S.C.I. Mê Án Tập

Chương 20: Bệnh




“Miêu Nhi, lát nữa muốn tôi phối hợp thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu nói, “Ừm, cậu tùy cơ ứng biến là được, tôi cũng không biết đến lúc đó sẽ diễn thế nào nữa, bất quá… tôi đi vào trước, cậu chờ mười phút sau rồi vội vã đi vào là được, giống như tôi đang giận cậu, cậu đến tìm tôi.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi, “Thân phận là tình nhân?”
“Đúng.” Triển Chiêu gật đầu, suy nghĩ một chút, lại gọi điện thoại cho Bạch Cẩm Đường, Công Tôn cùng cặp song sinh an bài một chút, toàn là người rất thông minh cả, đều gật đầu đáp ứng.
Sau đó, Triển Chiêu bước xuống xe trước, một mình đi đến quán bar Lan Quý Nhân kia.
Eugene ngồi phía sau nhìn thân ảnh của Triển Chiêu, khó hiểu hỏi, “Là con mèo đó bình thường vẫn cái dạng này, hay là cậu ta đã bắt đầu diễn?”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày… Xa xa, dưới ánh đèn đường, thân ảnh của Triển Chiêu so với trước kia cũng chẳng có gì khác, chỉ là thoạt nhìn như một chiếc bóng cô đơn, phi thường cô đơn, làm cho anh có một xung động nào đó, lập tức muốn đi cùng bồi cậu ấy … Đại khái là đa phần thời gian đều ở cùng cậu ấy, nên Bạch Ngọc Đường đối với bóng lưng của Triển Chiêu thấy vô cùng xa lạ.
“Này.” Eugene nhìn thấy chịu không nổi, nói với Bạch Ngọc Đường, “Cũng không cần thương cảm như vậy chứ? Không phải chỉ xa nhau một lúc thôi sao?”
Bạch Ngọc Đường thở dài, nhìn theo Triển Chiêu đến tận khi anh đi vào bên trong quán bar, mới cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, đếm theo từng giây một… Song song đó, Công Tôn cùng Bạch Cẩm Đường cũng tiến đến gần quán bar.
Bạch Ngọc Đường lại một lần nữa xác định, cái bóng lưng kia hẳn là do Triển Chiêu giả vờ, bởi vì bóng lưng của người khác đều nhìn không ra một chút cô đơn nào… Có cơ hội thế này nhất định phải hảo hảo nhìn cho kĩ.
Khi Triển Chiêu một mình đi tới quán bar, đột nhiên thấy thật tịch mịch… Mỉm cười tự giễu mình, không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã quen với việc cùng Bạch Ngọc Đường như hình với bóng.
Cái gì tình thâm không thọ các loại, Triển Chiêu cũng từng lo lắng qua… Anh cùng Bạch Ngọc Đường tựa hồ vẫn luôn ở trong trạng thái cuồng nhiệt, yêu đương quá mãnh liệt, có thể sẽ kết thúc sớm hay không? Thế nhưng hai người bọn họ vẫn duy trì nhiệt độ cao như vậy, cho tới bây giờ, hẳn là sẽ tiếp tục đi rất xa rất xa.
Nói cách khác… Điểm sôi của loại tình cảm này, là điểm cao nhất, cũng là điểm có sức dãn nhất.
Đi tới cửa quán bar, Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn bảo vệ đang đứng đó, thấy hắn đang quan sát mình.
Triển Chiêu do dự một chút, từ trong túi móc ra tấm vé Eugene cho.
Bảo vệ nhận lấy, mở cửa ra, mời anh tiến vào.
Triển Chiêu đã chuẩn bị kỹ tâm lý, rằng khi đi vào sẽ nhìn thấy một cục diện hỗn loạn, thế nhưng ngoài dự liệu của anh, đó là quán bar vô cùng cao nhã.
Mọi người ra vào quần áo lịch sự, trang hoàng trong quán bar cũng đơn giản lịch sự tao nhã vô cùng, âm nhạc thì nhu hòa, làm cho người ta thả lỏng…
Với óc nhìn chuyên nghiệp, Triển Chiêu từ khi bước vào quán bar, tựu lập nhận ra âm nhạc ở đây có chút không thích hợp.
Hắn cúi đầu đi tới phía trước quầy bar, thì có bartender cười hỏi, “Muốn cái gì?”
Triển Chiêu nhìn hắn một chút, nói, “Vermouth.”
Bartender nhướn mày, cười nói, “Được, chờ một chút.”
Khi bartender xoay người chuẩn bị rượu, Triển Chiêu tinh tế phân biệt âm nhạc kia một chút… chợt nghe thấy trộn lẫn bên trong âm thanh kia là một thứ gì đó khác —— vài nhịp tâm lý trị liệu làm người ta thả lỏng.
Triển Chiêu hơi nhíu mày, một ly vermouth được bartender đưa tới, quay đầu lại nhìn bốn phía một chút, chỉ thấy nhiều người vẻ mặt rã rời, tựa hồ không thể tập trung lực chú ý, có lẽ tinh thần đã rã ra cả.
Thời khắc này, thứ duy nhất có thể kích thích tính trơ của thần kinh, chỉ có loại rượu mạnh như vermouth này.
Triển Chiêu lẳng lặng ngồi một chỗ uống rượu, chỉ thấy ở đây tiến tiến xuất xuất, nam nữ đều có, thoạt nhìn cũng rất biết thưởng thức, … ít nhất … không phải là mấy tên con đồ say khướt lèm bèm bí tỉ.
Triển Chiêu ở trong lòng cười khổ, nếu nói thứ này cùng phát xít mới có quan hệ, vậy phát xít mới chính là cấm dục bằng lý trí sao?
Triển Chiêu uống hai ngụm rượu, nhãn thần bắt đầu mơ mơ màng màng, anh đương nhiên biết, nên như thế nào để khống chế tốt tiến độ bị ảnh hưởng của mình, giả vờ dần dần rơi vào trạng thái mất kiểm soát, như vậy mới có người đến nói chuyện với anh.
Anh bây giờ cảm thấy hơi lo lắng cho Bạch Ngọc Đường bọn họ… Bất quá Bạch Ngọc Đường cùng Bạch Cẩm Đường còn có Công Tôn đều là những người có khả năng khống chế vô cùng mạnh mẽ, một khi cảm giác được có thứ gì đó bất thường, tất nhiên sẽ lập tức cảnh giác. Mà cặp song sinh cùng Eugene tuy bình thường đều là bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng Triển Chiêu trong lòng biết rõ, ba người này đều là những nhân vật tương đối lợi hại, hẳn là không nên lo lắng cho bọn họ a.
Lúc này, thấy Triển Chiêu tựa hồ đã có chút mê man, bartender này lại hỏi, “Một người a?”
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, khẽ nhíu mày, không có phản ứng, lại cúi đầu tiếp tục uống rượu, cùng với người vừa tiến vào thần sắc khẩn trương có chút bất đồng, anh hiện tại trở nên cực kỳ lạnh lùng, người cũng trở nên bình tĩnh không ít, cả người ngồi một chỗ, đều có chút hàn ý bức người.
Bartender nhìn chằm chằm Triển Chiêu một hồi, khẽ nhíu mày… cùng lúc đó, Triển Chiêu để ý thấy, điện thoại đặt trên bàn rượu khẽ vang lên… là một chuỗi thanh âm không liền mạch, cũng rất nhẹ, là phối hợp của những tiếng dududu~~.
Nhìn lại bartender kia, quả nhiên, hắn đang đeo tai nghe, xem ra là để tránh sự khống chế của loại âm nhạc này.
Bartender đi tới bên cạnh điện thoại, nhấc ống nghe… Nghe xong vài câu, gật đầu nói “Đã biết”, rồi cúp điện thoại, giương mắt nhìn Triển Chiêu, hỏi, “Nè, cậu đẹp trai, muốn thêm rượu không?”
Vừa dứt lời, liền thấy Triển Chiêu nhướn nhướn mày, trong ánh mắt lộ ra một tia cảnh cáo cùng tàn nhẫn.
Bartender sửng sốt.
Lúc này, ngoài cửa lại tiến vào hai người … Chính là Công Tôn cùng Bạch Cẩm Đường.
Hai người song song ngồi xuống bàn bên cạnh, lập tức có phục vụ đến hỏi bọn họ muốn uống gì, Bạch Cẩm Đường cùng Công Tôn gọi hai loại rượu mạnh khác nhau, Triển Chiêu tâm mới thả lỏng… Quả nhiên, đều không phải đèn đã cạn dầu a.
“Nè.” Bartender kia đột nhiên ghé người vào quầy bar hỏi Triển Chiêu, “Cậu đi một mình à?”
Triển Chiêu lạnh lùng nhìn hắn một cái, ánh mắt vẫn bất thiện như cũ.
Bartender cười cười, “Hung dữ vậy làm gì? Chúng tôi ở đây không có tùy tiện quấy rầy khách, cậu yên tâm.”
Triển Chiêu hơi sửng sốt, theo dõi hắn một hồi, sau đó, đột nhiên nhếch khóe miệng, lộ ra một vẻ tươi cười tà mị.
Bartender kia kinh ngạc không thôi, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, có chút không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Triển Chiêu như biến thành một người khác, đan tay lại chống cằm, quay lại cười với bartender một chút … Mà đồng thời … từ cửa có một người vội vã chạy vào.
Bartender ngẩng đầu, Triển Chiêu tính toán thời gian, khẳng định đó là Bạch Ngọc Đường.
Anh quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Bạch Ngọc Đường đang vội vàng chạy đến nhìn xung quanh, khi liếc mắt thấy Triển Chiêu, lập tức chạy tới, tựa hồ vừa thở phào nhẹ nhõm.
Triển Chiêu quay lại vừa thấy Bạch Ngọc Đường, lập tức lộ ra một tia chán ghét, sau đó trong nháy mắt lại trở về bình tĩnh, cuối cùng … biến thành kiểu như hồi nãy mới tiến vào, có chút khẩn trương, lại có chút nhút nhát, mà toàn bộ quá trình biến hoá này, cũng không tránh được con mắt của bartender, cùng với camera ở chỗ tối nhất trong góc tường.
“Sao không đợi anh lại một mình chạy tới đây?” Bạch Ngọc Đường chạy tới trước quầy bar, xoay mặt thân thiết hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu nói với bartender nọ, “Cho tôi một ly nữa.” Giọng điệu này, giống như đang giận lẫy.
Bartender liền đưa cho anh một ly vermouth nữa, Triển Chiêu tiếp nhận, xoay mặt qua chỗ khác ngồi, Bạch Ngọc Đường muốn đi theo, bartender lại hỏi anh, “Tiên sinh có muốn gì không?” Thế nhưng Bạch Ngọc Đường như không hề nghe thấy, chỉ chạy lại bên cạnh Triển Chiêu, hỏi, “Em làm sao vậy?”
Triển Chiêu lắc đầu, cúi đầu không nói lời nào, thoạt nhìn, vừa chân thực lại vừa khẩn trương, bất quá… chính là đang tức giận.
Bạch Ngọc Đường thực sự rất muốn cười, Triển Chiêu hiền lành như vậy anh chưa bao giờ được thấy qua, bình thường nếu có thể thú vị như thế thì quá tốt rồi.
Lúc này, phục vụ sinh cũng đi tới, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Tiên sinh muốn uống gì?”
“Ách… Bia được rồi.” Bạch Ngọc Đường như thuận miệng nói ra, kỳ thực… anh đã cảm giác được có chút không thích hợp, thế nhưng lúc tiến vào, thấy Bạch Cẩm Đường cùng Công Tôn trên bàn đều là rượu mạnh, hơn nữa Triển Chiêu còn cố ý gọi thêm một ly rượu mạnh trước mặt anh … Để tránh bị hoài nghi, anh đành gọi một cốc bia vậy.
Bất quá… Triển Chiêu cũng không lo lắng lắm, Bạch Ngọc Đường chỉ cần có ý thức chống cự lại loại tiết tấu này, hoàn toàn có thể khống chế được như thường, cậu ta là một người có năng lực tự điều khiển vô cùng mãnh liệt, muốn gây ảnh hưởng đến một người như thế là cực kỳ cực kỳ khó, can thiệp tâm lý trực tiếp còn không có khả năng, đừng nói đến mấy thứ nhịp phách này.
Bạch Ngọc Đường cầm cốc bia ngồi cạnh Triển Chiêu, kiên trì bồi cậu ấy, lúc này, Eugene cùng cặp song sinh cũng đã tiến vào.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Em đến tột cùng là bị sao thế? Không phải chỉ đi gặp bác sĩ tâm lý thôi sao? Em không muốn đi thì khỏi đi, tức giận như vậy làm gì.”
Triển Chiêu tâm gào thét… Tiểu Bạch, yêu chết cậu, thông minh quá đi!
Giương mắt, Bạch Ngọc Đường nhìn ra một tia tán thưởng cực nhỏ trong đáy mắt Triển Chiêu thì vô cùng thoả mãn. Vì vậy, Triển Chiêu phảng phất thấy được đằng sau một con chuột bạch đang giả vờ nghiêm trang nào đó có một chiếc đuôi đang vểnh lên, đắc ý vẫy a vẫy.
“Em không bị bệnh, đến bác sĩ cái gì?!” Triển Chiêu bất mãn nói, còn uống thêm một ngụm rượu, cảm giác khẩn trương muốn chết.
Đại khái do Triển Chiêu diễn quá chân thực, Bạch Ngọc Đường liền vội vã nắm lấy tay anh, “Ừ ừ, không đi thì không đi, tùy em, em đừng nóng giận.”
“Anh… có phải cũng thấy em là một người đên?” Triển Chiêu hỏi, “Thấy em không bình thường?”
“Không có.” Bạch Ngọc Đường vội vã lắc đầu, “Em chỉ quá dễ khẩn trương mà thôi.”
Triển Chiêu quay sang, thế nhưng trong nháy mắt này, biểu tình trên mặt trở nên cứng đờ… lại chợt loé lên, một loại lãnh khốc nào đó, lập tức, lại là một kiểu trào phúng.
Loại vẻ mặt này, Triển Chiêu vốn muốn từ góc nhìn của Bạch Ngọc Đường có thể thấy được.
Nhưng anh biết rõ Bạch Ngọc Đường rất hiểu mình… Dù cho có đang diễn, cũng sẽ bị người nọ nhìn ra … Tuy rằng Bạch Ngọc Đường biết đây chỉ là diễn kịch mà thôi, thế nhưng Triển Chiêu rất minh bạch, cậu ấy sẽ bị biểu tình như thế của mình làm tổn thương, bởi vậy giả vờ quay mặt đi, để cho cậu ta không thấy.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu quay mặt đi, trong bụng cũng hơi hơi minh bạch, vươn người nắm lấy tay Triển Chiêu, nói, “Ở đây không khí không tồi, chúng ta đừng nói chuyện không vui nữa, nói gì đó vui vẻ hơn đi?” Bạch Ngọc Đường cười hỏi, “Lát nữa đi chỗ nào ăn khuya? Hay là đi xem phim?”
“Xem phim đi.” Triển Chiêu nói.
“Ừ, xem phim gì?” Bạch Ngọc Đường thuận miệng hỏi, “Anh vừa thấy có Alice lạc vào xứ sở thần tiên, muốn coi không?”
Triển Chiêu trong lòng vui vẻ, nếu không phải bốn phía đều có người đang giám thị, anh thật muốn đưa tay hung hăng nhéo nhéo quai hàm Bạch Ngọc Đường —— thế nào lại thông minh thế a?!
“Ừm … Không muốn xem đâu.” Triển Chiêu nhỏ giọng nói thầm.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Vậy xem gì đây? Em nói xem, hay lát nữa chúng ta đến đó rồi chọn?”
Triển Chiêu do dự một chút, giương mắt liếc Ngọc Đường, thần tình bỗng nhiên có chút vội vã, “Cái kia… Trước không phải có một bộ phim kinh dị rất nổi tiếng sao? Em muốn xem.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn chằm chằm vào hai mắt Triển Chiêu.
Lúc này, trong đôi mắt Triển Chiêu, tràn đầy cảm giác xa lạ … Với sự quen thuộc của Bạch Ngọc Đường đối với Triển Chiêu, anh dám xác định cái người này căn bản không phải Triển Chiêu, mà là một người cực kỳ độc ác nào đó đang khoác vẻ ngoài của Triển Chiêu, không khỏi rùng mình một cái.
Triển Chiêu thiếu chút nữa không kiên trì nổi nữa, biểu hiện trong mắt Bạch Ngọc Đường là vô cùng kinh ngạc, có thể chứng minh mình diễn rất thành công, thế nhưng… trong ngực anh có chút khổ sở. Để cho Bạch Ngọc Đường thấy được mặt đáng sợ nhất của chính mình… Không sai, thực chất, dùng cách nói của Triệu Tước, bản thân bọn họ chẳng khác nào là quái vật, muốn ở cùng một quái vật, cần đến dũng khí cùng nghị lực lớn đến cỡ nào?
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu một lúc lâu, đột nhiên nắm chặt lấy tay anh, nói, “Được, em muốn gì đều được.”
Triển Chiêu cũng trong nháy mắt chấn lăng… Sau đó lại khôi phục hình dạng trước kia, gật đầu, có chút ngại ngùng nở nụ cười, trong lòng thở dài một hơi —— cho dù mình có thực sự biến thành quái vật, Bạch Ngọc Đường cũng sẽ không quan tâm, cậu ấy hẳn là muốn nói như vậy.

Trong một căn phòng nào đó ở lầu hai, một người đàn ông ôm một con sóc lông trắng trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve cổ nó, khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.