Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 63:




Edit: Meg

Bệnh mà Ninh Hoàn mắc phải chính là tâm bệnh, sau khi đã nghĩ thông suốt thì sức khỏe y cũng theo đó mà chuyển biến tốt hơn, kỳ thật cơ thể y cũng không yếu ớt đến mức đó, chỉ vì chuyện ấy mà bị đả kích tới độ nằm liệt giường.
Y tĩnh dưỡng hết nửa tháng cũng coi như khôi phục được chín phần mười, giọng nói trong đầu y không xuất hiện thêm lần nào nữa, Ninh Hoàn đoán có thể nó đang chờ Mộ Cẩm Ngọc bước lên đế vị, cơ thể y hoàn toàn khỏe mạnh rồi mới biến mất.
Bè đảng của Dương Thái chẳng bao lâu đã bị kết tội kết bè kết phái, tham ô hối lộ, hiếp bức bá tánh, tội danh nào cũng đều thuộc hàng có thể tru di cửu tộc, mà Thẩm gia thân là thông gia với Dương gia cũng chịu không ít khổ sở.
Dương phủ và phủ Văn Quốc Công đều bị xét phủ, nghe nói Văn Quốc Công bị tịch thu một trăm vạn lượng bạc trắng, các loại đồ cổ như tranh chữ cũng có giá trị liên thành.
“Hai trăm tám mươi vạn lượng, tương đương với thuế thu cả năm của một châu phía Nam.” Mộ Cẩm Ngọc giải thích tỉ mỉ với Ninh Hoàn, “Sau khi cửa kho mở ra, đập vào mắt là ánh vàng rực rỡ, đâu đâu cũng đều là thỏi vàng thỏi bạc, chính cô đích thân dẫn người vào tra xét đấy, Dương phủ thì không có nhiều như vậy, chỉ được ba mươi vạn lượng, song đám người bên phủ Văn Quốc Công đều do ông ta dung túng mà ra, có muốn cũng không thoát nổi.”
Ninh Hoàn lim dim khép mắt: “Cũng đều do Hoàng đế mắt nhắm mắt mở mà thành, được cái là ít hơn nhiều so với ta nghĩ, chuyện này không phải chỉ giải quyết trong kinh là xong, tất cả các quan lớn cùng thông đồng với bọn họ ở các châu khác cũng phải lôi ra, ép đám người ấy ăn được bao nhiêu bạc thì nôn ra bấy nhiêu.”
“Hoàng đế chắc là sắp tức điên rồi.” Mộ Cẩm Ngọc cười lạnh, “Tra càng sâu lão càng không bảo vệ nổi Dương Thái. Thẩm gia gần đây còn liên tục buộc tội cô, song đống sổ con mà đám người đó tâu lên đều bị cô bác bỏ hết, Hoàng đế cũng chưa nhìn thấy bóng dáng chúng lần nào, chờ đến khi lão khôi phục tinh thần, bấy giờ trên triều cũng chẳng còn được mấy người chịu nghe lời lão nữa. Giả Đình đã được phong tướng vị rồi, cô cũng sắp nhậm chức Trung Thư Lệnh, em thấy nên để ai chủ quản Hộ Bộ?”
“Không phải mấy tháng trước ta đã chọn ra vài người cho điện hạ rồi hay sao?” Ninh Hoàn cầm tờ danh sách trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, “Nhưng ta cũng chỉ hiểu biết phần lớn các quan lại trong kinh, cùng một vài vị có thành tích nổi bật ở các nơi khác mà thôi, cụ thể ra sao còn cần điện hạ phải cẩn thận suy xét.”
Mộ Cẩm Ngọc nhìn mấy cái tên được Ninh Hoàn khoanh tròn, tất cả đều là thân tín của hắn, lý lịch ngày xưa rất khá, năng lực làm việc cũng xuất chúng.
Hắn cũng vừa mới nhớ lại đúng là từng có chuyện này, chỉ tiếc khi ấy hắn còn chưa bắt đầu điều tra Dương Thái, mọi chuyện cũng chưa an bài đâu vào đâu, tờ danh sách này gần như đã bị hắn cho vào quên lãng.
“Em còn sáng dạ hơn mấy vị đại thần kia nhiều, không vào triều làm quan thật sự rất đáng tiếc, nếu không thì ít nhiều gì cũng sẽ cho em cái chức thừa tướng.”
Ninh Hoàn thản nhiên xé toạc tờ danh sách: “Trên đời trăm ngàn con đường, ai nói người thông tuệ thì nên làm quan?”
Y vẫn luôn không có tâm tư gần gũi thế tục như vậy, việc theo đuổi danh lợi và quyền lực vốn chưa bao giờ là thứ mà y muốn.
Mảnh giấy rơi lả tả xuống đất như là bông tuyết, Ninh Hoàn tựa sát mặt lại gần Mộ Cẩm Ngọc, dung mạo điệt lệ ấy của y trông càng thêm mê hoặc lòng người khi nhìn ở khoảng cách gần, nhịp đập nơi ngực trái của Mộ Cẩm Ngọc ngày một vang dội, tim cũng gần như muốn vọt lên tận cuống họng, hắn kiềm lòng không được mà nâng một bàn tay lên mơn trớn cằm y.
Bởi vì tình trạng sức khỏe Ninh Hoàn mấy ngày qua vẫn luôn không ổn, nên Mộ Cẩm Ngọc cũng không giày vò y trên giường, nhưng chung quy thì cơ thể Mộ Cẩm Ngọc cũng thuộc dạng khỏe mạnh, lại thêm hắn vốn có nhu cầu cao, chỉ dùng tay và miệng thôi thì hoàn toàn không thỏa mãn nổi hắn.
Cả hai dựa sát vào nhau mà trò chuyện, suy nghĩ của hắn lại cứ không nhịn được mà bay đến vấn đề khác, Mộ Cẩm Ngọc vuốt ve Ninh Hoàn một chốc, nhịn xuống ý nghĩ muốn hôn y rồi buông người ta ra.
Ninh Hoàn lên tiếng: “Điện hạ còn nhớ vừa rồi có những người nào được liệt kê trên giấy không? Thuật lại cho ta nghe thử xem.”
Mộ Cẩm Ngọc vòng tay qua ôm y: “Có quỷ mới nhớ được, nếu em đã không thích công danh lợi lộc, chỉ muốn nhàn nhã qua ngày, vậy dĩ nhiên cô sẽ không làm khó em, sau này cô sẽ làm một Thái tử tốt, sau nữa lại làm một Hoàng đế tốt, để em không cần phải dốc sức lo toan cho cô như hiện tại nữa.”
Chỉ đến khi nghiêm túc ngẫm lại, Mộ Cẩm Ngọc mới công nhận rằng hơn hai mươi năm vừa qua của hắn thật sự rất chẳng ra gì, giả dụ như hồi niên thiếu hắn mà quyết chí làm chuyện lớn, thì bây giờ cũng không đến nỗi gian van vất vả. Song nếu khi ấy hắn thật sự có chí khí từ sớm, chỉ sợ sẽ chẳng thể nào ở cạnh Ninh Hoàn.
Mới vào độ đầu đông, trong triều cũng đã trải qua một đợt thanh lọc mới, hàng ngũ quan lại xuất hiện thêm không ít gương mặt xa lạ được đề cử từ các châu khác, nhóm vây cánh của Dương Thái hoàn toàn bị diệt trừ, phần lớn thân tín của Hoàng đế cũng bị Mộ Cẩm Ngọc quét sạch.
Song Hoàng đế chỉ thấy được sủng thần Dương Thái của lão bị diệt, lòng dạ theo đó mà nặng nề, ngoại trừ ở rịt trong cung Hoàng hậu thì cũng chỉ đi gặp vài tên hòa thượng đạo sĩ, còn ăn không ít chu sa vào bụng, cơ thể ngày một tệ đi trông thấy.
Vào đợt tuyết đầu mùa cùng năm, Hoàng đế ngã bệnh một khoảng thời gian, trong lúc lão tĩnh dưỡng trên giường, việc giám quốc được giao cho Thái tử, lại chờ đến khi sức khỏe lão ổn định lại, có thể vào triều rồi, bấy giờ khi nhìn xuống các văn võ bá quan đang quỳ gối kia, Hoàng đế mới chợt phát hiện có chỗ không ổn.
Bên dưới xuất hiện thêm một vài gương mặt xa lạ, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, phẩm hàm cũng không cao, song đều đảm nhiệm những vị trí quan trọng.
Thái tử Mộ Cẩm Ngọc đương khoác trên người mãng bào tứ trảo, thoạt nhìn bộ y phục màu minh hoàng này trông không khác gì long bào ngũ trảo của Hoàng đế.
Mới năm ngoái thôi, khí chất thiếu niên của Mộ Cẩm Ngọc còn chưa biến mất hẳn, thường xuyên để lộ vui giận ra ngoài, tất cả suy nghĩ đều viết hết lên mặt.
Vậy mà sang tới năm nay, phong thái của hắn đã hoàn toàn thay đổi, gương mặt anh tuấn lúc nào cũng như đang phủ sương lạnh, đôi tròng mắt sắc sảo lại càng như một hồ nước sâu không thấy đáy, khiến người khó mà đoán nổi hắn đang nghĩ điều gì.
Hoàng đế chỉ bỏ bê triều chính chưa được mấy tháng, mà trên triều đã hoàn toàn biến thành thiên hạ của Thái tử.
Trong lúc nhất thời, Hoàng đế cực kỳ hối hận với những việc mà lão đã làm suốt mấy tháng vừa qua, vì để kiềm chế Thái tử và Thu gia, lão bèn đưa Duệ Vương đến Binh Bộ, cho gã ngồi vào cái chức Thượng thư để chia nhỏ quyền lực trong tay Thu Trường Vũ và thân tín của Mộ Cẩm Ngọc.
Vậy mà Mộ Cẩm Ngọc cũng chẳng có phản ứng gì rõ ràng, thậm chí ngay cả nhóm quan viên dưới trướng hắn cũng im lặng không lên tiếng.
Hoàng đế thầm thấy không ổn.
Quả nhiên lão không lo hão, chưa tới hai ngày mà Duệ Vương đã chạy đến trước mặt lão mà khóc lóc kể lể, cả Binh Bộ không một ai chịu nghe theo gã, đều là dáng vẻ bằng mặt không bằng lòng, cũng không chịu cho gã nhúng tay vào một vài chuyện quan trọng, gã đến Binh Bộ cực kỳ nhàn rỗi rảnh rang, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một vị quan nhất phẩm.
Ngay hôm sau Hoàng đế đã lập tức chất vấn đám quan viên bên Binh Bộ, không nghĩ tới bên Lại Bộ lại bỗng dưng lên tiếng, tố Duệ Vương trước đây chủ quản Lại Bộ luôn luôn bỏ bê công việc, ngày ngày ỷ vào thân phận Vương gia mà làm xằng làm bậy, không thèm coi ai ra gì.
Binh Bộ thuận nước đẩy thuyền mà nói Duệ Vương không kham nổi trọng trách này, quân vụ bên Binh Bộ đều hết sức quan trọng, đất nước không thể để Duệ Vương lung tung chỉ điểm được.
Hoàng đế nhìn nhóm thần tử đương nói năng hùng hồn ở phía dưới, hoàn toàn là dáng vẻ không thèm nể nang Duệ Vương chút nào, đồng nghĩa với việc bọn họ cũng không thèm quan tâm đến thể diện của lão.
Nhưng đó vốn là những đại thần dưới trướng lão 一
Hoàng đế trơ mắt mà nhìn quyền lực trong tay mình đang dần dần xói mòn, sức khỏe lão đã bắt đầu có dấu hiệu yếu đi, mà Thái tử thì lại ngày một cường đại hơn, lão không thể nào chấm dứt hẳn trận khắc khẩu của nhóm đại thần phía dưới, nhưng chỉ cần Mộ Cẩm Ngọc ho khan một cái, hay thậm chí là một lần liếc mắt của hắn thôi, cũng có thể khiến đám người kia im hơi lặng tiếng ngay lập tức.
Khi phát hiện lão thần như Giả Đình mà cũng có thái độ y hệt như thế, Hoàng đế chợt ý thức được bản thân đã thực sự đánh mất quyền uy trước mặt các đại thần.
Kể từ cái lần Hoàng đế xúc phạm đến Lang Phức khi ấy, những lão thần vốn luôn trung tâm với Hoàng đế cũng đã bắt đầu sinh ra hoài nghi về đạo đức quân chủ của lão. Vụ việc dùng Hải Đông Thanh để sát hại Thái tử sau đó lại càng như đổ thêm dầu vào lửa, lại thêm những tháng ngày vừa hồi kinh đã sủng tín đạo sĩ, cáo ốm bãi triều triên miên của lão, nhóm đại thần đã hoàn toàn thất vọng.
Thái tử như mặt trời ló rạng, làm cho các lão thần thấy được hi vọng vào ngày mai.
Bởi vì tâm trạng xuống dốc, Hoàng đế ộc ra hai ngụm máu, bệnh càng thêm trở nặng.
Phủ Thái tử cũng đi theo Hoàng đế đến hành cung.
Ninh Hoàn vấn tóc, đội mũ ngọc, trên người khoác một bộ y phục màu trắng, thường ngày y vẫn luôn ở rịt trong phủ, rất ít khi nghiêm chỉnh quấn tóc lên như bây giờ. Dung mạo nam tử trong gương tuấn tú vô song, mi mắt như họa, nhóm nha hoàn thái giám đương hầu hạ bên cạnh y đều ngại ngùng không dám ngẩng đầu liếc nhìn. A Hỉ lại càng cảm thấy bản thân hồi đó chắc là bị mù, còn nhận định Thái tử phi là một nữ tử mỹ mạo vô song, Thái tử phi mặc y phục nam tử thật sự không có chút nét yểu điệu mảnh mai nào, mà chỉ lộ ra khí chất vô cùng sạch sẽ nhã nhặn.
Tinh khiết giống như ánh trăng sáng, lại cũng giống như tàn hương rơi trước cửa Phật.
Mộ Cẩm Ngọc đang nhìn vòng eo nhỏ nhắn được đai lưng bằng ngọc quấn quanh của Ninh Hoàn.
Y thấy Mộ Cẩm Ngọc ở đây thì hơi ngạc nhiên: “Chẳng phải Hoàng đế đã gọi điện hạ và Duệ Vương đến thư phòng hay sao? Giả đại nhân, Thu Trường Vũ và cả các lão thần khác đều đang chờ điện hạ đó, ngài còn không đi nữa là sẽ trễ cho coi.”
Mộ Cẩm Ngọc đáp: “Giờ cô đau đầu lắm, ngực cũng đau, cả người đều khó chịu.”
Ninh Hoàn biết người nọ lại đang giả bệnh, một tháng hắn có thể bệnh ít nhất mười lần.
“Điện hạ mau đi đi.” Ninh Hoàn chỉnh trang lại đai lưng, “Tuy rằng Hoàng đế đã là nỏ mạnh hết đà, song ông ta vẫn là đế vương, đừng để ông ta phải chờ lâu.”
Mộ Cẩm Ngọc chỉ chỉ lên má mình.
Ninh Hoàn ngẩng đầu hôn hắn một chút: “Đi thôi.”
“Được, vậy em chờ cô, cô sẽ về nhanh thôi, em nhất định phải chờ đấy.”
Đợi bóng dáng Mộ Cẩm Ngọc khuất khỏi tầm mắt, Ninh Hoàn sửa sang lại phần vạt áo: “Mang cung tiễn ra đây, xuất phát thôi.”
Sở Hà hơi do dự: “Vạn nhất Thái tử điện hạ mà về lại không thấy ngài thì làm sao bây giờ? Chắc chắn điện hạ sẽ tức giận đấy ạ.”
“Bên phía Hoàng đế hiện đang thảo luận quân vụ khẩn cấp, ít nhất cũng phải tốn hai canh giờ, bổn cung đi săn một chút sẽ về.”
Khỏi bệnh xong y rất muốn hoạt động gân cốt, hành cung lại còn ngay gần một bãi săn, khả năng cưỡi ngữa bắn cung của Ninh Hoàn cũng thuộc diện khá ổn, y muốn săn một con hồ ly hoặc là hươu về, nếu may mắn không chừng còn săn được gấu hoặc là hổ cũng nên.
Chỉ có điều đường trong núi rất dễ đi lạc, Ninh Hoàn lúc đi dẫn theo bốn năm người, lúc về trời cũng đã chạng vạng, tay cả đám đều trống trơn.
Thời tiết mùa đông giá lạnh, mồ hôi tiết ra lại bị gió thốc cho run bắn lên, cả người Ninh Hoàn đều bị khí lạnh bao phủ.
Điệp Thanh đi bên cạnh y nhỏ giọng nói: “Nửa canh giờ trước Thái tử điện hạ đã về đến nơi rồi ạ, điện hạ tìm ngài suốt.”
Ninh Hoàn gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi ra ngoài đi.”
Y bước vào trong phòng, thấy Mộ Cẩm Ngọc đương nằm trên giường mà lật sổ con, xem xong một quyển là vứt thẳng xuống đất, phía dưới đã chất chồng mười mấy quyển.
Ninh Hoàn lên tiếng: “Điện hạ trút giận lên đống tấu chương này làm gì?”
Mộ Cẩm Ngọc nghe được giọng y, hắn xoay người lại: “Cô về rồi mới biết em chạy ra ngoài săn thú, em vốn đã đồng ý chờ cô rồi cơ mà, sao cuối cùng lại nuốt lời.”
Ninh Hoàn cởi áo choàng ra rồi treo lên: “Nếu mai không có chuyện gì thì hẳn là cả ngày cũng không cần ra ngoài, điện hạ từ từ xử lý đống sổ con đấy đi.”
Y thấy hơi lạnh, muốn đi ngâm suối nước nóng một lát.
Sau khi Mộ Cẩm Ngọc cầm quyền xong, nơi ở của hắn trong hành cung đương nhiên sẽ là chỗ tốt nhất, còn có cả suốt nước nóng.
Ninh Hoàn đương khoác một chiếc áo trong hơi dài mỏng, y tựa lưng lên tảng đá bên cạnh, cả buổi trưa săn thú khiến y có chút mệt mỏi, bèn nhắm hai mắt lại.
Chốc lát sau Mộ Cẩm Ngọc cũng tới.
Độ ấm trên người Ninh Hoàn chỉ vừa mới khôi phục chút ít, tóc đen thấm đẫm nước suối, gương mặt trắng nõn cũng dính vài vệt nước mờ nhạt.
Mộ Cẩm Ngọc duỗi tay thử độ ấm của nước, ngay khi hắn sắp chạm vào bả vai Ninh Hoàn, y chợt mở mắt.
Tuy rằng cả hai đã thân mật với nhau không ít lần, song dạo vừa qua lại hiếm khi làm tới bước cuối, bởi cơ thể Ninh Hoàn vốn đã yếu ớt, Mộ Cẩm Ngọc rất sợ bản thân sẽ không kiềm chế nổi mà giày vò y đến chết.
Hắn cứ thể mà xuống hồ trong trạng thái còn đang mặc y phục, kéo Ninh Hoàn đến trước mặt mình: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Chuyện trong cung, cân nhắc xem nên để ông ta chết hay là giữ lại một cái mạng.”
“Tính mạng của hai chân long thiên tử đều bị em giữ trong tay rồi đấy.” Mộ Cẩm Ngọc nâng mắt, “Để lão ta sống tiếp đi, cô muốn lão trở thành Thái thượng hoàng, không quyền không thế bị giam lỏng trong cung, nhìn cô quân lâm thiên hạ, để lão nếm trải nỗi khuất nhục mà cô đã từng phải chịu.”
Y phục thấm ướt nước dính sát vào cơ thể, truyền đến cảm giác dính dấp rất không thoải mái, Mộ Cẩm Ngọc kéo lấy tay Ninh Hoàn, để y giúp mình tháo đai lưng.
Hắn ngắm nhìn dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa ỉu xìu vì mệt mỏi của y, lại chợt nhớ về khung cảnh y mặc trang phục cưỡi ngựa màu thuần trắng hồi sáng, rõ ràng khi ấy hắn cũng đã biết y muốn làm gì, song lại chỉ có suy nghĩ chặn y lại, lột sạch y phục rồi xử.
Tới khi đống y phục đều đã bị vứt hết lên bờ, từng ngón tay thanh mảnh của Ninh Hoàn bám lên tấm rào chắn bên cạnh, đồng thời cũng dựa lưng lên đó.
Mộ Cẩm Ngọc bỗng nắm lấy thân dưới của y, hắn nhìn phần đuôi mắt đang dần dần ửng hồng của Ninh Hoàn, nhìn y mất sức mà ngã vào lòng mình, bấy giờ mới ghé vào tai y mà hỏi: “Em có thể nín thở bao lâu dưới dước?”
Ninh Hoàn còn chưa thử bao giờ, song chỉ ngay giây sau y cũng đã bị hắn kéo người xuống, cả hai cùng trầm mình vào làn nước.
Xung quanh chợt rơi vào trạng thái yên ắng, Ninh Hoàn có hơi khó chịu, đúng lúc y đang định ngoi lên, Mộ Cẩm Ngọc lại đột ngột nâng má y, cúi đầu dán môi hắn lên phiến môi mỏng của Ninh Hoàn.
Hơi thở cả hai quấn lấy nhau, Ninh Hoàn chợt xuất hiện cảm giác như đang cận kề ranh giới tử vong, y rơi vào sự hoảng hốt vì không biết bản thân đang ở đâu mất vài giây, đến khi lấy lại được tinh thần thì cả người cũng đã rời khỏi mặt nước.
Cả người y đang treo trên hông Mộ Cẩm Ngọc, tóc đen ướt nhẹp chảy xuôi theo sống lưng rồi xõa tung trên mặt nước, trọng tâm toàn cơ thể hiện đều dồn vào phần eo người nọ.
Muốn sống không được, muốn chết không xong.
Từ dưới nước cho đến trên bờ, lại từ trên bờ dời đến trên giường, cả đêm Mộ Cẩm Ngọc vẫn một mực cày cấy không chịu ngừng lại, Ninh Hoàn đã mở miệng xin tha từ lâu, song hắn cứ như không biết thỏa mãn mà tiếp tục thúc eo.
Đến khi y tỉnh giấc vào sáng hôm sau, bấy giờ Mộ Cẩm Ngọc đang vùi đầu vào cổ y, đè nặng y đến mức khó thở.
Ninh Hoàn đẩy nhẹ hắn một cái.
Mộ Cẩm Ngọc vô thức cử động hông eo trong lúc vẫn đang mơ ngủ, Ninh Hoàn lập tức bặm môi kiềm nén tiếng rên, y run rẩy vỗ vỗ lên má hắn, cuối cùng người cũng đã tỉnh, song hắn lại ôm lấy bả vai y mà hôn: “Còn chưa no, cô muốn…”
Mộ Cẩm Ngọc vừa mở mắt ra đã nhanh chóng phát hiện bản thân suýt nữa đã khiến Ninh Hoàn tức đến ngất xỉu, hắn vội vàng ôm người ta vào lòng mà dỗ: “Cô nhất thời không kiềm chế được.”
Ninh Hoàn vẫn chưa lấy lại được sức, y khép mắt ngủ tiếp.
Tình trạng trên giường hỗn độn khôn tả, đệm chăn dưới thân cũng có cảm giác ướt dính lạnh lẽo, Mộ Cẩm Ngọc thấy cơ thể Ninh Hoàn còn chưa được tẩy rửa sạch sẽ, bèn vội vàng bế y đi tắm.
Tắm rửa xong xuôi, Mộ Cẩm Ngọc bọc Ninh Hoàn trong một lớp lông hồ ly trắng tinh, giấc ngủ này của y thực sự rất trầm, mỹ nhân lạnh lùng đương say giấc trên giường êm, được tầng tầng các lớp rèm bao phủ xung quanh, mặc cho Mộ Cẩm Ngọc có hôn y triền miên như thế nào, cũng vẫn không hề tỉnh giấc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.