tới cô nhiều hơn những gì cô muốn thừa nhận.
Lời xin lỗi khốn khổ của Harry vì uống quá nhiều đêm trước cuối cùng đã kết thúc, và Abby phá lên cười khi ông nói với cô rằng ông đã gọi cho Antonio và Maria đính chính lại việc đính hôn chỉ là trò lừa bịp.
“Có gì buồn cười chứ?” Ông thô lỗ hỏi. “Tôi nghĩ cô thấy hài lòng.”
“Ồ, tôi thật hài lòng đó Harry.” Cô thấy vui vì ý tưởng có lẽ sẽ lấy Harry. Harry tỉnh táo rõ ràng sẽ hóa đá với ý nghĩ mà cô lấy ông một cách nghiêm túc, và với tính hài hước được khôi phục, cô gác máy.
Cuối ngày hôm đó trôi qua yên bình.
Mấy ngày sau, Abby giật mình mỗi khi nghe thấy tiếng cửa mở. Cảm giác nói cho cô biết cô thật ngốc nghếch, Nick không có lý do nào để quay lại, nhưng một chút nghi ngờ trong đầu cô đã hình thành khi Nick nói cho cô biết anh thấy bức tranh vẽ cô, sẽ không biến mất. Sự xuất hiện trở lại của Nick sau nhiều năm có phải chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Cô không chắc lắm.
Chính Harry cuối cũng đã thuyết phục được cô. Hai đêm sau ông vui mừng thông báo rằng tất cả tài liệu của dự án đã được ký kết và sẽ hoạt đột hết công suốt để xây khu nghỉ dưỡng. Người đại diện của Nick tại Luân Đôn đã hoàn toàn kiểm soát, và không có khả năng Kardis quay lại, trừ trường hợp lễ mở cửa chính thức trong năm. Vào tháng 10, Abby đã không còn bị anh ám ảnh.
“Chúng tôi có thể đi chứ?” Michael bực bội hỏi.
“Được, nhưng anh đừng quên, nếu nhìn thấy mây đen trên trời thì phải quay lại ngay,” Abby nhắc nhở. “Anh có mang theo áo phao chưa? Và đừng quên thức ăn.”
“Abby, vì chúa, chúng tôi chỉ đi loanh quanh ở vịnh phía trước thôi. Con thuyền được đóng như một cái xe tăng với những cánh buồm – hầu như là du thuyền chạy nhanh như tia laze của cô. Cậu bé đã mặc áo pháo, và chúng tôi chậm chí còn chưa ra khỏi nhà. Cô còn muốn gì nữa?”
Abby cười khúc khích. “Anh nói đúng. Anh đi đi.” Cúi xuống, cô ôm chặt Jonathan và đẩy nó ra khỏi cửa. Cô nhìn cho tới khi hai cái bóng biến mất đằng xa, nhăn nhớ vì sự bảo vệ quá đà của mình. Jonathan sẽ có cảm giác chèo thuyền lần đầu tiên và cô lo phát ốm. Tự nhủ Michael là một người lớn tốt bụng có trách nhiệm cũng không giúp được gì. Cô biết cô sẽ như ngồi trên đống lửa cho tới khi họ quay lại, và bước nặng nề lên phòng khách phía trên.
Tiếng chuông nhà thờ rung to trong buổi sáng sớm, kêu gọi mọi người nhớ tới dịch vụ lúc 8 giờ. Abby bước vào phòng ngủ và nhìn chiếc giường chưa được thu dọn. Thật không tốt gì cả, cô biết cô sẽ không thể ngủ lại được, dù đêm qua cô làm việc tới khuya.
Buổi tối hôm trước cô ăn tối ở ngoài cùng Ian Harkness. Môi cô cong lại vui vẻ, cô có thể cảm nhận được hình ảnh niềm vui sướng bất ngờ trên gương mặt anh trong trí nhớ khi cô chấp nhận lời mời của anh. Anh đã gọi cho cô chiều hôm qua để thảo luận về triển lãm sắp tới của anh, và bất ngờ mời cô ăn tối, dù biết cô luôn từ chối. Khi cô vui vẻ chấp nhận anh giả vờ ngất.
Abby cởi chiếc áo ngủ vào mặc chiếc quần jean cũ nhất và một chiếc áo sờn màu. Thật sự cô đã ngạc nhiên về mình tối qua. Cô đã hoàn toàn tận hưởng buổi tối. Ian là một người bạn vui tính và láu lỉnh, và khi anh đưa cô tới bậc cửa, và ôm lấy cô, cô đã khám phá ra anh còn là một người tình rất có kinh nghiệm. Những nụ hôn họ có đã đánh thức cảm giác thoải mái trong Abby, nhưng không hề có chút đe dọa. Cô đã không mời anh vào nhà khi Michael và bạn gái cậu ta làm việc trông trẻ, nhưng họ đã chia tay với lời hứa gặp lại nhau vào thứ Hai.
Đúng, Abby tự nhủ, bận rộn gấp chiếc chăn trên giường. Cô lại là một người đàn bà tự do, có thể thích thú trong vòng tay một người đàn ông mà không sợ hãi gì. Thật nực cười làm sao khi cô có cuộc gặp với Nick Kardis để cám ơn vì điều đó. Tiếng chuông điện thoại xen ngang dòng suy nghĩ, và, ngồi xuống giường, cô nhấc máy.
“Abby nghe.”
“Tôi có thể nói chuyện với Nick được không?”
Abb lắc đầu. Cô đang nghe thấy chuyện gì đây? Tên anh vừa mới xuất hiện trong suy nghĩ của cô.
“Tôi nói, có thể để tôi nói chuyện với Nick không? Cô có nghe thấy không?” Chính là Melanie, nhưng sao cô ta lại gọi tới đây?
“Có, tôi nghe cô nói rồi, nhưng có chuyện gì vậy?” Cuối cùng Abby cũng nhận ra giọng của cô ta.
“Chắc chắn Nick ở qua đêm với cô?” Tiếng cười cao giọng của Melanie vang lên trong đường dây điện thoại. “Cô không phải làm anh ấy đợi cho tới khi cô lại kết hôn chứ, Abby? Cô khó có thể là một cô nàng trinh trắng, cô gái yêu quý.”
“Tôi xin lỗi nghe trì độn quá, nhưng tôi không hiểu cô đang nói gì. Tôi không gặp Nick-“ Và trước khi cô nói thêm cô không có hứng thú làm thế. Melanie ngắt lời, bằng một giọng quan tâm ngọt ngào.
“Nhưng lẽ ra anh ấy tới Cornwall hôm qua. Anh ấy gọi cho tôi từ Exeter để kiểm tra xem bố anh ấy thế nào. Anh ấy đã sắp xếp để hòa giải với cô vào đêm hôm qua. Tôi thật sự hi vọng anh ấy không gặp tai nạn.”
“Hòa giải? Hòa giải gì?” Abby lắp bắp. Người đàn bà này điên rồi à?
“Tôi biết cô sẽ vui mừng mà. Tôi đã nói với Nick như vậy.”
“Vui mừng?” Cô khiếp sợ.
Điều đó khiến Abby tái xanh và run rẩy vì tức giận. Cô muốn đập thứ gì đó, tốt nhất nên là đầu của Nick. Melanie là điều sắp tới nhất. Cha của Nick đã mắc bệnh tim nhiều năm, nhưng sau lần đột quỵ gần đây nhất bác sĩ đã thông báo với Nick rằng người đàn ông này sẽ không sống quá sáu tháng nữa. Nick, một Nick độc ác quỷ quái, đã phải tạo ra một đứa cháu trong thời gian nhanh gấp đôi hoặc sẽ thấy cổ phần của cha anh trong công ty vào tay con chị gái – một điều anh không muốn để xảy ra. Giải pháp của anh khá đơn giản – một đám cưới nhanh với Abby, với đứa con đã có sẵn của cô, và Nick sẽ đạt được những gì anh muốn, như luôn vậy…
Abby ném điện thoại xuống, quá tức giận không còn lịch sự gì cả. Cô nhảy xuống giường, những đặc điểm đáng yêu của cô đã méo mó vì tức giận. Cô chạy như bay vào phòng khách. “Nick chết tiệt! Anh chết đi.” Cô hét lên, những ý nghĩ quá cang đắng khiến cô không thể tiêu hóa. Cô biết rõ Melanie nói sự thật. Đó chính là kế hoạch tùy ý kiêu căng mà Nick mơ tới. Ồ, anh sẽ nhận được sự thức tỉnh thô lỗ, Abby thề.
Sao cô có thể mù quáng khi tin sự xuất hiện trở lại của Nick trong cuộc sống cô chỉ là sự trùng hợp tình cờ? Nhưng cô đã tin. Cô mới là kẻ ngu ngốc mù quáng làm sao. Cô điên cuồng đưa chiếc tay thanh mảnh lên đầu, vuốt nó ra khỏi trán, cô cần phải suy nghĩ… Cô sẽ làm gì khi anh xuất hiện? Đóng sầm cửa trước mặt anh? Không, anh sẽ vẫn cố.
Tiếng chuông cửa vang lên trong tòa nhà trống rỗng. Chỉ có thể là Nick – tất cả bạn bè cô dùng lối vào nơi thường được đóng cửa vì kinh doanh. Miễn cưỡng Abby đi xuống lầu tới phòng trang trống rỗng, do dị trước khi mở cửa. Cô sẽ bình tĩnh nghe anh nói và rồi ném anh ta ra. Có lẽ như thế sẽ thú vị, cô tự nhủ. Cô sẽ không bận tâm cược tất cả số tiền xu cô có rằng anh sẽ không nói cô biết sự thật. Tiếng chuông lại kêu và cô nhanh chóng ra mở cửa.
“Nick, tại sao vậy?” Cô thốt lên, sự ngạc nhiên phong đại, và trong một chốc cô suýt nữa thì đóng sầm cửa vào mặt anh. Đôi mắt đen của anh trượt xuống theo chiều dài của người cô với sự kiêu ngạo chiếm hữu khiến cô đỏ mặt. Anh dường như nhiệt tình hơn so với cô nhớ trong lần gặp trước. Anh tiết ra từ trường động vật nguyên thủy cái mà chiếc áo khoác nhẹ nhàng và chiếc quần bó dường như thiết kế để tôn lên. Trước khi cô đã nghĩ anh trông đúng với tuổi của anh, nhưng giờ, dưới ánh sáng mặt trời buổi sáng sớm chiếu lên những đặc điểm cứng nhắc, mái tóc đen bồng bềnh trong gió, có một cảm giác quyền lực, một sức sống vốn có về anh, điều đó nhắc cô buộc nhớ tới Nick mà cô đã gặp và kết hôn! Một nỗi sợ làm cô lạnh cả sống lưng. Có lẽ sẽ khôn ngoan hơn khi không để anh vào nhà.
“Abby, anh có thể vào không?”
“Hôm nay tôi đóng cửa.” Nhưng cô đang nói chuyện với lưng anh, khi anh lách qua người cô và bước lên hai bậc thang một lúc. Đóng cửa lại, cô đuổi theo anh. “Giờ, đợi một phút,” cô lắp bắp, cuối cùng cũng đuổi kịp anh, đứng trong phòng khách của cô, trông như thể anh là lãnh chúa của tất cả những gì anh thấy. “Anh không được vào nhà tôi như vậy.”
“Đứa bé trai đâu rồi?” Anh hỏi, ánh mắt nhìn quanh phòng và dừng lại trước Abby.
“Jonathan đang đi bơi,” cô bình tĩnh khôn ngoan thông báo với anh, trong khi trong người cháy lên cảm giác căm hận trước thái độ tự cao của anh.
“Điều đó có khôn ngoan không? Nó mới chỉ ba tuổi – khá bé để có thể bơi thuyền,” Nick nghiêm khắc nói, gương mặt anh tái nhợt lại dưới làn da rám nắng.
Làm sao anh dám nghi ngờ hành động của cô? Cô cáu kỉnh, đôi mắt xanh tối sầm vì nóng giận. “Anh không cần quan tâm xem con trai tôi làm gì, và anh là người cuối cùng trên thế giới này có quyền đưa ra lời khuyên.”
Khóe miệng anh cong lại thành nụ cười nhạt. “Anh cho rằng anh không thể đổ lỗi cho em nghĩ như vậy, nhưng anh là cha nó. Chỉ là tự nhiên anh nên lo lắng về nó thôi.”
Abby khó khăn nuốt câu chửi thô lỗ hình thành trong cổ họng, và cố gắng kiểm soát bản năng cơ bản hơn, muốn cầm thứ gần nhất ném vào đầu anh, nên cô đi tới bên sofa và ngồi xuống. Tự hào về khả năng tự kiềm chế của chính mình, cô nhẹ nhàng thông báo, “Tôi không biết anh là bố của ai đó đấy, và chắc chắn không phải là bố của con trai tôi.”
“Thật vô ích khi chối bỏ điều đó, Abby,” anh nói nhỏ, đôi mắt dán chặt vào gương mặt tái mét của cô.
Cô nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt anh sao? Không thể nào…
“Sau khi rời khỏi đây lần cuối, tôi đã kiểm tra một chuyện – chuyện mà tôi nên làm nhiều năm trước. Tôi là cha của Jonathan. Không còn nghi ngờ gì về chuyện đó.”
“Chúa tôi! Anh thật điên rồ,” Abby buột miệng, tức giận vì giả định của riêng anh. “Hình như tôi nhớ anh chính thức từ bỏ con tôi trước khi nó sinh ra khá lâu. Anh, một người cha sao? Anh đang đùa à! Anh thậm chí còn không hiểu nghĩa của từ đó.”
“Em nói xong chưa?” Nick lặng lẽ hỏi, chậm chạp vui vẻ đánh giá cô khiến cô cảm thấy như thể cô bị xem xét và thấy được ham muốn.
Đột nhiên Abby hiểu rõ chiếc quần bò nhàu nát và chiếc áo phông sờn màu của cô, và trong lòng cô nhắc nhở cô dừng tranh cãi và đuổi anh đi nhanh như có thể. Cơn giận của anh cô có thể nhìn ra, nhưng Nick càng im lặng thì càng đáng sợ hơn. “Được. Được. Em xong rồi.” Họ đã kết thúc nhiều năm trước rồi, và thật vô ích khi đào lại đống tro tàn, “Vậy hãy nói vì sao anh tới đây, rồi đi đi,” cô đề nghị.
“Anh có thể ngồi chứ?”
“Sao lại lịch sự vậy? Anh chạy vào nhà tôi mà không thèm hỏi cơ mà.” Cô mỉa mai nhắc lại.
Anh không nói gì, nhưng dịch chuyển đôi chầm mềm mỏng ngồi xuống sofa cạnh cô, và trước khi cô có thể chống lại anh đã kịp giữ lấy tay cô. Abby cố thoát khỏi – hơi ấm của bàn tay to của anh và sự gần gũi khiến cô cáu kỉnh – những những ngón tay của anh chỉ đủ chặt để giữ lấycoo.
“Làm ơn đi, Abby. Anh muốn nói chuyện với em, để thử và giải thích.”
“Thử,” là một động từ, Abby chua chát nghĩ. Với thông tin vừa nhận được của Melanie, sự tò mò của cô tăng lên. Có lẽ sẽ thật vui khi dắt anh ta theo, chỉ để nghe một loại giải thích hấp dẫn mà anh ta chuẩn bị sẵn. Biến những đặt điểm của cô thành những gì cô hi vọng là một biểu hiện của sự mong chờ vui sướng, và buộc cô nhìn vào mắt anh, gợi ý anh, “Giải thích điều gì hả Nick?” Cô đã thành công. Có một cái nhìn lướt nhanh qua trông giống như chiến thắng trong đôi mắt màu xám bạc của anh, rồi nhanh chóng bị giấu đi.
“Ồ, Abby, em làm anh thấy thật hổ thẹn. Trên đường tới đây vào sáng nay anh đã tự thuyết phục rằng anh sẽ phải dùng bạo lực để em lắng nghe anh. Anh nên biết điều này mới phải. Em đã chuẩn bị cho anh một cơ hội khác trong quá khứ, và em vẫn chưa thay đổi,” anh nói nhỏ, và, ngồi xuống ghế sofa, anh khẽ nắm lấy tay cô rồi đặt lên bên đùi ấm áp của anh.
Abby há miệng ra để lộ hàm răng trắng như ngọc trai mà cô cầu nguyện đó là một nụ cười ngọt ngào, từ tốn nhìn xuống để che dấu cơn thịnh nộ trong đôi mắt. Cái tôi đàn ông của anh thật sự vô cùng to lớn, anh sẽ thử bất cứ mánh khóe nào trong sách để đạt được theo ý anh. Những ngón tay của anh dịu dàng vuốt ve tay cô, và cô phải thật sự nỗ lực để kiềm chế mình không rút tay lại.
“Anh biết anh thật đáng khinh khi cư xử với em trong quá khức, và anh không mong em hoàn toàn tha thứ cho anh, nhưng anh hi vọng sẽ có lúc em quên đi. Khi anh li hôn với em anh thật sự tin đó là cách tốt nhất để chúng ta rời xa nhau. Anh tự thừa nhận mình là một thằng đần. Anh đã phạm phải lỗi lầm to lớn, và có Chúa chứng giám, anh đã đau đớn suốt những năm qua, nhưng giờ anh đã biết sự thật và anh muốn hàn gắn lại với em và con trai của chúng ta.”
Một lỗi lầm, anh gọi nó như vậy sao. Anh đã suýt nữa hủy hoại cô, và anh đã có được nghị lực to lớn, sự táo tợn, để ngồi đây và bình tĩnh nói với cô rằng đó chỉ là một sai lầm… Cô phải tập trung tất cả sức mạnh ý chí mới có thể ngồi im. Cô hít một hơi thật sâu và bình tĩnh. “Hàn gắp sao? Hàn gắn điều gì?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
“Anh muốn kết hôn với em lần nữa. Hãy để quá khứ lại phía sau đi em. Hãy tạo ra một căn nhà phù hợp với con trai của chúng ta, trở thành một gia đình thật sự,” anh dũng cảm tuyên bố.
Đầu Abby muốn nổ tung và cô không thể che dấu nổi sự sững sờ khi nhìn vào gương mặt đẹp trai của anh. Anh đang cười… thật sự đang cười! Cô muốn hét lên. Sao anh dám vui vẻ cho rằng anh sẽ lại nhảy vào cuộc sống của cô và dính chặt vào nó? Cô đã chuẩn bị cho lời cầu hôn của anh, những câu nói của Melanie hiện rõ trong đầu cô, nhưng với Nick thẳng thắn nói ra điều đó như vậy thì vẫn là một cú sốc. Môi cô mấp máy, nhưng cô không thể nói lên lời, quá tức giận nên không nói được gì.
Nick nhận thấy sự tranh đấu của cô hoàn toàn hiểu sai ý nghĩa của sự im lặng. Anh bỏ tay cô xuống và vòng tay ôm lấy cô, miệng anh phủ lấy miệng cô bằng một nụ hôn thật dài. Cô điếng người trong vòng tay anh khi môi anh lướt trên má cô, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, trước khi cô hồi phục cảm giác và nhận ra anh định tiến đến đâu. Cô kịp đẩy anh ra và đứng bật dậy, gần như chạy ngang qua phòng.
Cô siết chặt cánh cửa sổ, đốt ngón tay trắng bệch lại vì áp lực, và thở thật sâu, cô cố gắng chống lại sự run rẩy trong lòng. Cảnh quen thuộc của vịnh, biển vàng lung linh dưới ánh nắng mặt trời sớm mai, dần dần xoa dịu những giác quan đang run rẩy của cô.
Một sai lầm. Họ sẽ lại kết hôn. Một nụ hơn. Và chính thế… anh thậm chí không thèm nghĩ ra một câu chuyện hợp lý. Tại sao cô lại ngạc nhiên? Cô cay đắng chất vấn bản thân. Anh đã cư xử với cô như một con ngốc ngu độn, và rõ ràng anh nghĩ cô vẫn vậy. Sự ngạo mạn của người đàn ông này quá lớn – một nụ hôn và một người đàn bà bé nhỏ lại trở thành nô lệ. ồ, anh đang ở đó vì một sự thức tỉnh thô lỗ…
Nick tiến đến phía sau cô, cô có thể cảm nhận được hơi ấm của cơ thể anh lan sang người cô. Quyết tâm khiến cột sống cô cứng đờ và cô chậm chạp quay lại, đưa tay lên ngăn anh tiến đến gần hơn. “Không,” cô nói. Chỉ một từ thôi…
“Abby, xin em hãy nghe anh nói đã,” anh van nài, đôi tay dài buông thõng xuống hai bên. Anh không cố chạm vào cô. “Anh không có ý tóm lấy em như vậy, nhưng anh mất kiểm soát. Đã rất lâu rồi anh không được ôm em, hôn em, anh không thể cưỡng lại cảm xúc ấy.”
“Anh không bao giờ có thể,” Abby cay đắng phản bác. Đó là vấn đề của anh, anh không bao giờ cưỡng lại ham muốn với bất cứ người đàn bà nào.
“Anh biết em đang nghĩ gì, Abby, nhưng em sai rồi, và nếu em cho anh một cơ hội anh sẽ chứng minh cho em thấy. Anh cần em, và Jonathan, và anh thề anh sẽ làm mọi việc có thể để làm em hạnh phúc. Em cần phải tin anh, Abby. Anh hứa anh sẽ không ép em có quan hệ nhục dục với anh cho tới khi nào em sẵn sàng.” Đôi mắt xám của anh, đen lại vì cảm xúc, chán nản nhìn vào mắt cô, như thể chúng sẽ sở hữu tâm hồn của cô.
Trong một lát cô gần như nhận ra sự ấm áp gợi cảm, và sự cầu xin trong đôi mắt bạc của anh, sau đó cô nhớ chính xác lý do anh cần có cô… Hàm cô cứng lại và cô giận dữ nhìn chằm chằm vào anh, anh suýt nữa lại lừa được cô. “Không… Tôi sẽ không tin bất cứ điều gì anh nói,” cô lạnh lùng tuyên bố.
“Em không tin anh sao,” Nick thì thầm. Tay anh nắm chặt lại, và mặt cắt không còn giọt máu, khiến anh trắng bệch và căng thẳng. “Tại sao điều đó lại khiến anh ngạc nhiên?” Anh tự hỏi chính mình, và quay ra chỗ khác. Chiếc vai rộng của anh trùng xuống, anh sải bước theo chiều dài của căn phòng.
Abby quan sát, khi anh đưa tay ra sau cổ xoa dịu sự căng thẳng, và hơn thế là để cho anh có thời gian bịa ra một câu chuyện khác, cô mỉa mai nghĩ.
“Chết tiệt, Abby!” Nick chửi thể, quay lại nhìn cô. “Anh không muốn thừa nhận sự thật, nhưng nếu đó là cách duy nhất, anh sẽ làm thế,” anh nói ngắn gọn.
Abby nhẹ nhàng thư giãn. Gương mặt cứng rắn này lại chính là Nick mà cô thường trông thấy trong quá khứ, bản chất thực sự của anh..
“Có nhớ đến lễ Giáng sinh em đã đưa cho anh bản báo cáo phụ khoa nói rằng em không sao cả? Ồ… khi chúng ta quay lại Athens, anh còn muốn đi gặp bác sĩ, nhưng anh không may mắn như em. Ông ta nói anh vô sinh.” Anh quay lại và bước lên xuống, tránh không nhìn cô.
Miệng Abby mở to vì ngạc nhiên, không thể nào. Mắt cô nhìn lướt theo chiều dài của cơ thể anh. Anh đang ở phong độ cao nhất, cơ thể săn chắc, với đôi mông rắn chắc, rất nam tính – không thể tìm ra một người đàn ông có khả năng có con cao hơn. Cô vẫn phải cho anh điểm tối đa cho khả năng sáng tạo.
“Em không thể tưởng tượng chuyện đó có nghĩa gì với tôi đâu Abby. Tôi tức giận, đau đớn và suýt nữa muốn tự sát. Niềm vui duy nhất của em là căn nhà chúng ta đang xây và những đứa con chúng ta sẽ có, và tôi đã biết chuyện đó thật lãng phí thời gian. Tôi nhận ra tôi phải để em đi. Em còn trẻ và lại có thể kết hôn, và em xứng đáng với người đàn ông có thể cho em những đứa con. Ban đầu tôi định nói với em sự thật, nhưng tôi không thể ích kỉ như vậy. Tôi biết em yêu tôi và sẽ không bao giờ sẵn lòng rời bỏ tôi.”
Môi Abby cứng lại thành một đường cong giận dữ, cô ghét khi bị nhắc nhở rằng cô đã u mê ở bên anh như thế nào.
“Vậy nên tôi phải hủy hoại tình yêu của em. Tôi phải buộc em tự nguyện rời bỏ tôi.”
“Anh mới cao quý làm sao,” cô không thể không chèn thêm một câu.
Nick dừng lại chỉ lùi lại một bước, và nhìn cô đầy chế nhạo. Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm anh. Cô không tin một lời nào, không muốn …
“Tôi đã nghĩ lúc đó tôi cao quý thật, giờ tôi biết mình là gã ngốc. Tôi nên kiểm tra kĩ lại, nhưng tôi đoán lúc đó tôi hơi phát điên. Giờ tôi biết tại sao tôi cư xử như vậy rồi. Tôi đã khiến em đau khổ, nhưng tôi còn khiến mình đau đớn hơn…”
Abby phải đếm đến mười trước khi cô dám lên tiếng. Vậy thì anh đã biết rằng cô yêu anh, và sẽ không bao giờ rời bỏ anh. Điều đó có lẽ từng đúng, nhưng sẽ không bao giờ xảy ra nữa, cô thề đó, và vì sự tổn thương của anh – không thể có một nhát dao đâm xuyên trái tim khiến Nick Kardis bị tổn thương. Cô không cho phép bản thân thể hiện sự giận dữ khi cô đáp trả anh bằng sự mỉa mai khô khan. “ý anh là, anh buộc mình phải một hoặc hai cô bồ và chuyện đó là vì tôi sao? Anh thật không ích kỉ làm sao. Và việc li hôn tôi vì bị bỏ rơi –“ điều đó vẫn đau đớn – chính Nick đã đi cùng với Dolores và anh dày mặt chỉ trích sự bỏ trốn của Abby như nguồn gốc của vụ li hôn – “thật tốt bụng,” cô dài giọng mỉa mai, và hài lòng quan sát gương mặt đẹp trai đỏ lên. Ít nhất anh ta có thái độ lướt qua.
“Anh biết sắp đặt như vậy dường như không thể xảy ra, nhưng đó là sự thật. Mối quan hệ với Dolores chỉ là một màn kịch – cô ấy là một người bạn cũ của anh và cô ấy đồng ý giúp anh.”
“Giờ tôi phải tin điều đó – những “người bạn cũ” lừa bịp. Thật tội nghiệp Melanie khi cứ luần quẩn bên anh nhiều năm, và có Chúa mới biết còn bao nhiêu người nữa.” Abby không còn bận tâm che dấu vẻ kinh tờm. Anh định biến cô thành con ngốc như thế nào nữa? Chỉ kẻ ngu dốt mới tin anh. Cô đau lòng tự hỏi sao cô lại thấy thất vọng chứ. Những lời nói dối của anh trong quá sự quá rõ ràng. Cô ước anh chỉ biến đi và để cô yên, cô có thể cảm nhận được dấu hiệu của cơn đau đầu.
“Abby, anh thề anh chưa từng không chung thủy với em.” Để lời nói thêm phần đáng tin, anh giữ lấy vai cô, ngón tay cái giữ lấy cằm của cô, buộc cô nhìn thẳng vào mặt anh. Đôi mắt xám bạc của anh cháy bỏng trong mắt cô, phá hủy mong muốn kháng cự của cô, và họ đứng bất động một lúc lâu. Trái tim Abby lảo đảo trong ngực cô, các xung dưới cổ họng của cô tạo thành hình xăm bất thường dưới mu bàn tay anh và cô được đưa trở lại quá khứ, ham muốn và khát vọng ánh lên trong mắt anh như một lời nhắc nhở sâu sắc đến tất cả những gì họ từng sẻ chia.
Cơ thể cô, với ham muốn của chính nó, đung đưa hướng về phía sức nặng cứng rắn của anh như thể nhận ra chủ của nó. Đầu óc cô nói với cô rằng anh vô giá trị, nhưng cơ thể cô đột nhiên lại được thức tỉnh hổ thẹn đáp ứng lại sự nam tính mạnh mẽ của anh. Tại sao lại là lúc này? Cô thầm rên rỉm và tranh đấu để kiểm soát mạch đập nhanh như chạy đua của cô. Sau đó Nick nói, và câu nói của anh kéo cô về lại thực tế bằng sự trả thù.
“Anh chưa từng làm tình với một người phụ nữ nào khác kể từ ngày anh gặp em. Trong bốn năm dài anh đau đớn vì em, Abby.”
Cái đầu đen của anh cúi xuống hướng tới phía cô, nhưng cô nhanh chóng lách ra khỏi cái ôm của anh. Thái độ sững sờ trên gương mặt đẹp trai của anh có lẽ là cảm xúc thật sự đầu tiên anh thể hiện ra ngoài từ lúc đến, cô cay đắng tự nhỉ. “Anh nên dừng lại khi anh đã đi trước. Anh suýt nữa thì chiếm lấy tôi ở đó.” Giọng nói của cô gay gắt, chủ yếu vì cô cực kỳ tức giận với bản thân cũng như anh.
“Em có ý gì?” Anh nghiêm khắc hỏi lại.
“Tàn phá triệt để, Nickie thân yêu. Bốn năm sao? Thật chứ? Anh không thể trải qua bốn ngày mà không có lấy một ả đàn bà.” Cô khinh miệt nói. Đôi mắt xam của anh nhỏ lại giận dữ, và anh bước lên một bước, nhưng cô khéo léo di chuyển sang một bên, và trước khi anh có thể nói gì cô nói thêm, “Tại sao anh không thử nói ra sự thật để thay đổi một lần? Ít nhất tôi có lẽ còn tôn trọng anh một chút. Và chính thế, tôi nghĩ anh đang bị khinh miệt đó.”
“Tôi đã nói với em sự thật,” anh nói nhỏ. “Tôi sẽ thề trên đống Kinh thánh nếu em muốn,” anh gợi ý, vẫn lặng lẽ, nhưng với sự cứng rắn như thép ẩn sau.
Trong chốc lát Abby tự hỏi liệu cô có đang phạm phải một lỗi lầm khủng khiếp không, sau đó cô nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ ấy. Chính cô đã nói với Nick rằng cô có thai, và Jonathan là bằng chứng sống rằng câu chuyện của anh là dối trá. Không. Sai lầm của cô là để anh vào nhà cô lần đầu tiên…
“Đừng lo lắng Nick. Tôi sẽ không tin một lời nào của anh nếu anh cắt cổ tay và viết nó bằng máu, và giờ tôi nghĩ anh nên rời khỏi đây,” cô lạnh lùng kết luận.
“Chết tiệt!” Anh gầm gừ. “Em không hề nguyền rủa đúng không?”
“Anh nên nghĩ rằng điều đó khá rõ ràng, thậm chí với một người có cái tôi quá cao như anh,” anh độp lại. “Anh thật sự nghĩ rằng anh có thể quay lại cuộc đời tôi sao, chỉ khi nó phù hợp với anh, và bịa ra một vài câu chuyện buồn, và anh sẽ buộc tôi quỳ gối biết ơn dưới chân anh sao? Đàng buồn, tôi báo tin cho anh biết. Tôi sẽ không lấy anh lần nữa nếu anh là người đàn ông cuối cùng trên trái đất này, và còn về việc chạm tay vào con trai tôi – anh có thể quên chuyện đó đi.” Cô cố gắm kéo tay ra, nhưng tay anh giống như một cái kẹp khi anh kéo cô lại.
“Em thật sự rất ghét tôi,” Nick nghiến răng, cái nhìn ẩn ý nhìn vào gương mặt đỏ bừng và tức giận của cô.
“Anh nên tin điều đó!” Cô độp lại, cố gắng để lấy lại tự do. Ngạc nhiên thay anh thả cô ra…
Abby xoa cánh tay bị thương, thận trọng quan sát sự rút lui của anh. Tạ ơn trời, anh đang bỏ đi. Nhưng anh không đi… Tay anh đặt trên cánh cửa nửa mở, anh quay lại, đôi mắt cứng lại cho tới khi chúng giống như thép được đánh bóng, và Abby để tia sợ hãi sâu sắc đầu tiên khuấy động trong bụng cô.
“Tôi muốn con trai tôi Abby, bà tôi luôn có được những gì tôi muốn.
Quyết tâm không thể lay chuyển trong lời nói của anh cảnh báo cô rằng anh sẽ không dừng trò chơi lại. “Em và tôi sẽ kết hôn tuần tới. Và nếu em còn nghi ngờ, tôi nghĩ em nên nói chuyện với vị hôn phu Trevlyn của em.”
“Harry sao? Tôi không hiểu,” Abby chùn bước, run rẩy.
“Chỉ đơn giản thôi, em yêu. Trevlyn đã bỏ hết tiền ông ta có hoặc có thể mượn vào trung tâm giải trí, theo giả thuyết nó sẽ được hoàn thành trong một năm.”
“Nhưng tất cả giấy tờ đã được kí. Và anh không thể bỏ dở.”
“Tôi không phải làm thế. Bộ phận pháp lý của tôi đã chèn thêm một điều khoản in nhỏ. Chúng tôi không phải hoàn thành nó trong 5 năm. Tôi cho rằng chỉ cần 18 tháng thì Trevlyn đã phá sản, và tất nhiên nhân công của ông ấy sẽ thất nghiệp trước đó lâu rồi. Thật đáng hổ thẹn cho ngôi làng- một nơi khá đẹp, tôi nghĩ thế – nhưng những điều đó xảy ra, “ Anh dài giọng mỉa mai.
Não Abby muốn nổ tung với lời ngụ ý trong câu đe dọa của anh.
“Anh sẽ không làm vậy chứ?” Cô hỏi vội, miệng khô lại vì sợ hãi.
Môi Nick hằn lên nụ cười ranh mãnh. “Cứ thử xem Abby.” “Anh thật đê hèn!” Abby hét lên.
“ Có lẽ, nhưng tôi muốn có em và Jonathan, và tôi không quan tâm cần phải làm gì để có được em. Tôi sẽ quay lại vào tối nay để nhận câu trả lời của em, và trong lúc ấy tôi cho rằng em nên nói chuyện với Trevlyn. Ông ấy sẽ xác nhận lại thực tế, và sau đó quyết định là của em…”
(Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.