[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 38: Khổng tứ tiểu thư




Kể câu chuyện cũ giữa Khổng Tứ tiểu thư và con mèo.
Tôi vừa mới tra tư liệu về Khổng gia, trong vô tình phát hiện được rất nhiều người đang hỏi về chuyện của Khổng Tứ tiểu thư, xem ra đều là độc giả cũ của chúng tôi rồi.
Vậy cũng nói qua một chút, vị Khổng tứ tiểu thư này và Khổng nhị tiểu thư danh tiếng lẫy lừng kia có liên quan hay không.
Điều này tôi cũng có hỏi qua Cốc sư phụ, bọn họ cũng có một chút liên quan, cũng xem như là họ hàng xa, nhưng không cùng dòng tộc, cũng có thể xem Khổng gia ở Đông Bắc là một chi nhỏ của đại gia tộc vùng Đông Bắc này.
Câu chuyện cũ này, là kể về chuyện giữa bà ấy và một con mèo.
Trong câu chuyện cũ trước đây, chúng tôi đã từng kể qua về điềm báo chết, chính là người trước khi chết sẽ gặp được rất nhiều điềm báo, ví dụ như gặp được người thân trong mộng, làm rơi vỡ chén bát, người sắp chết cũng sẽ có một vài biến hóa trên gương mặt.
Thực ra có một điều không kể ra, chính là người trước khi chết, sẽ phát ra tử khí, một số loại động vật sẽ cảm nhận được điều đó đầu tiên.
Ví dụ như quạ, đây là loài chim mang đến điềm xui xẻo và tang tóc, lúc nào cũng liên quan đến cái chết.
Điều này cũng có cơ sở khoa học, bởi vì nó đặc biệt mẫn cảm với tử khí, sẽ lao tới chỗ người trước khi chết, là có một chút ý nghĩa không lành.
Rất nhiều người không nghe thấy tiếng quạ kêu, tiếng quạ kêu rất đặc biệt, là một loại âm thanh cùn vô cùng chói tai, như là dùng những viên gạch thô cứng đập lên miếng sắt vậy, thanh âm vừa kìm nén, vừa âm u, nhất là sự kết hợp của cả bầy quạ, âm thanh đó thực sự như chì sắt.
Tôi từng nghe qua tiếng quạ kêu một lần, khi đó vẫn còn nhỏ, tôi cùng cha đến đại viện quân khu Kim Lăng, gặp mặt người thân lần cuối.
Đại nhân vật này sắp tạ thế rồi, cả hồn vía ông đều như thoát khỏi cơ thể, cả người tiều tụy, mọi người đều cảm nhận được tử khí bao phủ phía trên sân nhà, loại hơi thở đè nén đó giống như là cả bầu trời âm u.
Lũ quạ đậu đầy trên cây hoè già bên ngoài, cùng nhau phát ra tiếng kêu khàn khàn, trì trệ như tiếng kim loại va nhau.
Con trai của người thân thích này cảm thấy rất xui xẻo, lúc đó đã bảo lính canh bắn chết con quạ, hậu quả là vừa giết con quạ xong, ông lão cũng ngừng thở rồi, theo bác sĩ cấp cứu tại hiện trường nói thì ông đã bị súng bắn chết.
Ông cụ cả đời chinh chiến, năm đó giết người vô số, cuối cùng lại bị một phát súng bắn chết, âu cũng là nhân quả.
Ngoài quạ ra, tôi cũng có hỏi Cốc sư phụ, còn có động vật nào có điềm báo không?
Cốc sư phụ nói, có, người sắp chết, động vật sẽ cảm nhận được đầu tiên, đặc biệt là chó mèo của người đó, ngay cả chuột cũng có thể cảm nhận được. Nhất là mèo, nó sẽ chủ động tránh xa người sắp chết, nếu bạn ôm một con mèo đi ngang nhìn thấy người đó, nó sẽ biểu hiện gương mặt chán ghét, cố gắng vùng vẫy thoát ra.
Nếu trong nhà có nuôi chó già nhiều năm, đặc biệt là chó bản địa, có một vài con chó già thậm chí sẽ đứng thẳng lên mà khóc, khóc rất thảm thiết, giống như tiếng cú mèo kêu thảm.
(Dịch: Chó bản địa là giống chó núi Đài Loan. Thông tin cho bạn nào muốn tìm hiểu https://vi.m.wikipedia.org/.../Ch%C3%B3_n%C3%BAi_%C4%90...)
Điều này là do chúng cảm nhận được tử khí trên cơ thể người, chó bảo vệ chủ, nhưng lại không thể bảo vệ được nên chỉ có thể khóc.
Nhân tiện ở đây nói một chút, hôm qua có một độc giả nói với tôi, lúc mà ông của anh ấy sắp đi, con chó đen già đã được nuôi nửa đời ở nhà thực sự đứng lên và khóc, hơn nữa liên tiếp vài ngày, cả hai bàn chân của con chó đen đều đẫm máu, tất cả các móng của nó đều bị gãy và một nửa tai của nó bị đứt lìa, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cha anh ta cảm thấy rất xui xẻo, nên đã mang con chó già giết đi, hỏi tôi có phải con chó đen ấy muốn thành tinh rồi không.
Tôi hỏi anh ta: "Có phải con chó đen vừa chết, ông của anh cũng mất rồi?"
Anh ta nói cơ hồ con chó đen vừa chết, ông của anh ta cũng lập tức tắt thở.
Con chó đen này đang bảo vệ chủ, ông của anh ta thực ra vài ngày trước phải chết rồi, là con chó đen này thông linh, liều mạng bảo vệ cho ông cụ ấy, móng của nó là bị đánh gãy khi liều mạng cùng với quỷ sai đánh nhau, vậy mà lại bị bọn họ giết chết rồi ăn thịt!
Tôi vậy mà lại thật nhẫn nhịn, mới không mắng bọn họ một trận.
Vẫn còn có một loại chính là mèo, mèo và chó không giống nhau, lại có khả năng có thể bảo vệ chủ, nhưng trong mắt của mèo, người và âm linh cũng không khác biệt là mấy, đều là một loại côn trùng, cho nên chỉ thờ ơ đứng ngoài, không quản sự sống chết của con người.
Nhưng có vài con mèo không giống vậy.
Giống như cứu chủ nhân một mạng, chủ nhân có thể sống lâu thêm nhiều năm.
Đều nói mèo có chín cái mạng, là nói sinh mạng của mèo đủ mạnh mẽ, nhưng nếu đấu với quỷ sai như vậy, đối với tuổi thọ của nó có tổn hại rất lớn, cho nên khi nó trải qua một chuyện, thường sẽ biến mất rất nhiều năm, cần ẩn nấp ở một nơi bí mật tu luyện thật lâu mới có thể hồi phục được.
Có vài con mèo khí khái hơn, trải qua nhiều lần khí hậu, bản thân cũng không chịu đựng được nữa, lại nằm trên ngực chủ nhân không chịu đi, cuối cùng bản thân biến thành một tấm da mèo, chết theo chủ.
Đó là vì lão mèo lo lắng chủ nhân khi đến âm ty sẽ bị bắt nạt, nên bằng lòng tự hủy tu vi, cùng chủ nhân rơi vào luân hồi, lại bảo vệ cho người cả đời, kiếp sau sẽ ở bên nhau.
Sau đó, Cốc sư phụ để cho tôi nghe về câu chuyện của Khổng Tứ tiểu thư và lão mèo.
Ông nói: "Trước đây đã nói với cậu, thôn chúng ta là một cái thôn cổ, đừng nhìn kém cỏi nghèo nàn, thế nhưng nuôi dưỡng rất nhiều cao nhân.
Tôi cũng từng nói qua với cậu về Khổng Tứ tiểu thư, tính sơ sơ cũng đã hơn trăm tuổi, hiện tại vẫn còn sống, cũng là dựa vào lão mèo nối tiếp sinh mệnh.
Lão mèo này vốn dĩ nên sớm phải đi rồi, là rồng thì xuống biển, là tiên thì lên trời, người và động vật không giống nhau, không nên dây dưa lâu như vậy.
Lão mèo này ấy, là con vật trọng tình cảm, nó vốn tu luyện ở núi sâu Đông Bắc, lúc bấy giờ tính tình kiêu ngạo, ước chừng đã cùng hồ ly tinh giao chiến kịch liệt, đã bị đánh bại, nằm thoi thóp trên mặt đất. được Khổng Tứ tiểu thư nhận nuôi khi đi ngang qua đó, sau đó luôn luôn ở cạnh nhau.
Khi đó Khổng Tứ tiểu thư vẫn còn là một đại cô nương, may mắn là trong nhà cũng không bảo thủ, mặc dù cũng thêu thùa, vẽ tranh, cũng có đọc rất nhiều quyển sách tiêu khiển, Khổng tứ tiểu thư rất thích đọc《Tây Sương Ký》, đây là một quyển sách cấm, nàng chỉ có thể lén lút đọc cho lão mèo nghe.
(Tây Sương Ký là quyển sách thứ 6 trong Lục tài tử thư https://vi.m.wikipedia.org/.../T%C3%A2y_s%C6%B0%C6%A1ng_k... )
Thời gian đó tháng ngày an yên, trong đại viện an an tĩnh tĩnh, những bông hoa đại đoá nở ra, ánh dương rực rỡ, lão mèo nằm trên người Khổng Tứ tiểu thư, lười biếng nghe cô kể chuyện cũ.
Cơ thể của lão mèo không tốt, trên người nó có một vài miếng rách lớn, không thể lành lại, nhất là vào mùa đông, thường bị tê cóng.
Khổng Tứ tiểu thư đặt rất nhiều bếp lò trong phòng, dùng khăn tay có thêu tên họ của mình, nhẹ nhàng lau cho nó.
Ban đầu lão mèo không nguyện ý ở cạnh cô, sau này dần dần có phản ứng với tiếng gọi của cô, thỉnh thoảng xoa đầu cô ấy, thỉnh thoảng hôn lên trán cô ấy khi cô ấy ngủ.
Càng về sau, cơ thể lão mèo càng ngày càng yếu, da và lông trên cơ thể nó càng ngày càng nhăn nheo, khô khốc đi, nó tự biết bản thân sắp chết, đoán chừng không qua khỏi mùa đông này.
Chẳng qua nó đến từ một thế giới mục nát, có thể gặp được một cô nương xinh đẹp thế này, còn có gì phải oán trách nữa cơ chứ?
Nó nằm trong lòng Tứ tiểu thư, cảm thấy cơ thể rất lạnh, nhưng trong lòng lại rất nóng, nó muốn khóc nhưng cố kiềm lại.
Sau đó, Khổng Tứ tiểu thư mời được lão thần y giỏi nhất vùng Đông Bắc đến chữa bệnh cho con mèo, lão thần y nhìn con mèo, con mèo lại nhìn ông ta.
Lão thần y thở dài, nói muốn cứu sống nó, e rằng chỉ có thể dùng nhân sâm ngàn năm mới được.
Nhân sâm ngàn năm, tại toàn Đông Bắc, chỉ có quý phủ của Đông Bắc vương Trương Tác Lâm mới có.
Nhưng vương phủ Đông Bắc, nào dễ vào như vậy?
Có người nói với Khổng Tứ tiểu thư, chuyện này, đi tìm thiếu soái thì có thể.
Thiếu soái rất thích nghe hý, cô tìm hạ nhân đi hỏi giúp, ở hí viện cầu xin anh ta, anh ta đối với mỹ nhân rất tốt, nhất định sẽ không từ chối.
Khổng Tứ tiểu thư đích thân đến hí viện gặp thiếu soái.
Thiếu soái vén chiếc khăn mỏng trên đầu nàng, nhất thời kinh diễm, nói với Khổng Tứ tiểu thư: "Người xưa nói rằng sắc đẹp như hoa bị ngăn cách trong mây. Hôm nay tôi mới biết được rằng người xưa đã sai, hoa ẩn trong mây sao có thể bằng mỹ nhân được?"
Biến cố 18/9, Khổng Tứ tiểu thư vội vã trốn đến Bắc Bình, khi đó cái gì cũng không kịp mang theo, chỉ mang theo con mèo này đi.
(Biến cố 18/9 còn gọi là sự kiện Phụng Thiên hay còn gọi là sự kiện Mãn Châu là một sự kiện do quân đội Nhật Bản sắp đặt để lấy cớ xâm lược đông bắc Trung Quốc tức Mãn Châu năm 1931.)
Cốc sư phụ xúc động nói, vị Tứ cô nương này, vẫn còn quá nhỏ, cô ấy không hiểu!
Từ Đông Bắc đến Bắc Bình, phải đi qua Sơn Hải Quan, Sơn Hải Quan này được gọi là thiên hạ đệ nhất quan, nó không chỉ đề cập đến địa lý, nó thực sự là một quy luật của trời.
Sơn Hải Quan này, là phòng ngự các đại yêu làm loạn nhân gian.
Bởi vì ở quan nội, cũng chính là phía bên kia Đông Bắc, núi non đại ngàn, sơn tinh địa linh, động vật thành tinh cũng rất nhiều, cho nên bên đó cúng bái ngũ đại tiên, xuất mã tiên cũng nhiều.
(Quan nội: chỉ miền Tây Sơn Hải Quan, Trung Quốc)
Để ngăn chặn đại yêu trong quan nội xông ra gây hại cho nhân gian, Thiên đạo đã đặt ra một quy tắc, đó là những yêu quái của phương Bắc phải nhất nhất ở vùng quan nội, và những yêu quái của phương Nam nhất nhất ở ngoài quan ngoại, mọi người đều rất rõ ràng và không ai được khiêu khích đối phương.
Với tư cách thể hiện quy tắc của thiên đạo, chính là trên bầu trời của Sơn Hải Quan có một thanh Thiên Đao treo lơ lửng, coi xét nhân gian, có đại yêu nào dám xông vào, muốn phá vỡ quy tắc, sẽ bị thiên đao chém ngang.
Quy tắc thiên đạo, giống như hoàng hoàng lôi kiếp, đối với yêu vật tổn thương rất lớn, căn bản sẽ lập tức tan thành mây khói.
Lão mèo này bảo vệ chủ, sau khi suy nghĩ về điều đó, quyết định cùng cô ấy đến Sơn Hải Quan, tự mình trốn đi.
Không ngờ tới, hành tung của Khổng Tứ tiểu thư bị người khác tiết lộ, ngay khi đoàn xe đến Sơn Hải Quan, đã bị một đám cướp phục kích.
Lão mèo vốn đã chuồn xuống xe, muốn trốn đi, nhưng nóng lòng cứu chủ, chẳng màng gì cả, một đường xông qua thiên quan, giết chết bọn cướp, cứu được Tứ cô nương.
Sau đó nó đã kích hoạt quy tắc của thiên đạo, một đạo thiên đao sáng như tuyết chém ngang qua, đây là diệt thế thiên đao, không nguồn không gốc, chém hết tất cả nhân quả, tất cả bùa chú, tất cả yêu linh.
Mặc dù gọi thiên đao là đao, nhưng cơ hồ như một luồng thiên lôi giáng xuống, hung hãn chém ngang người Lão mèo, khiến da thịt của nó nổ tung bong tróc khắp người, da lông cháy đen.
Lão mèo tự biết mình phải chết, vẫn cố gắng di chuyển, trườn về phía Tứ tiểu thư, muốn nhìn chủ nhân một lần.
Lão mèo này không biết nói, tôi cảm thấy nếu như nó có thể nói chuyện, nhất định sẽ nói: "Xin lỗi, tôi chỉ có thể đi cùng người đến đây thôi, những gian khổ sau này, người chỉ có thể một mình vượt qua, những ngày không có tôi, vẫn mong người đối xử thật tốt với bản thân mình."
Nước mắt của Tứ tiểu thư lúc đó đã rơi xuống, dù không hiểu nhưng có lẽ cô cũng biết được rằng, lão mèo đã gánh chịu lôi kiếp thay cô.
Cô ôm lão mèo vào lòng, thành tâm cầu trời, nguyện chịu đựng sấm sét cùng con mèo, nếu trên trời không dung thứ, thì hãy mang cô ấy chết cùng đi.
Cô nhặt lấy một thanh đao, tự rạch cổ tay, đổ máu vào miệng con mèo, nối tiếp mạng sống cho nó.
Lôi kiếp vốn dĩ có chín trận, trận sau so với trận trước càng nặng hơn, thật sự là lôi kiếp diệt thế, lúc đó bầu trời tối sầm như ban đêm, cuồng phong gào thét, sấm sét như tuyết bay, cuồng bạo điên cuồng như kim xà trên bầu trời tối tăm, cuối cùng lại hoá thành tám quả cầu lửa cực lớn, lao mạnh đi. Nghĩa cử của Tứ tiểu thư cảm động trời đất, thật sự đã tránh được lôi kiếp.
Cô ôm lão mèo từ từ đi về phía trước, cuối cùng cũng đến được Bắc Bình, lão mèo tu luyện hơn nửa năm, cũng từ từ sống lại.
Lại về sau, Tứ tiểu thư cũng được gả đi, hôn nhân không quá tốt cũng không quá xấu, gả cho con cháu của một đại gia tộc môn đăng hộ đối, người kia đối với cô ấy cũng không tệ, chỉ là không bao giờ về nhà.
Tứ tiểu thư trở thành Tứ phu nhân, cô vẫn ôm con mèo ngồi đọc sách trong vườn, những bông lựu trong vườn đã nở, đỏ rực, nắng ở Bắc Bình vẫn ấm áp, đẹp đẽ.
Lại về sau, được giải phóng, nhiều người chạy sang Đài Loan, lão phu nhân không đi, phân chia đất đai, đồ đạc cho người hầu, tự mình mang theo lão mèo đến đây, cùng lão mèo sống một cuộc sống không màng thế sự.
Cũng may mắn nhờ điều này, nên vô tình thoát khỏi thảm họa của Cách mạng Văn hóa, có thể sống thoải mái đến hiện tại.
Cốc sư phụ cũng cảm khái, nhiều năm như vậy, lão phu nhân này cũng thành người may mắn rồi, gần một nửa lịch sử hiện đại, thật không đơn giản!
Tôi cũng cảm khái, bởi vì vị Tứ tiểu thư trong truyền thuyết này, tôi thường xuyên gặp bà ấy.
Bà ấy ở cùng đầu ngõ với tôi, khi thời tiết đẹp, bà ấy liền chống một cây gậy, ngồi trên một tảng đá xanh lớn ở cửa phơi nắng, có một con mèo già nằm bên cạnh bà ấy.
Tinh thần của lão phu nhân rất tốt, cả người ăn mặc chỉnh tề, tóc bạc trên đầu cũng được chải gọn gàng, thắt lưng thẳng tắp, mỉm cười với người qua đường.
Bà ấy cũng đã rất già rồi, chẳng qua trong ánh mắt vẫn mang theo nét cười, đó là một loại bình thản sau khi đã trải qua tận ngàn biến cố, không khôn khéo, không hối hận, không khoe khoang, là một sự bình thản thực sự.
Còn có con mèo già, đó là một con mèo già mặt mũi bạc phơ, lông trên người lưa thưa sắp rụng, yếu ớt suốt ngày, con mèo như vậy làm sao mà đẹp được?
Không ngờ trong đó lại có một câu chuyện như vậy.
Tôi đặc biệt mang đến một hộp thức ăn cho mèo, đặt lên tảng đá, muốn mời lão mèo ăn một miếng.
Vừa rồi, tôi đem câu chuyện này kể cho Vu Sinh Nhất.
Cô nghiêng đầu lắng nghe hồi lâu, trải tấm bản đồ lớn trên giường, đi chân đất ngồi trên giường tìm một lúc lâu, cuối cùng tìm thấy Sơn Hải Quan, bên cạnh có một dòng chữ: “Sở ái cách sơn hải, sơn hải bất năng quan, vị chi Sơn Hải Quan."
(Dịch: Yêu thương bị ngăn cách bởi sơn hải, sơn hải không thể gần nhau, nên gọi là Sơn Hải Quan.)
Sở ái cách sơn hải, sơn hải bất năng quan.
Cũng chúc cho người có tình trong thiên hạ cuối cùng sẽ thành quyến thuộc.
(Cầu cho người có tình ý sẽ sớm thuộc về nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.