Shadow Music

Chương 39:




“Cô chắc không, Gabrielle?” Colm hỏi.
“Có.”
Gabrielle không thể biết Colm đang nghĩ gì. Cô thì thầm, “Anh có muốn tôi cho anh biết tên bọn họ không? Tôi nhớ hết.”
Anh không hề liếc mắt sang cô khi trả lời. “Không cần nữa. Vào trong đi, Gabrielle, và ở nguyên đó.”
Sự kiềm chế của anh làm cô sửng sốt. Cô biết cơn thịnh nộ hẳn phải đang gào thét qua từng dây thần kinh của anh, nhưng anh không hề thể hiện ra.
Không hề được yêu cầu, Christien chạy đi tìm Braeden, cảm thấy chỉ huy của lãnh chúa nên biết chuyện đang diễn ra.
Khi Lucien cùng Faust hộ tống cô vào trong, Gabrielle ngoái lại nhìn. Colm bước đến trước đám người bị kết tội. Ánh mắt khiếp đảm, chúng giật lùi lại và tản mát xung quanh những chiếc xe bò, chỉ để nhận ra các chiến binh MacHugh trang bị đầy đủ vũ khí đang tiến lên ngọn đồi ngay sau lưng chúng.
Cánh cửa đóng lại đằng sau, và cô trèo lên những bậc thang lên tới đại sảnh. Cô chẳng hề nghe thấy tiếng động gì vọng vào từ bên ngoài – bầu không khí yên tĩnh chết người –không cận vệ nào cho phép cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Một giờ trôi qua, một giờ rồi một giờ nữa. Vẫn không hề có tiếng động nào vọng đến. Mặc cho Lucien cùng Faust cố tìm cách làm trệch hướng sự chú ý của cô, nỗi sợ hãi của Gabrielle vẫn dâng lên.
Khi mặt trời lặn xuống, Stephen bước vào phòng. Đi một mình.
“Công nương, đồ đạc của cô đã được xếp vào trong kho chứa.”
“Cám ơn. Ngày mai xem qua cũng đựơc. Anh có biết Colm khi nào tới không?”
“Lãnh chúa đã rời khỏi lâu đài. Không chắc anh ấy sẽ trở về tối nay.”
“Tiểu thư, bữa tối của cô đã đặt sẵn trên bàn.” Maurna thông báo.
“Tôi nghĩ mình sẽ chờ lãnh chúa và em trai anh ấy…”
“Họ đều đi hết rồi.” Stephen nói.
“Chỉ hai người bọn họ hả?”
“Không.”
Anh không nói gì thêm.
Gabrielle moi được thông tin từ Maurna còn nhiều hơn từ những người cận vệ của cô.
“Một số đi cùng lãnh chúa của chúng ta. Và đám người lạ kia đi cùng họ. Theo quan sát, tôi không nghĩ chúng muốn đi, nhưng không thể nào nói không với lãnh chúa được.”
Rõ ràng Maurna không hề biết đám người lạ kia là ai và đã làm gì, song Gabrielle cũng không định tiết lộ cho bà.
Tối đó cô lên giường nghỉ sớm, nhưng không tài nào ngủ được cho tới tận gần sáng.
Năm ngày đêm sau Colm vẫn biệt tăm. Và cuối cùng khi anh trở về, anh không hề thông báo trước. Một buổi sáng Gabrielle xuống lầu và anh đã đứng ngay ở đó, trước lò sưởi. Cô ngạc nhiên quá độ, gần như súyt trượt chân ở bậc thang cuối cùng. Cô lo lắng vuốt xống váy và chỉnh dải dây tết bằng lụa đeo ở thắt lưng. Nếu mà biết anh trở về, cô sẽ dành nhiều thời gian hơn để chỉnh đốn vẻ ngoài của mình. Cô sẽ mặc chiếc váy màu ngọc lục bảo chứ không phải là cái màu xanh nhợt nhạt này, và sẽ buộc cao mái tóc bằng một cái ruy băng tuyệt đẹp chứ không xõa ra ngang vai nữa.
Cô biết mình trông thật buồn tẻ, nhưng quyết định rõ ràng là lỗi của anh, vì anh đã không hề báo trước cho cô.
“Anh đã trở về,” cô lên tiếng.
Colm quay lại, đôi mắt mãnh liệt của anh vây chặt lấy cô. Chết tiệt, nhưng anh đã nhớ cô như điên. Anh nhớ nụ cười, cái cau mày của cô, tiếng cười của cô và hơn hết, anh nhớ đến nụ hôn cùng cô.
Anh không nhiều lời mật ngọt. “Em dậy muộn, Gabrielle.”
“Ngay đến lời chào anh cũng không thể nói trước khi bắt đầu chỉ trích tôi hả?”
“Em bị ốm?”
“Buổi tối cô ấy không ngủ được, Lãnh chúa.” Maurna báo lại khi bà mang bình nước đến bàn. Bà đặt nó bên cạnh bốn chiếc cốc, cúi chào lãnh chúa và nói thêm. “Nhiều đêm cô ấy không lên gác cho đến tận gần sáng.”
“Làm sao bà biết khi nào tôi lên gác?” Gabrielle hỏi.
“Garrett nói cho David, cậu ấy lại kể cho Atken, người kể cho chồng tôi, người kể cho tôi.”
“Nhưng sao Garrett lại biết được?”
“Anh ấy biết vì Nevin kể cho cậu ấy. Cô có muốn biết sao Nevin lại biết không?”
Chúa ơi, không, cô không muốn. Cô có cảm giác bản cầu kinh này còn kéo dài lê thê cả buổi sáng.
“Gabrielle, lại đây,” Colm ra lệnh. Cô băng qua phòng để đứng trước mặt anh. Cô nhón chân hôn anh. Nụ hôn nhanh thôi, nhưng vẫn là hôn. Cô lùi lại, ngước mắt nhìn anh. “Mừng anh trở về, Lãnh chúa.”
Và cô tin đó là sự chào đón thích hợp. Cô khoanh tay và chờ anh đáp lại tương tự.
“Tại sao đêm em không ngủ?” anh thắc mắc.
Lờ đi, cô hỏi lại. “Về nhà anh có vui không? Nếu có thì đáng ra anh phải nói cho tôi biết. Xử sự như thế mới lịch thiệp.”
“Phải, tôi vui được trở về nhà, cái con người ngốc nghếch này. Giờ hãy trả lời câu hỏi của tôi.”
Bởi vì anh cười suốt khi gọi cô là ngốc nghếch, thế nên cô không cự lại.
“Tôi không biết.”
“Em lo lắng điều gì?”
“Tôi phải lo điều gì đây nhỉ? Có thể nào tôi lo cho cha mình vì tôi không hề biết hiện giờ ông ấy đang ở đâu? Hay có thể vì ông chồng tương lai của tôi biết bao ngày đi không hề trở lại? Hay vì có thể chuyện gì đó đã xảy đến với anh ấy đây?”
“Em lo cho tôi?”
Cô chọc tay vào ngực anh. “Còn anh thì gọi tôi là ngốc nghếch ư?” Cô hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục. “Phải, tôi đã lo lắng cho anh, nhưng trong bản danh sách những nỗi lo lắng của tôi thì anh đứng cuối cùng.”
“Em nói dối, Gabrielle, và chẳng giỏi chút nào.”
“Tôi biết anh không muốn cưới tôi,” cô bắt đầu, “nhưng…”
“Tôi sẽ cưới cô,” giọng nói từ cửa ra vào cất lên.
Liam sải bứơc vào phòng.
“Không, anh sẽ không cưới tôi, Liam,” cô cáu kỉnh. “Và tôi đang cố gắng được nói chuyện riêng với Colm. Làm ơn đi đi.”
Colm vòng tay quanh Gabrielle và kéo cô lại gần. “Lady Gabrielle đã đồng ý lấy anh.”
“Phải, em biết, nhưng anh lại không muốn cô ấy, còn em thì có,” Liam cãi lại. “Cô ấy không cứu sống anh, mà là em, và em mãi mãi mang nợ cô ấy.”
Colm bắt đầu điên tiết. “Em có nghĩ anh sẽ giao cô ấy cho em hay cho bất kì kẻ nào không?”
“Thế anh muốn cô ấy à?” Liam vặn lại.
“Thật chết tiệt, phải!”
Liam gật đầu, và với nụ cười toe toét hết cỡ đầy thỏa thuê, anh lên tiếng. “Có lẽ anh cũng múôn nói với cô ấy như thế.”
Gabrielle và Colm nghe tiếng anh ta cười ngặt nghẽo khi xuống cầu thang.
Colm xoay cô lại và nhìn thẳng vào mắt cô. “Tôi sẽ không bao giờ để em đi, Gabrielle.”
Cô không biết phải nói gì cho thích hợp, vì anh không cho cô thời gian để làm việc đó ngoại trừ hé mở miệng cô ra.
Khi anh kết thúc nụ hôn, trái tim Gabrielle đập thình thịch. Cô khó mà giữ được hơi thở điều hòa. Cô bị kéo ra khỏi tình trạng choáng váng bởi một giọng nói vọng vào.
“Lãnh chúa, phiền ngài, nhưng có chuyện xảy ra với hệ thống tời.”
Người thợ xây đang đứng ngay đằng sau cô. Colm phẩy tay ra hiệu anh ta rời đi.
“Gabrielle, tôi nhận ra em đã không hề hỏi lúc tôi đi có chuyện gì đã xảy ra,”
“Vậy anh có nói không nếu tôi hỏi?”
“Không.”
“Thế thì tốt hơn là tôi không hỏi. Tôi không nghĩ mình muốn nghe chuyện liên quan đến những kẻ đó. Tôi sẽ bị ác mộng mất.”
“Thư giãn đi,” anh nói. “Tôi không chôn sống chúng đâu.”
“Chính xác là điều tôi đã lo lắng. Anh hiểu suy nghĩ của tôi như tôi vậy. Liam đang nghĩ quẩn, và anh ấy đã dọa làm những việc thật khủng khiếp.” Cô thở dài. “Nhưng anh đã không chôn sống bọn họ.” Cô hất đầu và quan sát khuôn mặt anh một lúc sau đó mới dám mở miệng. “Chuyện gì xảy ra với họ vậy? ANh để họ trở về nhà à?”
“Không.”
Cô biết không nên kích động anh, sợ rằng anh sẽ kể đích xác hình phạt của anh dành cho họ. COlm không phải kiểu người dễ tha thứ, khác hẳn Liam.
“Anh có tìm ra kẻ đã cử họ đến bắt Liam không?”
Trước khi trả lời, có hai người bước vào phòng gọi anh. Colm lờ họ đi, nhưng Gabrielle thì không. “Ngoài kia họ đang cần anh.”
“Phải.”
“Tốt nhất anh nên đi đi.”
Anh gật đầu. “Ừ.” Anh túm chặt lấy tay cô và kéo cô đi cùng. “Thắng yên ngựa cho tôi.” Anh ra lệnh cho một người đang đứng đợi và quay sang người kia. “Tôi sẽ không nghe bất kì vấn đề rắc rối nào nữa cho đến tận chiều nay. Để hết lại đó đi.”
Gabrielle dịch ra để cho một thành viên thị tộc khiêng một bao lúa mì trên vai tiến vào kho chứa đồ.
Anh ta gật đầu chào cô và quay sang Colm. “Anh có muốn tôi mang quần áo của Lady Gabrielle lên gác không?”
Colm liếc vào phòng và nhìn thấy đám hòm xiểng đặt ngổn ngang trên giá. “Em mang quá nhiều đồ đạc.” anh chỉ trích.
Gabrielle cười to. “Ai cũng nghĩ những chiếc rương này toàn là quần áo hả?”
Anh chàng trẻ tuổi gật đầu. “Người Anh có nhiều nhu cầu hơn ta.”
“Còn người MacHugh có nhu cầu phán xét mà không hề biết thực tế là gì.” Cô phản công. “Nếu có thời giờ, tôi muốn anh mở một chiếc hòm của tôi ra.”
“Sao phải vậy?” Colm hỏi.
“Hãy cứ mở ra thì biết.”
Cô đã khơi gợi sự tò mò trong anh. “Em muốn tôi mở cái nào?”
“Tùy anh chọn.” Colm kéo một cái hòm từ trên giá xuống và lấy làm ngạc nhiên trước sức nặng của nó.
“Danen, giữ một đầu cho tôi,” anh ra lệnh.
“Quần áo của người Anh nặng như đeo đá vậy.” Danen cằn nhằn.
“Quần áo không nặng đến thế đâu, cho dù là quần áo của người Anh đi chăng nữa.”
Có bốn cái chốt. Colm mở từng cái một, sau đó nâng nắp rương lên. Bên trong xếp đầy những cái túi phồng to.
Gabrielle gợi ý anh dùng dao găm của mình để chọc vào lớp vải, và khi làm thế, những hạt muối trắng tinh tràn ra khỏi lỗ hổng.
Anh sửng sốt. “Em mang theo muối.”
“Phải. Muối là một trong những món quà tặng dành cho Lãnh chúa Monroe, và giờ là của anh.”
“Muối còn giá trị hơn cả những đồ trang sức quý giá nhất,” Danen lắp bắp. Đôi mắt xanh của anh chàng sáng lên vì hứng khởi. “Và được dùng nhiều. Phải không, lãnh chúa?”
Colm gật đầu đồng tình. “Những cái rương này toàn là muối?”
“Toàn bộ ngoại trừ một cái. Anh hài lòng không?”
“Có. Nếu người ta mà biết có gì trong những chiếc rương này, thì họ sẽ chẳng bao giờ đem tới đây.”
Anh sập rương lại và bước ra ngoài. Cậu bé trông ngựa dẫn con ngựa của Colm đủng đỉnh đi ngang qua sân. Con vật bất kham này đã tìm cách lồng lên hai lần trước khi Colm vỗ về nó. Ngựa đen, cái tên nó được gọi, là một con vật tuyệt đẹp. Nó to gấp hai lần Rogue, nhưng Gabrielle ngờ là tính tình của nó chẳng đáng yêu bằng một nửa. Colm nhấc cô lên lưng Đen, sau đó quăng người ngồi đằng sau cô và nắm lấy dây cương.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” cô hỏi.
Một người phụ nữ xách giỏ vội vã tới gần. “Lãnh chúa, phiền anh một phút, tôi có lời về…”
“Sẽ phải đợi thôi.”
Anh vòng tay quanh eo Gabrielle và giữ cô ngồi sát vào anh khi anh thúc con ngựa khổng lồ phóng đi. Gabrielle không tài nào hình dung nổi cái gì đã bao trùm Colm. Anh không đẩy cô sang một bên để đáp ứng những yêu cầu của người dân thị tộc mà lại gạt hết tất cả để ở cùng cô.
Vì họ đã qua khỏi con hào, Colm thúc Đen lao đi trong gió. Họ không hề dừng lại cho đến lúc tới được đỉnh núi nhìn ra một thung lũng hẹp có con suối vòng quanh. Anh xuống ngựa và đặt cô xuống đất. Hai tay anh vẫn nấn ná ở eo cô trước khi anh bước ra xa.
“Lại ngồi với tôi. Chúng ta cần nói chuyện.” Colm nói.
Giọng anh khiến cô lo lắng. “Tin xấu phải không? Thế nên anh mới muốn ở riêng với nhau, để em sẽ không khóc ầm ĩ làm mất mặt anh trước mặt cả thị tộc?”
“Em không làm mất mặt tôi.”
Cô ngồi xuống bên cạnh cái cây và chỉnh lại chân váy để che đi mắt cá chân của mình. “Em đã học cách mong đợi điều xấu nhất.”
Anh quỳ một chân trước cô và nâng cằm cô lên bằng lòng bàn tay anh.
“Tôi đã đưa em tới đây để chúng ta không bị cắt ngang, như em đã nhận thấy, chuyện này xảy ra khá thường xuyên trong lãnh địa của tôi.”
“Điều đó xảy ra vì anh không giao phó cho người khác. Anh biết là nên làm thế mà. Nếu như anh giao nhiều trách nhiệm hơn cho Braeden và những người khác, kể cả em trai mình nữa, anh không chỉ thoát khỏi gánh nặng đặt trên lưng anh mà còn tỏ cho họ thấy anh tin tưởng vào họ. Anh không phải là người duy nhất biết quyết định đúng đắn.”
“Tôi không mang em đến đây để nghe em thuyết giáo.”
“Nhưng anh sẽ cân nhắc điều em vừa nói chứ?”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô và tựa lưng vào thân cây xù xì. “Anh sẽ,” anh duỗi thẳng đôi chân dài, sau đó vắt chân nọ sang chân kia.
Anh trông thật thoải mái, cô nghĩ bụng, nhưng thật ra đám sư tư cũng làm thế trước khi chúng tấn công con mồi.
“Nếu là tin tốt, đáng lẽ giờ anh đã nói cho em rồi.”
“Không tốt cũng chẳng xấu. Điều anh biết là đám người kia sẽ không bao giờ tới lãnh địa của anh nếu như chúng biết có người đã bắt gặp chúng ở Finney’s Flat. Anh có cơ hội tra vấn chúng rất lâu.”
Cô không yêu cầu anh giải thích về cái cơ hội mà anh vừa nhắc tới. “Và chúng trả lời những thắc mắc của anh?”
Liệu cô có nghĩ anh cho chúng một lựa chọn khác chăng? Dĩ nhiên chúng phải trả lời anh. Bọn chúng không thể nào từ chối được.
“Chúng khăng khăng rằng không hề biết tên kẻ đã thuê chúng ngoài tên cầm đầu ra.”
“Gordon. Hắn là tên cầm đầu mà em đã giết chết.” Cô vỗ nhẹ lên đầu gối anh như một thể hiện an ủi. “Em rất tiếc.”
“Rất tiếc vì cái gì?”
“Rất tiếc vì anh sẽ không tìm ra kẻ đã cử chúng truy đuổi Liam.”
“MacKenna đã cử chúng đi.”
“Nhưng làm sao mà…”
“Anh sẽ giải thích, và em sẽ giữ lại những câu hỏi của em lại cho đến khi anh nói xong.” Anh chờ cô gật đầu, sau đó tiếp tục. “Nam tước Coswold sai người đưa đồ đạc của em đến tu viện. Gần như ngay sau khi em rời khỏi đó, hắn và đám quân lính bắt đầu truy tìm em. Kẻ khác cũng vậy.”
“Percy?” Thậm chí tên gã cũng khiến cô khó chịu, và cô rùng mình vì khinh bỉ.”Hai gã đó là những kẻ nham hiểm.”
“Từ nhưng điều anh biết, cả hai đều lần theo những lời đồn đại để tìm được em. Coswold nghe thấy có thể em đang sống cùng thị tộc của anh, và hắn cần tìm hiểu chắc chắn trước khi hành động. Còn cách nào tốt hơn là gửi đồ đạc của em tới cùng những kẻ sẽ thuật lại cho hắn biết sự thật,”
“Không phải cha trưởng gửi họ đi sao?”
“Vì Coswold thúc ép, ông ấy đã làm. Nhưng anh chắc rằng cha trưởng lại nghĩ ông ấy đang làm một việc tốt. Vấn đề là tìm người mang đồ đạc đi. Coswold không thể cử lính Anh. Chúng sẽ không bao giờ đi xa được, và nếu may mắn, chúng sẽ không trở về mà thuật lại cho hắn.”
“Nhưng làm sao hắn lại…” Cô nhận ra mình lại một lần nữa cắt ngang và im bặt luôn.
“Đám người mà Gordon thuê không biết MacKenn đang trả tiền cho chúng, nhưng MacKenna lại biết chúng là ai. Gordon đã nói tên cho hắn.”
“Làm sao anh lấy được tin này?”
“Khi bị ép buộc thì những điều một người nhớ được thật là lạ lùng. Kẻ có tên là Hamish nói với anh hắn nghe thấy Coswold và MacKenna đã cam kết một dạng kiểu như thỏa thuận nào đó. Hắn gọi đó là một hiệp ước. Coswold biết Vua John sẽ không trao em cho hắn, vì thế hắn hứa hẹn em cho MacKenna. Kenna sẽ nhận đựơc Finney’s Flat, và ngược lại Coswold sẽ được phép gặp em bất kì lúc nào hắn muốn. Theo anh hiểu thì chúng định chia sẻ em.”
Gabrielle thấy phát ốm. “Em không nghĩ bọn họ có thể làm em phát ốm hơn nữa so với điều chúng đã làm, nhưng giờ anh kể cho em chúng định chia sẻ em ư? Như chia sẻ một cô vợ? Ôi chúa ơi..”
Cô tìm cách đứng dậy, nhưng Colm nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống cạnh anh. “Một kẻ nữa thú nhận đã nghe lỏm được Coswold thì thào với người bạn thân của gã. Phải, Coswold muốn em trên giường, Gabrielle, nhưng hắn cũng muốn điều mà hắn tin là em đang cất giấu.”
Colm cho là thật lạ lùng khi Gabrielle không hề hỏi anh liệu anh có biết gì về thứ tin tức mà Coswold nghĩ rằng cô có.
“Em biết thứ mà hắn muốn, đúng không?” anh hỏi.
“PHải,”
“Gabrielle?”
Cô thoải mái tựa vào người anh. “Hắn muốn kho báu của St. Biel.”
Cô kể cho anh nghe về truyền thuyết được kể cho cô không biết bao nhiêu lần.
“Người ta nói rằng Vua Grenier của St. Biel không hề gửi toàn bộ số vàng cho giáo hoàng, mà cất giấu đi. Họ cũng tin rằng kho báu cực kì lớn, ai tìm được nó sẽ có quyền lực thống trị cả thế giới. Chưa từng ai tìm ra, nhưng vẫn tạo nên một câu chuyện thú vị.”
“Chính vì thế mà Coswold tin rằng nó có thật?”
“Em không biết.”
“Vậy tại sao hắn lại nghĩ em biết chỗ giấu kho báu đó?”
“Vài người tin rằng bí mật được tuyền từ nhà vua cho con gái của ngài, và đến lượt người con gái đó truyền lại cho con gái mình…”
“Mẹ em có bao giờ nhắc đến kho báu không?”
“Mẹ kể cho em mọi câu chuyện. Bà nghĩ lòng tham là lý do tại sao một số người tin rằng kho báu huyền thoại đó là có thật.”
“Thế còn người dân St. Biel?” anh hỏi. “Họ có tin vào câu chuyện thần thọai đó không?”
“Một số thì có, một số thì không. Nhu cầu của họ không nhiều. Họ có đủ thức ăn bằng việc săn bắn, hái lượm, và có đủ củi sưởi ấm. Họ sống đơn giản nhưng hạnh phúc.”
“Nói cách khác, họ không muốn vàng.”
Cô vuốt ve cánh tay của anh đang vòng quanh eo mình trong lúc nghĩ ngợi về quê hương của mẹ. Cái chạm của cô nhẹ như lông, nhưng lại tác động mạnh mẽ đến anh.
“Giờ đến lựơt em hỏi, Colm. Anh nói rằng Coswold cần biết chắc em đang sống cùng thị tộc của anh trước khi hành động. Vậy nghĩa là sao? Anh nghĩ hắn định làm gì vậy?”
Anh lắc đầu. “Anh chưa tìm ra trong cái đầu vặn vẹo của hắn nghĩ gì, nhưng anh sẽ, Gabrielle.”
“Nhân danh Vua John, hắn đã trục xuất em, nhớ không? Còn Percy liên kết với Colm để kết tội em. Như anh nói, ngay lúc rời khỏi tu viện, bọn họ đã bắt đầu tìm em phải không?” Những ngón tay cô dò theo vết sẹo trên tay anh. “Sao anh lại biết em vô tội?”
“Ánh trăng. Cô ta nói mặt trăng hôm đó sáng đến mức nhìn thấy em, nhưng tốt đó trời mưa, Gabrielle. Chẳng có trăng sao gì hết. Anh biết vì anh đang tìm kiếm Liam và không thể tiếp tục được vì trời quá tối. Anh phải đợi cho đến sáng.”
“Em không nghĩ vị tu sĩ kia nói dối. Em tin anh ta đã thấy em khi em tới để chăm sóc Liam.”
“Anh cũng nghĩ vậy.”
“Có phải anh đã hứa hôn với người khác?” Cô buột miệng hỏi trước khi mất hết can đảm.
“Lady Joan? Anh đã hứa kết hôn với cô ấy?”
“Anh đã chuẩn bị cưới cô ấy.”
“Khi nào vậy?”
“Ba năm trước.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Cha cô ta quyết định một liên minh khác sẽ khiến ông ta mạnh hơn , vì thế cô ấy được gả cho Lãnh chúa Dunbar. Giống như Monroe, ông ta già khụ.”
“Cô ấy sắp tới đây, phải không?”
“Anh không nghe nói, nhưng cô ấy sẽ được hoan nghênh. Em gái cô ấy đã lấy một người của anh.:”
Cô không tài nào hỏi anh thắc mắc mà cô muốn hỏi nhất. Anh có yêu Joan không? Nếu Gabrielle mở lời, liệu anh có nói thật cho cô?
“Anh sẽ làm gì với MacKenna?”
“Giết chết hắn ta.”
“Rồi anh sẽ lâm vào cuộc chiến chống lại toàn thể thị tộc MacKenna?” cô hỏi, và trước khi nghe câu trả lời cô nói thêm. “Nếu Coswold kết hợp binh lính của hắn và MacKenna vào thì sao?”
“Em không cần lo lắng đến Coswold lẫn Percy,” anh đáp lại. “Chúng không ảnh hưởng gì tới em hết.”
Vậy sao cô vẫn cảm thấy sợ hãi đến thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.