Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 4:




Edit: Meg
Thân mật?
Mộ Cẩm Ngọc lạnh lùng nhìn Ninh Hoàn, đúng là giỏi đổi trắng thay đen, già mồm cãi láo.
A Hỉ biết bây giờ điện hạ nhà mình đang không kìm được tức giận, dạo gần đây thân thể ngài ấy càng ngày càng kém, người cũng gầy đi rất nhiều, thậm chí tối mấy hôm trước còn nôn ra máu, thái y chẩn bệnh cũng nói rằng điện hạ đang ở trong trạng thái rất dễ nóng nảy cáu gắt.
Mộ Cẩm Ngọc đã sắp tới trình độ cáu giận thành tật, gần như bị mối hôn sự mà Hoàng đế ban làm cho phát điên lên.
Hắn mà không tức mới là lạ.
Ánh nhìn Ninh Hoàn nhuốm chút ý cười, y bấm ngón tay tính toán tuổi của Mộ Cẩm Ngọc một chút… Ừm, mới vừa qua nhược quán không lâu, chưa phải thời điểm hắn điên nhất, dĩ nhiên cũng chưa có lòng dạ sát phạt quyết đoán của sau này.
Trước mắt thì mỗi hành động cử chỉ của vị Thái tử này đều xuất phát từ tính cách thật của hắn.
Tất nhiên là tương lai sau này hắn còn phải nếm chút mùi vị khổ sở, trải qua song đả kích đến từ người thân lẫn triều đình mới có thể lột xác thành một vị quân chủ bạo ngược được.
Tuy rằng tuổi tác Ninh Hoàn cũng không lớn, nhưng y trưởng thành sớm, trời sinh đã thông minh sáng dạ, giỏi phỏng đoán suy nghĩ của người khác, tuy phương diện võ công không đuổi kịp các vị huynh trưởng, song mưu trí lại có phần nhỉnh hơn nhiều.
Y nhận ra được thời điểm này là lúc Mộ Cẩm Ngọc vẫn đang bệnh nặng, còn chưa phải tên bạo quân long tinh hổ mãnh chém đầu như chém dưa.
Ánh nhìn sâu sắc của Mộ Cẩm Ngọc dừng trên mặt Ninh Hoàn: “Ngươi có tài ăn nói hùng hồn đấy, miệng lưỡi rất lợi hại.”
Trong nháy mắt Ninh Hoàn bỗng thấy đầu lưỡi hơi nhói lên, y biết tâm lý đối phương âm u, nghĩ ra được rất nhiều thứ người bình thường không tưởng tượng nổi, trong cuốn sách kia cũng thường xuyên có những dòng miêu tả lối suy nghĩ độc tài tàn nhẫn của Mộc Cẩm Ngọc, chúng đã xuất hiện và được rập khuôn trong đầu đối phương kể từ hồi hắn niên thiếu.
Y bình tĩnh đáp: “Không dám nhận.”
Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh một tiếng.
Ninh Hoàn lại nói: “Nếu không có chuyện gì nữa, tiểu nữ xin phép cáo lui.”
Lúc lướt qua nhau, Mộ Cẩm Ngọc chợt ngửi được một mùi hương thanh lãnh trên người Ninh Hoàn.
Đây tuyệt đối không phải hương sen trắng từ lò sưởi tay, vô cùng xa lạ.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, ánh mắt Ninh Hoàn lộ rõ vẻ lạnh nhạt hờ hững, mà Mộ Cẩm Ngọc thì lại trời sinh thâm trầm.
Mộ Cẩm Ngọc phất tay áo rời đi.
A Hỉ nhanh chân chạy theo sau hắn.
“Điện hạ, điện hạ —”
Mộ Cẩm Ngọc cảm thấy thái độ lần này của Ninh Hoàn rất khác ngày trước.
Tuy rằng cả hai vẫn ghét nhau như chó với mèo, song khí chất và biểu tình của đối phương lại có chút thay đổi.
Mặt mũi Ninh Hoàn trước đây vẫn luôn có nét gian xảo mờ nhạt, tựa như trong lòng nàng ta tồn tại một cán cân, thấy ai là sẽ đặt người ta lên đó, cán cân nghiêng về bên nào, nàng sẽ chọn tiếp cận người bên đấy.
Tưởng tượng xong, Mộ Cẩm Ngọc nhịn không được mà quay đầu lại lần nữa, không ngờ đối phương cũng đang quay qua nhìn hắn, khóe môi Ninh Hoàn cong cong, đôi con ngươi đa tình của y mỗi khi nhìn người khác chăm chú dường như luôn có vài phần ái mộ lưu luyến, đây cũng là dung mạo vốn có của y.
Mộ Cẩm Ngọc hỏi A Hỉ: “Khi nào cử hành hôn lễ?”
A Hỉ không cần nghĩ ngợi: “Tám ngày nữa ạ.”
Tám ngày —
Ánh mắt Mộ Cẩm Ngọc lạnh xuống, bắt đầu nghĩ xem nên dùng cách gì để tra tấn Ninh Hoàn.
Mộ Cẩm Ngọc chân trước vừa mới bước vào phủ Thái tử, chân sau đã thấy hạ nhân dẫn theo hai người tới.
Là một đôi tỷ đệ, do Mộ Cẩm Minh đưa đến.
Nhạc Vương Mộ Cẩm Minh năm nay lên mười chín, tuổi còn trẻ đã được Hoàng đế phong vương, cũng do dung mạo gã lớn lên rất giống lão ta, nên dĩ nhiên được thiên vị sủng ái.
“Hoàng huynh” Mộ Cẩm Minh vừa cười ha ha vừa đến trước mặt Mộ Cẩm Ngọc, “Đây là biểu muội và biểu đệ của ta, ta biết huynh sắp đại hôn với tam tiểu thư Ninh Hoàn, mà nàng lại không phải người dễ tính rộng lượng gì cho cam, nên nhân lúc chưa cử hành hôn lễ, ta mới dẫn người qua đây cho huynh nạp vào hậu viện, cũng chúc mừng huynh sắp thành thân. Lệ nhi, Thương nhi, mau tới bái kiến Thái tử điện hạ.”
Một người là thiếu nữ độ tuổi mười lăm mười sáu, mắt hạnh má đào, thiếu niên đứng cạnh nàng thì thanh tú trắng trẻo, đều là dáng vẻ ngoan ngoãn dễ bảo, cả hai cùng tiến lên hành lễ với Mộ Cẩm Ngọc: “Tham kiến Thái tử điện hạ.”
Thái tử là thân phận cao quý, dĩ nhiên nam nữ vây quanh không ít, ngay cả Hoàng đế cũng từng nhét vài người qua cho hắn. Hôm nay Nhạc Vương biết tin Mộ Cẩm Ngọc sắp đại hôn, bèn tìm đại cái cớ đưa hai người này tới.
A Hỉ đứng bênh cạnh vừa chà xát tay vừa sụt sịt hít mũi, bên ngoài thực sự quá lạnh.
Hoàng đế giết thân huynh đồng mẫu để thượng vị, lại lấy tẩu tẩu làm Hoàng hậu, mấy năm gần đây trong lòng lão chột dạ bất an, ghét nhất là cảnh huynh đệ tương tàn. Nên nếu vị hoàng tử nào có thái độ không tốt với thân huynh đệ, lão khẳng định sẽ gọi tiến cung rồi nghiêm khắc răn dạy một phen.
Tuy mọi người đều biết rõ hành động dối trá giả tạo của Hoàng đế, nhưng chí ít thì ngoài mặt các hoàng tử vẫn tỏ ra rất thân thiết, tuy không phải huynh đệ ruột thịt, song biểu hiện bên ngoài thậm chí còn khăng khít hơn cả huynh đệ ruột thịt.
Nhạc Vương luôn có mấy trò quỷ quyệt gian xảo, nếu bây giờ hắn từ chối thẳng mặt, chắc chắn gã sẽ chạy đi mách lẻo với Hoàng đế, đại loại như Hoàng huynh không hài lòng với mối hôn sự phụ hoàng ban cho, vẫn còn oán hận phụ hoàng, cho nên cũng ghét lây nhi thần.
A Hỉ gần như có thể tưởng tượng được giọng điệu của Nhạc Vương khi gã nói những lời này.
A Hỉ nhác thấy ánh mắt vui vẻ của đôi tỷ đệ kia thì bĩu môi. Tuy số lượng cơ thiếp trong phủ khá nhiều, song xưa nay Thái tử điện hạ lại chưa từng chạm vào bọn họ một lần nào.
Điện hạ không cho gọi bất kì ai thị tẩm.
Thường thì khi các Hoàng tử lên mười hai mười ba tuổi đều sẽ được tiếp xúc với phương diện này, duy chỉ có Thái tử điện hạ là vô cùng lãnh đạm. A Hỉ còn biết điện hạ rất ghét bị người khác đụng chạm, lần trước điện hạ tiến cung gặp phải thích khách, trên ngực bị chém trúng một đao, về sau nơi ấy cũng để lại sẹo, vết sẹo trải dài từ lồng ngực xuống tận bụng, có khả năng là vì vết thương này cho nên điện hạ lại càng thêm lạnh lùng, chưa bao giờ cho phép người khác nhìn thấy dáng vẻ ngài ấy lõa thể.
Có mấy cung nữ xuất thân sạch sẽ theo hầu bên cạnh còn không lọt được vào mắt Thái tử, thì đám cơ thiếp do những kẻ ôm một bụng đầy ác ý đưa tới dĩ nhiên sẽ không có khả năng được Mộ Cẩm Ngọc cho thị tẩm.
Hơn nữa Nhạc Vương còn đưa một thiếu niên tới, tuy rằng phương diện nam phong từ lâu đã không còn xa lạ, trong giới quý tộc thì lại càng phổ biến, song Mộc Cẩm Ngọc cũng không có sở thích đấy.
A Hỉ nói: “Để nô tài đưa hai vị tiểu thư cùng công tử này đi xem chỗ ở.”
Mộ Cẩm Ngọc vào phòng uống rượu cùng Nhạc Vương.
Mộ Cẩm Ngọc đang buồn bực không vui, Nhạc Vương cũng hiểu rằng hắn không hài lòng với mối hôn sự này, thậm chí trước đây còn từng tranh chấp với Hoàng đế. Làm đối thủ cạnh tranh của hắn, dĩ nhiên trong lòng gã rất vui vẻ, mục đích gã qua đây hôm nay cũng không phải chỉ đơn thuần tặng người, mà còn muốn hóng hớt chuyện khôi hài này của hoàng huynh gã.
Song sắc mặt Mộ Cẩm Ngọc còn thâm trầm hơn bình thường vài phần, cũng không nói gì nhiều.
Trong lòng Nhạc Vương mừng thầm, dung mạo Ninh tam tiểu thư mỹ lệ, nếu không phải do gã chỉ thích nam nhân, e là cũng sẽ thần phục dưới mép váy nàng. Ai cũng biết Ninh tam tiểu thư rất có thủ đoạn, có thể khiến một đám thiếu niên quyền quý trong kinh thành mê mẩn nàng tới độ chết đi sống lại, mà sau khi nữ nhân như thế bước vào cửa phủ Thái tử, hẳn là kiểu gì cũng sẽ quậy cho Mộ Cẩm Ngọc gà chó không yên.
Hơn nữa nghe nói nàng còn quen thói hư vinh, tiêu tiền như nước, chỉ sợ phủ Thái tử không nuôi nổi nàng.
Trong nhà không yên ổn, cơ thiếp đấu đá nhau sẽ ảnh hưởng đến tinh thần và thể xác, để xem tới lúc đó Mộ Cẩm Ngọc lấy đâu ra bản lĩnh mà thể hiện trên triều nữa.
Mộ Cẩm Ngọc vẫn đang ngồi uống rượu.
Nhạc Vương nhịn không được bắt đầu lải nhải: “Phụ hoàng cử ta đi tuần Ứng Châu, có lẽ sẽ không kịp về dự hôn lễ của Hoàng huynh và Ninh tam tiểu thư.”
Nói xong Nhạc Vương cũng cảm thấy khôi hài, gã còn nhớ rất rõ trong buổi cung yến khi ấy, mối hôn sự của Mộ Cẩm Ngọc và Ninh Hoàn cũng đã được định đoạt xong xuôi, kết quả xuyên suốt bữa tiệc Ninh Hoàn lại cứ nhìn gã chằm chằm.
Hẳn là nàng ta cũng biết cái ghế Thái tử này Mộ Cẩm Ngọc ngồi không vững, rồi sẽ có ngày nào đó phụ Hoàng phế hắn đi, lập gã lên làm Thái tử.
Nhạc Vương cảm thấy Ninh Hoàn có ý với gã, chờ sau này Ninh Hoàn thành thân với Mộ Cẩm Ngọc xong, nàng một bên ở trong phủ chơi trò ghen tuông, một bên thì thông đồng với gã lại càng thú vị.
Tuy rằng có một vài chuyện trong cung không cho phép mọi người nói ra nói vào, song ai cũng rõ ràng Hoàng hậu vốn là tẩu tử của phụ hoàng. Mẫu phi Nhạc Vương là đương kim Hoàng quý phi, vừa có xuất thân cao quý, vừa có dung mạo mỹ lệ, Nhạc Vương tự nhận thân phận bản thân cũng không hề thua kém Mộ Cẩm Ngọc chút nào.
Nghĩ tới đây Nhạc Vương lại cười khẽ: “Dường như Ninh tam tiểu thư cùng Hoàng huynh có chút bất hòa, không biết nàng có chấp nhận được hai người hôm nay thần đệ —”
Gã nói được một nửa liền dừng, bởi Nhạc Vương phát hiện sắc mặt Mộ Cẩm Ngọc đã lạnh xuống: “Chuyện trong phủ của cô, ngươi bớt nhiều lời đi.”
Nhạc Vương bị ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn nhìn đến mức phát hoảng, nửa năm nay Mộ Cẩm Ngọc thường xuyên có biểu cảm đáng sợ như vậy, nếu không phải gã biết Hoàng đế tuyệt đối không tha cho hành vi huynh đệ tương tàn, thì Nhạc Vương e là rất có thể Mộ Cẩm Ngọc sẽ tự tay chém chết gã.
A Hỉ quay về vừa lúc Nhạc Vương rời đi, hắn cảm thấy dáng vẻ Nhạc Vương uống say tới độ mặt mũi đỏ hồng thật sự vô cùng khó coi, xác thực giống y đúc Hoàng đế, trong các buổi cung yến lão uống say cũng trông xấu như vậy.
Ngón tay Mộ Cẩm Ngọc ấn lên chiếc bàn gỗ đỏ, hắn khép mắt lại, lông mi dày rậm che phủ đôi mắt hẹp dài, ngũ quan góc cạnh sâu sắc lại mang hơi hướng lạnh lùng như ngọc.
A Hỉ cũng nhận ra là Thái tử điện hạ đã bị Nhạc Vương làm phiền đến độ không chịu nổi.
“Hai người kia sao rồi?”
A Hỉ bĩu môi: “Nôi tài tìm đại một cái tiểu viện cho bọn họ, nữ tử là tỷ tỷ kia còn hỏi nô tài là đêm nay Thái tử điện hạ có ghé qua chỗ nàng không.”
Mộ Cẩm Ngọc cười lạnh.
A Hỉ biết hai cái người biểu đệ biểu muội kia của Nhạc Vương kiểu gì cũng sẽ gây chuyện trong phủ, có quan hệ họ hàng dây mơ rễ má nên không thể muốn giết là giết được, ngay cả việc tìm một biện pháp giải quyết thần không biết quỷ không hay cũng rất khó.
Song A Hỉ cũng không dám hỏi Thái tử điện hạ cái chuyện cỏn con như thế này, dạo gần đây tâm tình điện hạ rất không tốt, lúc nổi điên thực sự vô cùng tàn bạo, giờ mà hỏi thì khả năng cao điện hạ sẽ đáp là “Thiên đao vạn quả”.
Tối hôm đó, A Hỉ đứng bên cạnh mài mực hầu hạ Mộ Cẩm Ngọc viết công văn, chợt nhịn không được nói: “Điện hạ, tam tiểu thư gả qua đây cũng ngụ ở Thấm Phương Viên ạ?”
Đám cơ thiếp được đưa đến đều ở Thấm Phương Viên, thân phận thật sự của một vài người trong số đó là mật thám, song hôm nay A Hỉ đã gặp được tam tiểu thư, thầm nghĩ với khí chất như thần tiên ấy của nàng mà lại ở cùng đám người trong Thấm Phương Viên thì có vẻ không ổn lắm.
Mộ Cẩm Ngọc lạnh lùng nâng mắt: “Ngươi muốn để nàng ở chỗ nào? Tới ở cùng cô ư?”
“Vậy cũng không thích hợp, e là ngày nào cũng phải thấy máu.” A Hỉ nói, “Ý điện hạ là —”
Trong miệng Mộ Cẩm Ngọc lại xuất hiện vị máu tanh ngọt, hắn cầm khăn lau khóe miệng, trong đầu bỗng nhớ lại khung cảnh ban ngày.
Ninh Hoàn khoác chiếc áo choàng hồ ly màu trắng, dung nhan trong trẻo lạnh nhạt đứng giữa gió tuyết, nhìn qua thật sự vô cùng kiêu ngạo.
Dường như đối phương như có rất nhiều bộ mặt, dối trá đến cực điểm. Lần đầu gặp nhau chỉ thấy chán ghét, lần sau tái kiến lại giống như đã thay da đổi thịt, khiến người ta không hiểu sao muốn tra tấn nàng, khiến nàng phải khuất phục xin tha thứ.
Mộ Cẩm Ngọc vứt chiếc khăn dính máu đi: “Trụ Lê Tuyết Đường.”
A Hỉ nghĩ nghĩ, cách xa đám người Thấm Phương Viên, lại ở gần điện hạ một chút cũng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.