Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 126: Ngoại truyện 6




Từ Nhân Thành bồi hồi trước cổng lớn thế giới mới, cuối cùng vẫn phải bước một chân vào.
Lúc này cuộc họp thường niên kết thúc, mấy người cùng nhau rời đi.
Ra khỏi tầm mắt đám đông, Từ Nhân Thành mới lưu luyến móc ra cá Koi nhỏ từ trong túi: "Bạn học Tiết, trả cá lại cho cậu."
Suy nghĩ một chút lại hỏi, "Cá may mắn này có cho thuê lâu dài không? Chúng ta là bạn bè lâu năm, giảm giá được chứ?"
Tuy Tiết Trầm rất muốn bòn rút từ kẻ coi tiền như rác, nhưng vẫn tiếc nuối mà rằng: "Tổng giám đốc Từ, loại tiền bạc phi nghĩa này, một lần còn được, thêm nhiều sẽ tổn hại vận khí."
Từ Nhân Thành cạn lời nhìn cậu, sâu kín hỏi: "Cậu thật sự cảm thấy tiền tôi kiếm được hôm nay là phi nghĩa sao?"
"Đâu có." Tiết Trầm đúng lý hợp tình đáp, "Ý tôi là, anh cứ đưa tiền bạc phi nghĩa cho tôi, sẽ tổn hại vận khí của tôi đó."
Từ Nhân Thành: "..."
Cảm ơn, tính vũ nhục quá mạnh.
Bên cạnh, Lệ Phù vẫy tay với cá Koi: "Tiểu Hồng, cuối tuần có đến nhà tôi không?"
Tiểu Hồng lắc đuôi: "OKK."
Từ Nhân Thành:?
Anh ta lại tưởng tượng ra một cốt truyện mới ly kì, "Chẳng lẽ người anh em cá may mắn này là bạn trai mới của quý cô Lệ Phù sao?"
Lúc nãy nghe bảo Lệ Phù là người cá, người cá và cá, không tính vượt chủng tộc đâu nhỉ?
"Suy nghĩ của anh thật kỳ cục." Lệ Phù ghét bỏ, "Tiểu Hồng là giáo viên giúp tôi học bù."
Tiểu Hồng "Hừ" hai tiếng: "Tôi đây kiêm chức."
Từ Nhân Thành không phục, rốt cuộc ai mới kỳ quái chứ!
Nhưng anh ta không giỏi cãi cọ, chỉ tò mò hỏi: "Người anh em cá còn kiêm chức giáo viên sao, dạy thứ gì? Làm thế nào để đổi vận à?"
Bàn tính trong đầu anh ta không kìm được kêu vang lạch cạch, nếu có thể học hỏi phương diện này, về sau lo gì không giật giải!
"Sao tôi có thể tiếp thu loại tà thuật đó." Lệ Phù cạn lời, định giải thích thì đầu hành lang truyền đến thanh âm của một người đàn ông.
"Tổng giám đốc Từ!"
Mấy người nghe tiếng quay sang, thấy một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn bước nhanh tới trước mặt Từ Nhân Thành, lắp bắp nói: "Tổng giám đốc Từ ngài, chào ngài, tôi là Mạch Tắc - thực tập sinh thuộc bộ phận kinh doanh, xin hỏi hiện tại ngài rảnh không, tôi tôi, tôi có chuyện muốn nói với ngài."
Ánh mắt Mạch Tắc hoang mang, giọng nói trộn lẫn sự gấp gáp, thoạt nhìn như không biết phải làm sao.
Cấp bậc như Từ Nhân Thành ngày thường cực ít tiếp xúc với thực tập sinh, công nhân viên mới còn không có khả năng tìm tới anh ta, cho nên kỳ quái hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Mạch Tắc nhìn nhóm Tiết Trầm bên cạnh, sắc mặt có chút khó xử, Từ Nhân Thành hiểu nhân viên này không muốn để người khác biết chuyện, bèn kêu cậu ta ra chỗ khác.
Tiết Trầm đột nhiên "A" một tiếng, như suy tư điều gì mà nhìn Mạch Tắc: "Trên người của cậu sinh khí nồng đậm, có vẻ sắp phát tài bất chính rồi."
Mạch Tắc nghe vậy sửng sốt.
Từ Nhân Thành lập tức lên tinh thần, giọng nói lẫn ý ghen tị: "Còn có loại chuyện tốt này!"
Sao vận may của những người khác đều giống bán sỉ, còn anh ta lại là bán lẻ*...giá siêu cao.
Nhưng Mạch Tắc dường như không mấy vui vẻ, sắc mặt còn hơi đỏ bừng, biện giải: "Không, không thể nào."
Từ Nhân Thành cho rằng Mạch Tắc không tin Tiết Trầm: "Cậu yên tâm, đại sư Tiết xem tướng rất chuẩn, cậu ấy nói có thì nhất định có."
"Không không, thật sự không có." Mạch Tắc hơi nóng nảy, cậu ta vốn định len lén nói, nhưng đương sốt ruột không rảnh chú ý hoàn cảnh, bộc bạch hết ra, "Tổng giám đốc Từ, là thế này, tôi nghi ngờ phó giám đốc Bành muốn chơi quy tắc ngầm với tôi, nhưng tôi không muốn thăng chức bằng cách này, mong ngài giúp tôi."
Từ Nhân Thành:?
Anh ta trầm mặc một chút, khô cằn nói, "Đây...cũng coi như một loại tiền bạc phi nghĩa hả?"
Những người khác: "............"
Khó trách Mạch Tắc kháng cự như vậy, trên phương diện nào đó chuyện này cũng coi như kiếm tiền bất chính, khác ở chỗ đối tượng trao đổi là thân thể mà thôi.
Từ Nhân Thành ho nhẹ hai tiếng, nghiêm mặt nói: "Tiểu Mạch, cậu có hiểu lầm hay không, Quế Gia là người có vợ con, tôi không nghĩ sẽ đối xử với cậu... như vậy."
Anh ta không thiên vị cấp cao, mà là phó giám đốc Bành trong lời Mạch Tắc đâu giống loại người này.
Tên của phó giám đốc Bành là Bành Quế Gia, năm nay vừa tròn 35 tuổi, đã làm đến phó lãnh đạo hạng mục làng du lịch, chỉ xếp sau Từ Nhân Thành.
Vì đặc tính công việc, quy chế của tập đoàn Vân Giác tương đối bảo thủ, cực kì nghiêm khắc trong việc sát hạch thăng chức cấp quản lý.
Có thể làm đến bậc này ở Vân Giác, ít nhất cũng hơn 40, độ tuổi như Bành Quế Gia khá hiếm thấy.
Mà sự xuất sắc của Bành Quế Gia không chỉ thể hiện ở năng lực ưu tú, còn có tinh lực dư thừa và vận khí phi phàm.
Lúc đầu hắn làm trong bộ phận với mức thu nhập trung bình, đại khái là không có không gian phát triển, vài năm ở công ty thành tích vẫn tầm thường.
Thẳng đến ba năm trước Bành Quế Gia xin điều đến hạng mục làng du lịch Từ Nhân Thành phụ trách, một đường về sau như được bật hack, chưa từng phạm sai lầm khi thực hiện quyết sách quan trọng, thể lực cũng tốt, liên tục tăng ca đến đêm khuya.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Bành Quế Gia thăng liền mấy cấp, nhảy vọt trở thành phó tổng một bộ phận, cũng là người trẻ tuổi nhất, thăng chức nhanh nhất trong công ty.
Từ Nhân Thành rất hi vọng bộ phận của mình được Bành Quế Gia tiếp quản trong tương lai, cũng bởi vậy mà coi trọng và luôn nghiêm túc chú ý Bành Quế Gia.
Bành Quế Gia ngày thường một lòng công tác, phương diện sinh hoạt cá nhân cũng trong sạch thanh cao, không thuốc lá không rượu chè, kỳ nghỉ đều đi bờ biển làm tắm nắng, cũng không tới chốn đồi trụy.
Hơn nữa vài năm trước Bành Quế Gia đã cưới vợ sinh con, ít nhất xu hướng giới tính vẫn theo phần đông đại chúng.
Từ Nhân Thành cảm thấy, coi như Bành Quế Gia thực sự ẩn giấu tâm địa xấu xa, hẳn cũng sẽ xuống tay với nhân viên nữ.
Một người đàn ông như Mạch Tắc thật sự không giống phạm vi săn mồi của hắn.
"Không, tôi không hiểu lầm đâu." Mạch Tắc thề son sắt, "Chính miệng hắn nói với tôi, nói......"
Cậu ta nghẹn đỏ mặt, một hồi lâu mới thẹn thùng mà tiếp tục nửa câu sau, "Nói tôi bán thân cho hắn."
Từ Nhân Thành:?
Từ nhân thành: "Phụt ——"
Nội dung Mạch Tắc truyền đạt quá táo bạo, Từ Nhân Thành không kịp đề phòng bị sặc nước miếng, ho mạnh hai lần: "Cậu nói năng cẩn thận chút."
Dù sao đã nói ra nội dung xấu hổ nhất, Mạch Tắc dứt khoát kể hết sự tình.
Một tuần trước, khi Mạch Tắc đi làm tại công ty, Bành Quế Gia đột nhiên gọi cậu ta vào văn phòng.
Mạch Tắc mới vào công ty chưa bao lâu, ngày thường căn bản không tiếp xúc được với sếp lớn như Bành Quế Gia, bởi vậy lúc đầu còn vô cùng hưng phấn, cho rằng phó giám đốc Bành có chuyện quan trọng muốn giao cho mình.
Bành Quế Gia xác thật có chuyện quan trọng tìm Mạch Tắc, nhưng sự tình lại khiến Mạch Tắc chấn động.
Mạch Tắc nói, lúc ấy Bành Quế Gia dùng một loại ánh mắt tràn ngập dụ hoặc nhìn cậu ta, thanh âm trầm thấp: "Mạch Tắc, tôi đã xem lý lịch của cậu, quê quán cậu ở Huyện Thành, gia cảnh tầm trung, cha mẹ vì tạo điều kiện cho cậu học đại học mà tốn không ít tiền, cậu có muốn mau chóng trở nên xuất chúng để báo đáp bọn họ không?"
Lúc ấy Mạch Tắc đã cảm thấy kỳ quái, nhưng không thể phân tích tình huống ngay được, liền ngây ngốc đáp: "Muốn."
Vì thế Bành Quế Gia hài lòng tươi cười: "Trở nên xuất chúng đâu có dễ như vậy, hiện tại giá nhà tăng cao, nếu cứ thành thật đi làm thế này, ít nhất cậu phải tích cóp mười năm mới có thể đặt cọc mua nhà ở Phù Thành, với điều kiện giá nhà không tiếp tục tăng thêm......"
"Thăng chức cũng chẳng hề dễ, dựa theo khảo hạch bình thường của công ty, muốn làm đến cấp bậc hiện tại của tôi ít nhất phải 40 tuổi trở lên." Nói tới đây, Bành Quế Gia chuyển chủ đề, "Nhưng hiện tại tôi có thể cho cậu cơ hội một bước lên trời, dùng thời gian ngắn nhất thăng tiến nhanh nhất, chỉ cần......"
Hắn hơi ngừng lại, giọng điệu đầy cám dỗ làm người khó lòng kháng cự, "Cậu giao thân thể cậu cho tôi."
Mạch Tắc không ngờ Bành Quế Gia muốn làm vậy, lập tức ngây người, vốn định phản bác nhưng khi nhìn đôi mắt của Bành Quế Gia, cả người cậu ta cứ như bị mê hoặc không thốt nên lời.
Mãi cho đến khi rời văn phòng Bành Quế Gia, Mạch Tắc mới đột ngột tỉnh táo lại.
Lúc này cậu ta ý thức được, bản thân gặp phải quy tắc ngầm chốn văn phòng rồi.
Phó lãnh đạo của bộ phận, muốn cậu ta dùng thân thể đổi lấy tiền đồ, còn là đàn ông!
Mạch Tắc không ngờ mình trẻ tuổi mới chập chững vào đời đã đụng phải mặt đen tối của xã hội, bỗng dưng không biết làm sao, nhưng cậu ta là người có nguyên tắc, tuyệt đối không bán đứng thân thể vì tiền tài danh vọng.
Sau khi suy nghĩ, cậu ta quyết định báo cáo Bành Quế Gia với Từ Nhân Thành.
Nghe xong lời trần thuật của Mạch Tắc, Từ Nhân Thành cạn lời thật lâu.
Những người khác chấn động mạnh mẽ.
Lệ Phù là ngôi sao giới giải trí đã quen thấy quy tắc ngầm, không khỏi cảm khái: "Tổng giám đốc Từ, phương pháp thực hiện quy tắc ngầm của ban quản lí các anh đơn sơ thật đấy."
Trực tiếp kêu người đến văn phòng, sau khi bán hàng đa cấp thì chốt hạ "Giao thân thể cho tôi".
Quá thiếu kĩ thuật rồi đấy?
Đăng lên Tấn Giang kiểu gì cũng bị cười nhạo là cốt truyện thiểu năng.
Tiết Trầm lại cảm thấy khó hiểu, trầm ngâm nói: "Tôi có chút tò mò, vừa rồi tôi thấy rất nhiều đồng nghiệp nam đẹp trai trong buổi họp thường niên, vì sao phó giám đốc Bành lại chú ý đến cậu chứ?"
Cho dù đối chiếu với thẩm mỹ phong phú của Long tộc, Mạch Tắc vẫn không tính là xuất sắc, ngũ quan phổ thông còn chưa đạt mức thanh tú, ưu điểm chỉ có dáng người cao ráo thôi.
Tiết Trầm nghi vấn chứ không có ý xúc phạm, nhưng cậu vừa nói xong, lập tức đã có người tỏ vẻ bất mãn.
Chẳng qua không phải Mạch Tắc, mà là bạn trai cậu.
Giản Lan Tư nhéo lòng bàn tay của Tiết Trầm, buồn bã bảo: "Em chú ý thật nhiều thứ trong cuộc họp thường niên nhỉ?"
Tiết Trầm:!
Chủ quan rồi.
"Em cũng đâu muốn." Cậu mặt không đổi sắc, "Em thường xuyên cảm thấy phiền não vì thị lực quá tốt của bản thân."
Vẫn biết ném nồi như vậy.
Giản Lan Tư bật cười, nhỏ giọng nói: "Đêm nay bịt mắt em lại."
Tiết Trầm nghe vậy vui vẻ đáp: "Bịt mắt play, anh thật biết chơi quá!"
Giản Lan Tư: "..."
Anh sớm nên hiểu rõ, loại chuyện này căn bản không trừng phạt nổi rồng nhỏ tà răm.
Mạch Tắc cũng biết tướng mạo bản thân bình thường, nghe vậy không phản ứng mạnh như Giản Lan Tư, nhưng lại càng cảm thấy xấu hổ, ậm ừ một hồi mới thẹn thùng nói: "Phó giám đốc Bành bảo... bảo tôi... tố chất thân thể tốt."
Mọi người: "..."
Từ Nhân Thành hoảng hốt, vẻ mặt dại ra: "Không, không ngờ Quế Gia trắng trợn đến thế..."
"Ừm." Mạch Tắc gãi đầu, bổ sung thêm tình tiết xảy ra lúc đó, "Không phải chúng ta vừa khám sức khỏe cuối tuần trước sao, phó giám đốc Bành còn cầm báo cáo kiểm tra sức khoẻ của tôi, nói rất vừa lòng với các hạng mục chỉ số thân thể."
Từ Nhân Thành: "..."
Vẻ mặt Tiết Trầm đầy ngưỡng mộ: "Phó giám đốc Bành khảo sát chu đáo quá ha."
- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.