Shadow Music

Chương 37:




Colm nắm chặt bằng chứng bằng hai tay, và anh vẫn không thể nào tin nổi. Có thể nào? Gabrielle đã có mặt tại Finney’s Flat, và cô đã chứng kiến hành động tàn bạo đó?
Gabrielle ngọt ngào và cao quý của anh đã lắp mũi tên vào cung, và bắn tên khốn đó ngay giữa ngực.
KHông, cô không thể làm được điều đó. Cô không có bản tính giết người.
Thế nhưng bằng chứng lại đang nằm trong tay anh.
“Colm này, có chuyện gì với anh vậy?” Liam thắc mắc. “Anh cứ nhìn chằm chằm vào cái mũi tên gãy đó một lúc lâu rồi đấy.”
Tâm trí đang rối beng, anh không trả lời em trai. ANh nhớ cách Gabrielle đã đứng phắt lên để bảo vệ cho linh mục khi anh bị kích động trong việc bảo họ làm thế nào mà Liam lại đến được tu viện.
Cô đã ở đó… và đội cận vệ của cô cũng vậy. Có phải Stephen hoặc một người trong số họ đã dùng tên của cô để giết người không? Chà, đó chính là điều hẳn phải xảy ra. Gabrielle không đủ dũng khí tước đi mạng sống của bất kì ai.
Colm gọi Maurna tới, nhờ bà báo cho Gabrielle biết anh muốn nói chuyện với cô. NGười quản gia nhận thấy cái nhìn trong đôi mắt lãnh chúa và mau chóng làm theo lệnh anh. Điều gì đó đã khiến tâm trạng anh kích động, và bà mong làm sao Lady Gabrielle không phải là nguyên do. Cô tiểu thư cao quý này sẽ buồn chết mất nếu như lãnh chúa cao giọng với cô.
Maurna gõ cửa phòng Gabrielle. “Lãnh chúa đang chờ nói chuyện với cô đấy.”
Người quản gia mở cửa và bước vào. Gabrielle ngồi trên giường với đồ khâu vá của cô đặt trong lòng.
“Tiểu thư, tôi nghĩ có chuyện xảy ra rồi. Lãnh chúa không vui vì điều gì đó. Tôi sẽ không để anh ấy chờ cô lâu đâu.”
Mauran tiếp tục thì thầm lời khuyên nhủ khi bà theo cô chủ của mình xuống dưới lầu. “Nếu anh ấy có thét lên thì cô cũng đừng để tâm nhé. Anh ấy sẽ không làm đau cô đâu.”
“Anh ấy có bao giờ gào thét với bà không, Maurna?”
“Không, nhưng lúc nào tôi cũng lo anh ấy làm thế. Tôi gần như muốn ngất xỉu đi.”
Gabrielle nghĩ sự lo âu của người quản gia này dành cho cô thật ngọt ngào. “Đừng lo mà. Tôi sẽ không ngất đâu.”
“Tuy vậy, cô chắc muốn ngồi xuống trong lúc anh ấy nói cho cô biết điều bận tâm của mình, trong trường hợp cô bị mê đi. Tôi không muốn cô ngã ngửa ra sau. À mà lãnh chúa nhanh lắm. Anh ấy sẽ đỡ được cô thôi.”
Maurna không theo Gabrielle vào phòng. “Chắc không phải vì cô đâu, tiểu thư. Có lẽ anh ấy phiền lòng vì chuyện khác.”
Colm đang trò chuyện với em trai mình khi Gabrielle bước vào. Liam đứng lên và cười với cô, còn cô có thể nhận ra anh ta đang mệt mỏi. Cô chuyển sự chú ý của mình sang Colm. Anh không hề cười.
“Có phải anh muốn nói chuyện với tôi?” cô hỏi.
“Lại gần đây. Tôi có thứ muốn chỉ cho cô.” Anh giơ mũi tên gãy lên. Anh mong đợi một phản ứng tức thì, nhưng cô chỉ đơn giản là tỏ vẻ tò mò. “Cô nhận ra cái này không, Gabrielle?”
Cô dịch tới gần hơn, nhìn vào dấu hiệu và trả lời. “Đó là mũi tên của tôi.:”
“Nó bị gãy.”
“Tôi nhìn được mà.” Cô đồng tình. “Anh đã tìm thấy nó ở đâu vậy? Tôi không đi săn bằng cung tên của mình từ khi tới đây.”
“Tôi đã tìm thấy nó ở Finney’s Flat.”
“Ở Finney…” Mắt cô mở to, và cô giật lùi về sau một bước. “Anh nói Ở Finney’s Flat. Tôi thắc mắc làm sao nó lại ở đó được.”
“Tôi nghĩ có lẽ cô sẽ kể cho tôi nghe. Cô có muốn biết đích xác nơi nào và khi nào tôi tìm thấy nó không?”
Cô thừa hiểu. “Nó gẫy rồi, Colm. Anh có thể vứt nó đi.”
Liam dựa cả người vào bàn, liều mạng tìm cách theo được cuộc đối thọai căng thẳng này.
“Một người trong số bọn cô sẽ nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra chứ?” anh đề nghị.
“Đây là mũi tên anh rút ra khỏi thi thể ở Finney’s Flat, Liam. Hắn ta nằm trên mặt đất bên cạnh cái hố mà bọn khốn đó đã đào cho em.”
“Anh đang nói…”
Gabrielle liếc mắt sang Liam. “Đó là mũi tên của tôi. Đó là điều Colm đang nói.”
“Giờ cô sẽ trả lời các câu hỏi của tôi mà không hề lưỡng lự.” Colm ra lệnh. “Cô đã ở Finney’s Flat phải không?”
“Phải.”
“Tôi ở đó khi nào?” Liam cất giọng nghèn nghẹt như đang bị bóp cổ.
Sự thiếu kiên nhẫn khiến giọng cô sắc nhọn. “Vì chúa, Liam, bình tĩnh đi. Phải, tôi ở đó lúc anh ở đó.”
“Ngừơi nào trong số cận vệ của cô đã giết chết tên khốn đó bằng mũi tên của cô.”
“Chẳng ai cả. Tôi đã giết chết hắn.”
Nghe thấy tiếng thở hổn hển rõ to, Gabrielle bắt gặp Maurna và Willa đang nhìn trộm từ phòng bếp.
Cô quay sang Colm gọi lớn. “Kẻ đó thực sự phải chết.”
Đầu Willa đang gật lên gật xuống như bổ củi, còn miệng của Maurna thì đang há hốc.
Colm trong tâm trạng bối rối thọc những ngón tay vào tóc. “Trong lúc tôi cố tìm ra… tại sao cô không hề nói…” Anh lắc đầu nỗ lực một cách vô ích để tỉnh trí lại. “Cô có định nói cho tôi không vậy?”
“Tôi tìm cách mãi rồi còn gì. Tôi đã đề nghị anh hết lần này đến lần khác bớt ra chút thời gian.”
“Có sự khác biệt giữa việc nhẹ nhàng hỏi tôi bớt chút thời gian với việc nói cho tôi biết vấn đề đó quan trọng bậc nhất.”
Cô chọc tay vào ngực anh. “Làm sao tôi biết dùng lời lẽ lôi cuốn nào để thu hút sự chú ý của anh?”
Cô nhận thức rằng cô đang lớn tiếng giống như một mụ đàn bà đanh đá. Maurna đã lo lắng về chuyện Gabrielle sẽ phản ứng thế nào nếu như lãnh chúa thét vào mặt cô, và giờ thì cô cô lại đang lên giọng với anh.
Stephen chọn đúng lúc không thích hợp nhất để tiến vào phòng. “Công nương, có chuyện gì thế?”
Cô im phắc. Colm trả lời thay cô. “Chết tiệt, có đấy.”
Gabrielle quay sang Stephen. “Anh ấy biết rồi.” cô thở dài đánh sượt.
“À,” Người cận vệ nhìn vào Colm khi anh hỏi cô. “Cô nói cho anh ấy biết hả?”
“Anh ấy tự tìm ra. Đó là mũi tên của tôi, Stephen. Chúng ta quên rút nó ra.”
“Cái mũi tên. Phải rồi. Tôi không nghĩ đến dấu hiệu trên đó. Không thể tin là tôi bất cẩn đến thế.”
“Anh còn bận đưa Liam ra khỏi chỗ đó. Không phải lỗi của anh. Rốt cuộc thì Colm rất muốn khám phá ra, còn tôi đã quyết định đến thời điểm phải nói với anh ấy sự thật.”
Colm trừng mắt nhìn cả hai người bọn họ đầy vẻ ngờ vực. “Thế tại sao các người phải giữ bí mật chuyện này?”
Stephen đáp. “Chúng tôi không biết bọn chúng là ai và từ đâu đến, do vậy cũng không biết hậu quả sẽ thế nào một khi thi thể bị phát hiện.”
“Anh lo đến những thứ sau này vì anh đã giết kẻ đó ư?” Colm hỏi Stephen.
“Không, vì tôi đã giết gã.” Gabrielle đáp lại.
“PHải vậy không?” anh hỏi Stephen.
“Phải,” Stephen trả lời, vẻ hãnh diện lộ rõ. “LadyGabrielle sử dụng cung tên chính xác hơn chúng tôi. Không đủ thời gian để cân nhắc hậu quả. Gã chết nhát kia đã giơ cao gươm và định chẻ Liam ra làm đôi. Cô ấy đã ngăn hắn lại.”
Gabrielle chăm chú quan sát vẻ mặt của Colm khi anh ngẫm nghĩ điều họ vừa kể. Giờ thì anh nghĩ gì về cô? Kể từ khi gặp nhau, cô hết bị gán cho là ả điếm rồi đến kẻ giết người máu lạnh. Thật là những từ ngữ đáng yêu để miêu tả người phụ nữ mà anh sắp cưới. Cô gần như cảm thấy tiếc cho anh.
Colm đặt tay lên vai Gabrielle và kéo cô đứng đối mặt với anh. “Cô sẽ giải thích mọi chuyện xảy ra. Và khi nào xong, Stephen sẽ phải giải thích cho tôi.”
Gabrielle nhẹ nhõm cả người vì cuối cùng cũng được thổ lộ ra hết. Cô nhanh chóng kể lại chi tiết những điều mình nhớ được, bắt đầu với mục đích đi thắm thú Finney’s Flat.
“Khi chúng tôi tiếp cận khu rừng thưa, chúng tôi nghe được tiếng nói, vì thế chúng tôi nấp đi.”
“Cô có nhìn thấy mặt kẻ nào không?”
“Lúc đầu thì không. CHúng khoác áo choàng có mũ trùm. Nhưng hai kẻ đã lật mũ ra sau và chúng tôi nhìn thấy chúng.”
“Còn danh tính?”
“À, chúng đang tranh luận với nhau và dùng tên thánh, nhưng không biết là thuộc thị tộc nào. Kẻ dẫn đầu có tên là Gordon. Hắn chính là kẻ tôi đã giết.”
“Chúng tranh luận về việc gì?”
Gabrielle liếc mắt sang cậu em trai của Colm với vẻ đầy cảm thông trước khi cô trả lời. ‘Chúng muốn Liam tỉnh dậy để biết anh ấy sẽ bị chôn sống, và chúng cãi nhau xem nên nhét anh ấy xuống hố như thế nào.”
“Nhưng chúng sẽ không chôn cậu ấy cho đến khi thấy được anh xuất hiện trên đỉnh đồi, Lãnh chúa ạ.” Stephen chen vào.
Colm chắp hai tay sau lưng và bứơc đến lò sưởi. Chìm sâu trong suy nghĩ, mắt anh nhìn thẳng vào ngọn lửa đang bập bùng trước mặt. “Chúng có nói tại sao chúng lại cần phải thấy tôi ở đó không?”
“Có, Lãnh chúa.” Stephen đáp lại. “Liam là mồi nhử. Chúng sử dụng cậu ấy để dụ anh xuất hiện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.