Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 9:




Edit: Meg
Mộ Cẩm Ngọc ngồi xuống phía đối diện Ninh Hoàn.
Điệp Thanh đứng bên cạnh muốn hầu hạ gắp thức ăn, song Mộ Cẩm Ngọc lại không có nhiều quy củ như thế, hắn lên tiếng: “Ngươi lui xuống đi.”
Điệp Thanh nhìn thoáng qua phía Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn gật khẽ: “Đi xuống đi.”
Nghe Ninh Hoàn nói xong, bấy giờ Điệp Thanh mới lui xuống.
Thức ăn trên bàn đương tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, màu sắc lẫn cách bày biện đều rất thu hút, Ninh Hoàn thấy hiện giờ Mộ Cẩm Ngọc đang là ma ốm, để vị đại gia vừa bệnh tật lại thô bạo này hầu hạ người khác đúng là chuyện không thực tế, y bèn lấy muôi múc hai chén canh, lần lượt đặt trước mặt mỗi người.
Nước canh màu trắng sữa điểm xuyết thêm khoai mài và hạt dẻ vàng ươm, tất cả đều được thái thành từng lát mỏng. Hạt dẻ thơm phức thấm đẫm nước canh, khoai mài lại ngọt mà không ngấy, ngon tới mức khiến người khác phải run tay.
Mộ Cẩm Ngọc chưa từng nhìn thấy món này bao giờ, nên trước khi ăn có hỏi một câu: “Đây là cái gì?”
Ninh Hoàn đáp: “Canh kim ngọc.”
Mộ Cẩm Ngọc nếm thử, nước canh thơm ngọt, là canh thịt dê song lại không có chút mùi hôi nào, trái lại còn rất ngon, khi nuốt rồi mà giữa răng môi vẫn còn dư vị đọng lại. Ngoài trời đổ tuyết rét lạnh, ngồi trong phòng uống một chén canh bổ dưỡng đúng là khiến cả cơ thể ấm áp hơn rất nhiều.
Chén đĩa trên bàn đều là cùng một bộ, là chất liệu sứ trắng thêm chút ánh vàng, đồ ăn bày biện trong chén bát trắng tinh nhìn cũng đẹp mắt hơn không ít.
Mộ Cẩm Ngọc đã sớm nghe qua tính tình kén chọn của Ninh Hoàn từ lâu, song bây giờ được tận mắt chứng kiến, hắn mới biết y khó chiều như thế nào.
Thật ra đây đều là đồ Ninh Hoàn lấy từ trong đống của hồi môn, y chọn mấy bộ mình ưng ý để dùng, còn lại vẫn tiếp tục cất trong kho.
Mấy món còn lại đều là cơm canh bình thường, một đĩa nộm thịt gà, một đĩa măng với thịt kho tộ, còn có một đĩa chim trĩ xào dưa chua, chỉ có điều phân lượng trong mỗi dĩa đều rất ít, canh thì vừa đủ mỗi người một chén, chứ đồ ăn gộp lại còn không đủ cho Mộ Cẩm Ngọc ăn nửa bát cơm.
Hắn nhướng mày: “Làm khó đầu bếp chỗ ngươi rồi, nấu được một chút thức ăn như này cũng không dễ.”
Ninh Hoàn gắp một đũa măng: “Đây là khẩu phần ăn của một mình ta, chỗ thức ăn này cũng chỉ phục vụ cho ta, nếu điện hạ thấy không đủ cứ phân phó các nàng làm thêm, hoặc cho người ra ngoài mua thêm thức ăn cũng được.”
Mộ Cẩm Ngọc hừ một tiếng: “Ý ngươi có vẻ như không nghĩ cô sẽ tới đây.”
Trong mắt Mộ Cẩm Ngọc, Ninh Hoàn thật sự không làm tròn cái chức Thái tử phi này.
Sức ăn Ninh Hoàn không lớn, bình thường cũng ăn không hết cả bàn đồ ăn, một lúc sau Điệp Thanh lại bưng món gà hầm tổ yến lên.
Lần này chỉ có một chén, hạ nhân không biết Mộ Cẩm Ngọc sẽ tới.
Mộ Cẩm Ngọc nâng mắt nhìn Ninh Hoàn, có thể là do đối phương quá gầy cho nên độ cung trước ngực gần như không có, song dù thế y vẫn cực kỳ xinh đẹp, một thân y phục trắng thuần, tay cầm thìa bạch ngọc, bởi vì sống trong nhung lụa cho nên ngón tay cũng rất tinh tế, đầu ngón tay có màu hồng nhạt, ống tay áo trượt xuống theo động tác của y, để lộ phần cổ tay thon dài mảnh khảnh.
Hắn lại nhớ về giấc mộng kiều diễm buổi chiều một lần nữa.
Cổ tay đối phương bị mình giữ chặt, ở ngoài hành lang giữa trời tuyết bay, sắc mặt Ninh Hoàn ửng hồng, nửa người dựa lên lan can, bông tuyết rơi xuống da thịt ấm áp của y rồi nhanh chóng tan ra thành nước.
Những chi tiết khác hắn đã quên sạch hết, chỉ nhớ được đôi mắt lạnh nhạt của y vẫn luôn nhìn thẳng vào hắn, cho dù hốc mắt đã dâng đầy nước thì tròng mắt vẫn cứ thờ ơ bạc tình.
Mộ Cẩm Ngọc tự dưng buồn bực vô cớ.
Đồ ăn đã được dọn xuống, mặt bàn cũng được lau chùi sạch sẽ, đây là cảnh tượng mà Mộ Cẩm Ngọc rất ít khi thấy. Thời điểm hắn còn ở trong cung, đồ ăn được chuẩn bị dựa theo thân phận cùng địa vị của mỗi người, Mộ Cẩm Ngọc là Thái tử cao quý, hắn không thể để lộ cảm xúc thích gì ghét gì ra ngoài mặt, cho nên mỗi món chỉ ăn vài miếng, lúc bưng lên như nào thì khi bưng xuống cũng vẫn y nguyên như thế.
Đồ ăn Ngự Thiện Phòng làm chính là như vậy, chẳng thể nói ngon hay không, dù sao phần lớn khi được dọn lên đều đã nguội lạnh.
Cơm canh chỗ Ninh Hoàn vậy mà lại ngon ngoài dự đoán.
Hắn nhận ly trà súc miệng một chút.
Ninh Hoàn còn đang suy nghĩ xem khi nào Mộ Cẩm Ngọc rời đi. Vừa nãy hắn đột nhiên tới đây đã khiến y hơi nghi ngờ có thể nào đây là kẻ giả mạo hay không.
Trong nội dung truyện, Mộ Cẩm Ngọc vô cùng chán ghét nguyên chủ, nhưng thật ra nguyên chủ sau khi gả vào phủ Thái tử cũng hiểu rằng nếu không được Thái tử điện hạ sủng ái, nàng sẽ bị hạ nhân trong phủ thờ ơ lạnh nhạt. Nên sau đó nàng bắt đầu nghĩ ra đủ kế để dụ dỗ lấy lòng Mộ Cẩm Ngọc, muốn sinh hạ một tiểu hoàng tôn để củng cố địa vị thêm vững chắc, tiện thể quậy cho cả phủ gà chó không yên, đè đầu những thị thiếp được Mộ Cẩm Ngọc sủng ái.
Mộ Cẩm Ngọc để chén trà xuống, hắn phát hiện bên cạnh cửa sổ đặt một chiếc giường mềm, trên giường còn đặt một cái bàn lùn cùng bàn cờ nhỏ, bèn liếc nhìn Ninh Hoàn một chút: “Ngươi cũng chơi cờ?”
Ninh Hoàn gật đầu: “Biết một chút.”
Mộ Cẩm Ngọc ngồi xuống cạnh bành: “Bồi cô chơi đi.”
Nữ tử xuất thân quyền quý tinh thông cầm kỳ thi họa cũng không phải chuyện gì lạ, nhưng là Ninh Hoàn thì lại rất quái.
Trong suy nghĩ của Mộ Cẩm Ngọc, Ninh Hoàn chỉ dùng đầu óc để suy nghĩ xem làm sao để quyến rũ nam nhân, thể hiện được dáng vẻ nhu nhược đáng thương khiến nam nhân yêu thích mới là những gì Ninh Hoàn tìm học.
Ninh Hoàn chậm rãi đi qua: “Thanh đoản kiếm điện hạ đeo bên hông rất đẹp, nếu ngài thua thì đưa nó cho ta đi.”
Thanh đoản kiếm Mộ Cẩm Ngọc đang đeo là đồ mới, toàn thân đen nhánh, ánh bạc lấp lóe, dạo gần đây luôn được hắn đeo bên người. Ở triều đại này, nam tử quý tộc bất kể là quan văn hay quan võ đều có thói quen đeo kiếm tùy thân.
“Ánh mắt ngươi cũng không tồi.” Mộ Cẩm Ngọc nói, “Thoạt nhìn thì trông nó có vẻ nhẹ, nhưng thật ra khá nặng đấy, ngươi có cầm nổi không?”
Ninh Hoàn đáp: “Không nhấc lên nổi thì đem treo trang trí cũng được.”
Của hồi môn của Định Viễn Hầu phủ tuy nhiều nhưng lại không có món nào là vũ khí. Ninh Hoàn vẫn cần vài món vũ khí tùy thân mới yên tâm được.
Đôi con ngươi sâu thẳm của Mộ Cẩm Ngọc nhìn y: “Nếu ngươi thua thì sao?”
Ninh Hoàn khẽ cười, cố ý trêu hắn: “Ta bồi điện hạ ngủ có được không?”
Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Cô tuyệt đối sẽ không chạm vào ngươi.”
Từ lần đầu tiên gặp mặt Ninh Hoàn, sau đó lại xảy ra xung đột với nàng ta, hắn đã cảm thấy nữ nhân này vô cùng chướng mắt.
Lúc đấy mắt nhìn của hắn thiếu sót, không nhận ra được mỹ mạo của Ninh Hoàn, song dù cho bây giờ Mộ Cẩm Ngọc đã thừa nhận vẻ đẹp ấy, thì hắn vẫn khẳng định mình không phải loại nam nhân sẽ khuất phục trước sắc đẹp.
Ninh Hoàn ngồi xuống, trên tay cầm một quân cờ ngọc bích màu đen, Mộ Cẩm Ngọc đi trước một bước.
Mộ Cẩm Ngọc ngồi chơi cờ cũng không quá tập trung, hắn còn mải suy nghĩ chuyện khác nên có hơi lơ đễnh. Lúc hắn cùng Ninh Hoàn thành thân là khi Nhạc Vương có việc rời kinh, trong mắt Mộ Cẩm Ngọc xuất hiện hàn ý, chẳng biết đối phương còn có mạng để mà quay về không…
“Thái tử điện hạ.” Thanh âm Ninh Hoàn hơi có ý cười, “Ngài thua rồi.”
Mộ Cẩm Ngọc hồi thần.
Chỉ trong một khoảng thời gian chưa tới nửa canh giờ, vậy mà Ninh Hoàn đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Tuy sự chú ý của Mộ Cẩm Ngọc không đặt vào bàn cờ, song hắn vẫn nhớ mình đang làm gì, đột nhiên thua trận khiến hắn cũng hơi khó tin.
Ninh Hoàn giơ bàn tay ra, ngón tay nhẹ nhàng gấp khúc vài lần, hai mắt cong lên: “Đưa ta đi.”
Mặt mũi Mộ Cẩm Ngọc đen sì trong giây lát, hắn tháo đoản kiếm đang đeo xuống đưa cho Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn nâng ngón giữa lên nhẹ nhàng gõ vài cái lên thân kiếm, tiếng va chạm vào kim loại lập tức vang lên, y cười nhẹ: “Không tồi.”
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Ván nữa.”
Đồ Ninh Hoàn muốn y đã cầm được tới tay, nên sau đó cũng không quá chuyên tâm chơi nữa, sắc trời dần khuya khiến y có hơi buồn ngủ.
Y cũng biết Mộ Cẩm Ngọc là người có thù tất báo, không cho hắn thắng lại một ván hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua. Lúc nãy là Mộ Cẩm Ngọc không tập trung, bây giờ hắn muốn nghiêm túc chơi một ván, Ninh Hoàn cũng sẽ không để hắn thất vọng.
Mộ Cẩm Ngọc nhận ra Ninh Hoàn chơi cờ rất khá, tốt hơn trong suy nghĩ của hắn rất nhiều.
Nên dĩ nhiên hắn cũng biết Ninh Hoàn đang nhường mình.
Một ván này Mộ Cẩm Ngọc thắng rất nhẹ nhàng.
Ninh Hoàn nhấp một ngụm trà để đỡ khát, đang định mở miệng tiễn khách.
Mộ Cẩm Ngọc lên tiếng trước: “Đi ngủ thôi.”
Trong lúc Ninh Hoàn còn đang nghĩ rằng chắc tai y có vấn đề, thì Mộ Cẩm Ngọc đã đi thẳng vào gian trong.
Ninh Hoàn không cần Điệp Thanh hay bất kì ai khác hầu hạ khi y ngủ, y với bọn họ không thân quen, bản thân y lại rất hay cảnh giác với người khác, không dễ dàng tin tưởng ai.
Cho nên bây giờ trong phòng chỉ có y cùng Mộ Cẩm Ngọc.
Y lại nằm bên trong như cũ, khoảng cách ở giữa vẫn cứ là nhét đủ thêm một người.
Nửa đêm Mộ Cẩm Ngọc lại ho khan, Ninh Hoàn hoài nghi hắn có thể nào ho rơi cả tim ra ngoài hay không. Tiếng ho mặc dù không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, Ninh Hoàn lại ngủ không sâu, đương nhiên không yên giấc.
Nhưng y thật sự quá mệt, nhẩm tính thời gian thì chắc đang là giờ sửu, khoảng thời gian phần lớn mọi người đang say giấc. Mộ Cẩm Ngọc cũng đang ngủ, vẫn ho khan đứt quãng nhưng không tỉnh lại.
Chờ đến lúc hắn ho tới mức sức cùng lực kiệt, Ninh Hoàn không thể nhịn được nữa, y đưa tay che kín miệng Mộ Cẩm Ngọc lại: “Đừng ho nữa.”
Mộ Cẩm Ngọc giật mình, lập tức tỉnh ngủ.
Ninh Hoàn vượt qua khoảng cách giữa hai người, dựa vào cơ thể hắn. Mùi đàn hương nhàn nhạt cùng hoa sen thanh lãnh trên người y vô cùng rõ ràng, trong thanh âm còn mang theo sự buồn ngủ dày đặc: “Điện hạ, ta muốn đi ngủ.”
Y thật sự rất buồn ngủ.
Thân thể Ninh Hoàn cũng không mềm mại giống nữ tử bình thường, ngón tay y thon dài mảnh khảnh nhưng khớp xương rõ ràng, khi chạm vào có cảm giác lạnh lẽo như băng.
Một lúc sau, giữa các ngón tay chợt rỉ ra chất lỏng dính dớp.
Bởi vì Mộ Cẩm Ngọc không nhịn được lại hộc ra một ít máu.
Ninh Hoàn trong tích tắc tỉnh hồn, y nhanh chóng buông tay ra, nhìn lòng bàn tay cùng ngón tay dính đầy máu.
Da thịt y vốn đã trắng, là kiểu trắng như băng tuyết không màu, máu đen theo ngón tay y chảy dọc xuống dưới, vẫn đang tí tách rơi xuống áo trong màu trắng, y phục cũng xuất hiện một mảng lớn màu đỏ thẫm chỉ rong nháy mắt.
Ánh mắt Mộ Cẩm Ngọc thâm trầm mệt mỏi, khóe môi còn dính vết máu: “Xin lỗi, khiến người ngươi bị dơ rồi.”
Cổ áo hắn hơi lỏng, có thể nhìn thấy rõ ràng vết sẹo dữ tợn ở lồng ngực, bản thân hắn vô cùng anh tuấn, thậm chí anh tuấn tới mức có chút quỷ dị, thân hình hắn thuộc dạng cao gầy, cơ ngực cơ bụng rõ ràng, vết sẹo kia trải dọc từ ngực xuống bụng, nếu nhìn thấy lần đầu, sẽ rất dễ bị giật mình khiếp sợ.
Mộ Cẩm Ngọc chú ý tới ánh nhìn của Ninh Hoàn, hắn mỉa mai: “Rất kinh tởm phải không?”
Ánh mắt Ninh Hoàn bình tĩnh: “Ta cho người gọi thái y —”
Vừa nói y vừa định bước xuống giường.
Mộ Cẩm Ngọc đè vai y lại: “Không cần.”
Hắn đưa Ninh Hoàn một cái khăn, Ninh Hoàn cầm khăn từ từ lau máu trên tay, từng chút từng chút chà qua mỗi ngón tay cho tới khi máu đen hoàn toàn biến mất, lộ ra màu sắc trắng trẻo vốn có.
Từ góc độ của Mộ Cẩm Ngọc, hắn có thể khẳng định Ninh Hoàn thực sự vô cùng mảnh mai, trước ngực quả thật không có một chút độ cong nào.
Ninh Hoàn nói: “Ngày mai ta sẽ xem một ít sách y, tìm  phương thuốc chữa bệnh cho điện hạ.”
Một Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Thái Y Viện cũng hết cách, ngươi làm được ư?”
Ninh Hoàn liếc hắn một cái, thái y bó tay là vì Mộ Cẩm Ngọc giấu bệnh sợ thầy, thích tự hành hạ bản thân, hắn không cho người ta chẩn bệnh xem vết thương, tự mình ở đây chịu đựng thì khá hơn làm sao được? Nếu hắn đàng hoàng cho một đám thái y ở Thái Y Viện khám qua hết một lượt, biết được nguyên nhân gây bệnh rồi ngoan ngoãn uống thuốc, uống hết nửa năm thì đã sớm không còn ho khan.
Hiện giờ y với Mộ Cẩm Ngọc cũng không thân thiết, quan tâm sức khỏe của hắn —— Cũng chỉ là đang suy nghĩ vì chất lượng giấc ngủ của y mà thôi.
Ai mà biết hôm khác Mộ Cẩm Ngọc lại lên cơn đến chỗ này, tiếp tục ngủ chung với y thì sao?
Ninh Hoàn cũng không giải thích, chỉ mở miệng nói: “Nhỡ đâu thật sự có cách thì sao, điện hạ uống trà không? Ta rót cho ngài một ly.”
Y nhấc ấm nước trên bếp xuống, rót một ly trà nóng, hơi nước của chén trà bay lên, Ninh Hoàn đang trong trạng thái ngủ không đủ giấc, chỉ cảm thấy cả người đều rã rời.
Y cũng không lo lắng một ngày nào đó Mộ Cẩm Ngọc nổi sắc tâm định làm gì mình, chưa nói tới việc hắn không thích nam nhân, chỉ xem bộ dạng hắn ho tới mức muốn chết như bây giờ, chỉ sợ là có tâm nhưng không có lực, đang làm được một nửa thì ho quá mà chết.
Y thấy trà nguội bèn nếm thử xem còn nóng hay không, làm xong mới hơi bối rối, bản thân mình nửa đêm không tỉnh táo lại ngồi đây thử nóng lạnh giúp người khác, y lười rót một ly khác rồi chờ nó nguội tiếp, bèn cứ thế đưa cho Mộ Cẩm Ngọc.
Mộ Cẩm Ngọc vừa thấy Ninh Hoàn uống cái ly này.
Bình thường hắn luôn rất để tâm, nhưng bây giờ cũng không so đo nữa, nhận xong thì súc miệng.
Vị máu tanh trong miệng phai nhạt đi rất nhiều.
Nến vàng vẫn đang lách tách cháy, cũng không sáng lắm, ánh lửa nhảy nhót trong bóng tối chiếu lên dáng người thẳng tắp như trúc của Ninh Hoàn, mang đến một vẻ đẹp rất khác.
Giống như một bức họa, lại giống như vầng trăng khuyết trên trời đêm.
Chốt lát sau, trong lư hương được thả thêm một ít hương liệu an thần, Ninh Hoàn từ bên ngoài quay lại, tiếp tục nằm xuống cạnh Mộ Cẩm Ngọc: “Điện hạ ngủ đi.”
Mộ Cẩm Ngọc biết Ninh Hoàn như thế này là không kiên trì được nữa, nhưng chính hắn lại không ngủ tiếp được, song cũng không còn ho khan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.