S.C.I. Mê Án Tập

Chương 17: Bản án cũ




Triển Chiêu cầm một phần tư liệu lên xem, càng xem sắc mặt càng nghiêm lại.
“Miêu Nhi, thế nào?” Bạch Ngọc Đường sốt ruột hỏi.
“Lão Thử, cậu làm thế nào mà phát hiện ra?” Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường.
“……?…… Tôi phát hiện cái gì?”
“Những người này ngoài bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng bức còn bị tâm lý ám thị!” Triểu Chiêu cầm xấp giấy đập anh một cái, “Nói mau! Đừng giả ngu!”
“Tôi đâu có giả ngu!” Bạch Ngọc Đường tiện tay lật lại cuốn tạp chí, “Chỉ là cậu tưởng tượng a, vụ án mạng này tự dưng liên quan tới cậu, hơn nữa lại xảy ra ở khoa tâm lý trường C, vì thế tôi mới nghĩ mấy chuyện đó có liên quan đến tâm lý học.”
“Hơn nữa,” Bạch Ngọc Đường bổ sung, “Bên Vương Triều đã nghiền ngẫm tài liệu mấy hôm nay cũng phát hiện những người chết không có quan hệ gì đặc biệt, nhưng họ lại có một điểm chung duy nhất là cuộc sống tương đối không được như ý, sự nghiệp cũng không phải rất thành công, có mấy người còn có tiền sử bệnh tâm thần.”
“A–” Triển Chiêu vuốt cằm, “Hóa ra linh cảm của cậu đều là tôi truyền cho.”
“Tôi vừa nhìn cậu là đã có linh cảm rồi.” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ má Triển Chiêu, “Xem cái mặt đắc ý chưa kìa.”
“Đi!” Triển Chiêu gạt tay Bạch Ngọc Đường ra, đứng lên muốn đi ra ngoài.
“Này! Mèo! Đi đâu thế?” Bạch Ngọc Đường vội vã đuổi theo.
“Cậu có biết ‘Trung tâm nghiên cứu tâm lý tội phạm’ là chỗ được thành lập sớm nhất ở cục cảnh sát chúng ta không?” Triển Chiều vừa bước nhanh vừa hỏi.
“Ừ… Hình như hai mươi năm trước, cục trưởng Bao đề nghị lập phải không?” Bạch Ngọc Đường chạy vài bước đuổi theo, hai người cùng đi song song, “Cái này quan hệ gì tới án mạng?”
Triển Chiêu ấn nút gọi thang máy: “Có muốn biết vì sao lại lập trung tâm đó không?”
Bạch Ngọc Đường ngoáy ngoáy lỗ tai: “Cậu nói thẳng cho tôi nghe luôn được không?”
“Vì có một vụ án mạng rất nghiêm trọng, dính đến rất nhiều người, vì thế người bình thường không ai biết, tôi lúc ở trung tâm nghiên cứu có nghe đàn anh nhắc qua.” Hai người vào trong thang máy, Triển Chiêu nhấn nút lên tầng 11. “Chi tiết thì không ai rõ ràng lắm, chỉ biết là hung thủ dùng tâm lý ám thị, kiểm soát kẻ giết người, trong năm năm chết hơn trăm người, bên cảnh sát cũng chết mười mấy người.”
Cửa thang máy mở tại tầng 11, vẻ mặt Bạch Ngọc Đường kinh hoàng: “Án mạng lớn như vậy tại sao tôi lại không nghe nói đến?”
Triển Chiêu cười, đi hướng phòng hồ sơ: “Hai mươi năm trước cậu được mấy tuổi? Em bé thì biết đi hỏi chuyện ở chỗ nào?”
Bạch Ngọc Đường trợn hai mắt: “Vậy cậu làm thế nào lại biết?”
Triển Chiêu liếc anh một cái, cười hắc hắc: “Tôi lớn hơn cậu chứ còn làm sao!” Nói xong, “chậc chậc” lắc đầu nhìn Bạch Ngọc Đường mặt đang xanh đen lại, “Ai đó khi còn bé trông rất dễ thương, lúc nào cũng luôn miệng gọi anh trai, nghe thật là mát lòng a, ai ngờ đến lúc lớn lại ngại gọi người ta như vậy!”
Bạch Ngọc Đường nghe xong, lông mày cũng muốn dựng lên: “Này! Đồ mèo chết, còn dám chế nhạo ông nội đây à. Lúc bé ai dễ thương hơn ai còn không biết a?” Nói xong, làm động tác đang hồi tưởng lại kỷ niệm, “Không biết ai dễ thương đến độ mỗi ngày đều bị mấy bà cô bảo mẫu ở nhà trẻ hôn cho đến nước bọt đầy mặt nhở?”
“A!” Triển Chiêu vội lái sang chuyện khác, “Đến phòng hồ sơ rồi!” Nói xong liền đẩy cửa đi vào.
Bạch Ngọc Đường đi theo phía sau, lầm bầm trong miệng: “Nếu như không có tôi bảo vệ, cậu có thể an toàn mà lớn đến từng này tuổi sao? Vong ân phụ nghĩa!”
Triển Chiêu phía trước thình lình hung hăng sập cửa lại, may mà Bạch Ngọc Đường tay mắt lanh lẹ, nhanh tay chặn cánh cửa sắp đập vào mặt, vuốt vuốt ngực cho tiêu dư vị của sự giật mình: “Cậu cũng quá đáng nha, đố kị với sự đẹp trai lúc lớn lên của tôi sao?”
“Xuỵt!” Triển Chiêu xoay người ra hiệu cho anh im lặng, sau đó đi đến kệ hồ sơ tìm kiếm.
“Phải tìm bằng cách thủ công à?” Bạch Ngọc Đường thấy một đống nhãn giấy ghi chú thì quáng hết cả mắt, “Máy tính không ghi lại sao?”
Triển Chiêu thờ ơ quay lưng về phía anh: “Trước đây tôi có đi tìm, nhưng trong máy tính hoàn toàn không có chút ghi chép về vụ này… A?”
Bạch Ngọc Đường thấy anh quay qua quay lại một hồi rồi đứng cau mày, vội vàng chạy qua hỏi: “Làm sao vậy? Tìm được rồi à?”
Triển Chiêu chỉ vào kệ hồ sơ nói, “Hồ sơ những năm 82 – 87 thiếu rất nhiều!”
“Vì đó là hồ sơ bí mật.” Thanh âm của một người hơi già vang lên.
……!!……
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không phải người nhát gan, nhưng đêm hôm khuya khoắt lại đứng trong phòng hồ sơ tranh tối tranh sáng thế này, thần kinh hai người đều căng ra, thanh âm thình lình vang lên như vậy làm cho cả hai giật nảy mình.
Ánh đèn pin lia về phía trước, Bạch Ngọc Đường nhận ra kia chính là cụ Tôn – nhân viên trông giữ phòng hồ sơ.
“Cụ Tôn, trễ thế này sao còn chưa ngủ?” Vội vã đưa tay che mắt mình và mắt Triển Chiêu ở phía sau, “Mở đèn lên đi, còn cầm đèn pin lia lia cái gì? Này cũng đâu phải là phim kinh dị a.”
Cụ Tôn cười hả hả tắt đèn pin: “Là hai đứa nhóc chúng bây a, nửa đêm còn chạy vào phòng hồ sơ, ta còn tưởng kẻ nào bị mù, tính vào đây chôm chỉa cái gì chứ.”
Triển Chiêu chỉ vào khoảng trống trên kệ hồ sơ: “Cụ Tôn, cụ bảo đây là hồ sơ bí mật?”
Cụ Tôn hướng hai người vẫy tay, ý bảo cả hai đi theo cụ.
Cụ Tôn đi dọc hành lang đến phòng trực ở cuối, bên trong là bếp nhỏ đang nấu nồi mì sôi sùng sục.
“Thơm quá a.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng thốt lên, sau đó lại nhớ ra hai người cả đêm vẫn chưa ăn gì.
Cụ Tôn lấy trong tủ ra hai gói mì nữa, bỏ vào trong nồi: “Ngồi đi.”
Hai người ngồi bẹp xuống ghế ngay lập tức.
“Những hồ sơ bị mất này đều là hồ sơ án mạng, một phần bị niêm phong lại cất vào kho làm hồ sơ mật.” Cụ Tôn lấy ra ba cái bát sạch, sau đó quay đi băm hành, “Phần còn lại đã bị hủy.”
“Bị hủy?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng hỏi, “Làm sao lại bị hủy?”
Cụ Tôn múc mì ra, thở dài xa xôi: “Bị người hủy.”
“Người nào?” Hai người đỡ lấy bát mì cụ Tôn đưa, thơm quá a!!
“Nói tiếp, nếu người kia không hủy đi phần hồ sờ đó, có khi vĩnh viễn sẽ không bị bắt.” Cụ Tôn cũng ngồi xuống, vừa ăn mì vừa nói.
“Hung thủ chính là người hủy hồ sơ?” Triển Chiêu kinh ngạc hỏi.
Gật đầu: “Không chỉ là hung thủ, mà còn là một cảnh sát.”
“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường vừa ăn một miếng mì đã sặc một trận, Triển Chiêu đưa khăn giấy qua, “Cụ nói hắn là cảnh sát?”
“Hai đứa có nghe qua danh ‘Hắc Bạch song sát’ nổi như cồn ở cục năm đó chưa?”
Bạch Ngọc Đường cười: “Cụ Tôn, cụ nói chính là cục trưởng Bao và ông cụ nhà cháu à?”
Cụ Tôn cũng cười: “Không sai, hiện tại mà nghe thì cảm thấy rất quái dị, nhưng năm đó, thật đúng là kình phong tám hướng a!”
Hừng hực húp một hơi hết bát mì, Bạch Ngọc Đường lau miệng, hỏi tiếp: “Cụ Tôn, hung thủ cùng hai lão kia có quan hệ gì?”
“Ai…” Cụ Tôn thở dài, “Ngọai trừ một số ít người đã có tuổi, những người tre trẻ hiện giờ đều không biết, Hắc Bạch song sát năm đó, thật ra là ba người lận.”
“Ba người?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Không lẽ người thứ ba này chính là hung thủ?”
Cụ Tôn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Triển Chiêu một lúc: “Hắn và cháu rất giống nhau.”
……?……
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc qua nhau, vẻ mặt nghi hoặc.
Cụ Tôn dọn dẹp đống bát trên bàn: “Phân tâm học… Quả thực là một thiên tài, chỉ là lúc đấy ngành này chưa có tên và hắn cũng chỉ là một cảnh sát.”
Bạch Ngọc Đường có chút sốt ruột: “Cụ Tôn, cụ nói nãy giờ, người nọ rốt cuộc là ai?”
“……Lúc nãy đã nói, đây là hồ sơ bí mật.” Cụ Tôn cười nói, “Ta vẫn phải tuân theo nhiệm vụ bảo mật. Chỉ có thể nói cho hai đứa đến mức này thôi, chi tiết sâu hơn ta thật sự cũng không biết, người hiểu rõ cũng chỉ có ba người.”
“Ba?” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, “Ngoại trừ ba cháu cùng cục trưởng Bao, còn có ai nữa?”
“Bản thân hắn.” Cụ Tôn đứng lên, lau bàn.
“Hắn còn sống?” Triển Chiêu kinh hãi.
Bạch Ngọc Đường cũng một vẻ mặt không tin: “Giết hơn trăm người mà không phán án tử hình sao?”
Cụ Tôn lắc đầu: “Hắn đã không thể hại người được nữa.” Nói xong thì im lặng không nói thêm gì nữa.
Đêm đó, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu có nói cứng nói mềm gì đi nữa, cụ Tôn cũng chỉ im lặng, sau đó đứng lên nấu thêm hai gói mì cho hai người.
Đi ra khỏi phòng trực ban sau khi đã ăn no, Bạch Ngọc Đường cau mày: “Thần thần bí bí, thật khó chịu!”
“Kế tiếp làm gì bây giờ?” Triển Chiêu hỏi, “Trở về hỏi ba cậu?”
Bạch Ngọc Đường trưng bộ mặt “cậu tha cho tôi” ra: “Trời đất! Chuyện đã hơn 20 năm, mở miệng hỏi thế nào!”
“Vậy đi hỏi cục trưởng Bao?”
“Cậu đi đi!”
Triển Chiêu bối rối: “Cậu có thể chứng minh hai vụ án mạng có quan hệ với nhau sao?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Ông ấy chắc chắn sẽ hỏi như vậy.”
“Mẹ cậu có biết không?”
“Ông cụ chắc chắn sẽ không nói,” Bạch Ngọc Đường nhăn mặt: “Hay thử chuốc rượu ổng xem… Nhưng đến lúc tỉnh rượu chắc chắn sẽ bị chém.”
Hai người mặt mày ủ ê đi tới cửa S.C.I., Triển Chiêu đột nhiên hỏi: “Tiểu Bạch, anh hai hơn cậu mấy tuổi?”
Bạch Ngọc Đường thốt ra không cần suy nghĩ: “Tám tuổi… A—-”
Triển Chiêu thấy anh phản ứng, vội hỏi: “Anh hai cậu lúc đó đã hơn mười tuổi, chắc là có biết qua chứ?”
“Không phải thế Miêu Nhi! Tôi không phải ‘a’ cái kia!” Măt Bạch Ngọc Đường như đang chịu thống khổ, trông như ngày tận thế sắp tới.
“Vậy cậu ‘a’ cái gì?”
“…… Anh hai hôm nay về nước, tôi nói sẽ đi đón anh ấy.”
“A?!” Triển Chiêu cũng a, “Máy bay của anh hai hạ cánh lúc mấy giờ?”
“12 giờ.” Bạch Ngọc Đường vò đầu.
Triển Chiêu nhìn đồng hồ, vừa đúng 12 giờ: “Nhanh lên! Muộn nửa tiếng chắc không sao đâu nhì?”
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt cầu xin: “…… Là 12 giờ trưa cơ……”
Triển Chiêu đứng ngây người há mồm, sau đó vỗ vỗ vai anh: “Kỷ lục mới a! Xem tính cách của anh hai…” Dừng lại một chút, thương cảm tổng kết một câu: “Cậu chết chắc rồi!”
Bạch Ngọc Đường đi qua đi lại tại chỗ vài vòng, sau đó kéo Triển Chiêu ra ngoài.
“Cậu làm gì?” Triển Chiêu túm lấy bàn làm việc, nhất định không để Bạch Ngọc Đường tha đi.
“Đi cùng tôi!” Càng cố sức kéo.
“Tôi không muốn! Tại sao lại phải cùng đi?”
“Nói là có chuyện làm bận, cậu làm chứng cho tôi!”
“Không! Tại sao? Tôi sẽ không đi lừa ảnh!”
“Nói chung là đi theo tôi cậu cũng không mất miếng thịt nào!”
“Tôi không đi!”
…………
Hai người cứ duy trì tư thế một kéo một túm, nhích từng chút từng chút về phía cửa.
Cuối cùng, Triển Chiêu túm chặt khung cửa, “Buông tay! Tôi không đi! Cậu dám xằng bậy ngay tại cục cảnh sát! Tôi sẽ kiện cậu tội bắt cóc!”
Bạch Ngọc Đường giận nha: “Đồ mèo chết! Ông nội ngày thường cung phụng đồ ăn ngon cho ngươi, vậy mà bây giờ thấy chết không cứu! Được!” Nói rồi buông tay.
Triển Chiêu vừa thở phào nhẹ nhỏm đã thấy Bạch Ngọc Đường một bước phía trước, nhấc bổng anh lên, chạy về phía thang máy.
“A— Đồ chuột bạch! Đồ chuột chết!……” Những câu nói kế tiếp đều bị tiếng “Đinh” át đi, thang máy đóng cửa.
Công Tôn từ phòng pháp y ra, vừa vặn thấy đủ cả màn diễn.
“Ai…” Bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người vừa định rời đi, thì lại nghe thấy thang máy “Đinh” một tiếng.
Quay đầu lại, thấy thang máy bên kia mở cửa, bên trong chậm rãi đi ra một người mặc âu phục, chân đi giày da.
Công Tôn quan sát hắn từ trên xuống dưới, kết luận người này không phải là cảnh sát, vóc dáng rất cao, quần áo xa xỉ, nét mặt phân minh, cực anh tuấn….. nhìn có chút quen quen…
“Cậu tìm ai?”
Người nọ nghe thanh âm, mắt liếc qua Công Tôn một cái, “Anh là ai?”
Công Tôn thấy người này thái độ ngạo mạn, ngẩng đầu, nở nụ cười với hắn.
Triệu Hổ ngồi sau cửa kính trong suốt của phòng S.C.I., thấy Công Tôn cười thế này, đột nhiên sau cổ thấy khí lạnh, đẩy đẩy Tưởng Bình bên cạnh, bảo cậu ngẩng đầu lên nhìn.
Tưởng Bình ngẩng đầu, thấy một màn quỷ dị ngoài cửa, đầu lưỡi cũng muốn cứng lại, nhỏ giọng nói: “Công Tôn hình như vừa nghiệm hết xác, anh chàng này tự nhiên lại vào chọc họng, chuẩn bị mà xem Công Tôn đại hỏa… Nhìn thế nào cũng thấy quen quen a?”
Công Tôn vươn tay: “Xin chào, tôi là Công Tôn Sách bên phòng pháp y.”
Người nọ thấy dáng tươi cười của Công Tôn, đầu tiên là sửng sốt, nhưng với lễ tiết được huấn luyện vô cùng tốt, hắn theo bản năng cũng đưa tay ra bắt, vừa định mở miệng lại thấy trên tay có cảm giác bất thường, ẩm ẩm trơn trơn, cúi đầu nhìn…
Chỉ thấy Công Tôn đang đeo găng tay plastic màu da, bắt tay mình, nhìn kỹ trên tay, thấy có chất dịch hồng hồng trắng trắng, sền sệt lại dính dính.
Đang không biết nó là cái gì thì Công Tôn nhiệt tâm giải thích giùm: “Màu hồng là phần còn lại của gan, màu trắng là não, màu đen là mỡ bị đốt…”
Triệu Hổ ngồi sau cửa xem náo nhiệt đã vội chạy đi tìm chỗ nôn mửa, người nọ thật ra rất lạnh lùng bình tĩnh, ngoại trừ sắc mặt hơi xanh lại, không có phản ứng gì đáng chú ý, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trái táo ở cổ hắn hơi rung vài cái…
“Xưng hô thế nào?” Công tôn cười đến chói lóa, tròng lòng tự nói người này không phải loại nhân vật nhỏ bé.
Người nọ cắn răng phun ra ba chữ: “Bạch Cẩm Đường.”
“A
” Mọi người hít một cái, chỉ thấy Bạch Cẩm Đường nét mặt đang âm trầm, bỗng đổi thành mặt tươi cười mờ ám, hắn mở hai tay ôm chầm lấy Công Tôn đang đứng đờ ra trước mặt: “Ngọc Đường vẫn hay nhắc tới anh.”
“A
” Mọi người lại hít một hơi, trên lưng Công Tôn, thình lình xuất hiện dấu tay vừa hồng hồng lại vừa dính dính…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.