Sau Khi Tham Gia Chương Trình Huyền Học, Tôi Nổi Tung Nồi

Chương 25: Ba





Tác giả: Thần Vong Xỉ Hàn 0
Thitkhocaichua
Quân Tu Ngôn ngây ngẩn cả người.
Nguòi đàn ông này không phải ông chủ Kim Mặc Hiên? Chẳng lẽ còn một nhân viên khác nữa? Nhưng cái tiệm vắng vẻ làm ăn ảm đạm này căn bản không mướn nổi nhân viên làm thêm đâu!
Hoặc là, ông chủ nơi này đã sớm chuyển tiệm cho người khác? Ba ba của Tiền Thừa Tổ đã không còn buôn bán ở nơi đây nữa? Nhưng rõ ràng khi nãy ông chủ còn nói có con trai đang đi học đại học cơ mà, còn có ảnh chụp làm chứng.
Vậy người đàn ông này là ai? Tại sao lại nói mình là ông chủ Kim Mặc Hiên, là ba của Tiền Thừa Tổ?
Còn chưa để y suy nghĩ, ông chủ đột nhiên trừng mắt, vơ lấy nghiên mực trên bàn, hướng Quân Tu Ngôn ném tới.
Thấy nghiên mực còn cách hai gang tay liền nện thẳng vào mặt Quân Tu Ngôn, Nhạc KỲ Niên nhanh nhẹn vươn tay túm cổ áo y kéo qua một bên.
Nghiên mực sượt qua bên má Quân Tu Ngôn, nện thẳng vào kệ hàng sau lưng.
Ông chủ cũng không ngưng mà ngay sau đó chụp lấy tượng Quan Âm bằng bạch ngọc, hướng phía Tiểu La mà ném.
Nhóc béo đang cầm camera phản ứng không kịp, bốp một cái ăn thẳng cái tượng gọn cái tượng ngọc trên trán.
"Ai da!" Tiểu La kêu thảm thiết một tiếng, ngã ra, trán đổ máu.
Tiền Thừa Tổ cũng giật mình hét lớn, nhanh chóng quay sang nhìn Tiểu La rồi lại quay sang nhìn ông chủ tiệm, không biết phải làm thế nào.
Người xem chương trình cũng bị những cảnh đó làm cho hoảng hốt mà hét chói tai.
【 a a a cậu quay phim! Cậu có sao không? 】
【 má ơi, tao nghe cái tiếng thôi còn thấy đâu nữa, anh camera ơi, có sao không vậy.

【 rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông chủ tiệm kia hông phải ba của cái chị chuyển giới hả? 】
【 má ơi, cái chương trình này chịu chơi thiệt, plot twist kinh thiệt.

【 sao giờ phút này còn có đứa nghĩ cảnh này là kịch bản vậy? Tụi bây có ngu không mà nghĩ cái chương trình nào ngu tới nỗi cho nhân viên bể đầu? có não thì suy nghĩ chứ đừng để như đậu hũ nhúng lẩu ăn】
Ông chủ tiệm còn chưa định dừng tay, mà nghiêng người đẩy mạnh kệ hàng, vô số gốm sứ ngọc bạch trên kệ ầm ầm rơi xuống, vỡ nát tan tành.
Kệ hàng ngã xuống đất cũng chia khoảng cách ông chủ cùng nhóm người Quân Tu Ngôn thành hai nhóm.
Ông chủ tiệm sau đó cười lạnh một tiếng, xoay người nhanh chóng chạy vào hậu đường.
Quân Tu Ngôn thầm mắng một tiếng, hướng Nhạc Kỳ Niên nói: "Cậu chăm sócTiểu La, tôi đuổi theo gã!"
Nói xong y nhanh chóng nhảu qua kệ hàng ngã dưới đất, nhanh chóng đuổi theo hướng ông chủ tiệm.
Tuy hiện tại không biết thân phận ông chủ tiệm là gì, nhưng gã đã tấn công người khác, tội không thể tha thứ, y phải bắt gã lại trước rồi có gì nghĩ sau!
Nhạc Kỳ Niên không đợi Quân Tu Ngôn mở miệng liền ngồi xổm bên cạnh Tiểu La, ngón tay trắng nõn thanh mảnh ở trên trán cậu béo vẽ gì đó, miệng lầm bầm niệm chú cầm máu: "Kiện lên cấp trên thiên hoàng, hạ cáo mà vương: Thanh huyết mạc ra, đục huyết mạc dương......"
Máu trên đầu Tiểu La vậy mà ngưng hẳn.
lông mày cậu bé run run, suy yếu mở to mắt.
"Anh Nhạc, em...!Em sắp chết..."
Nhạc Kỳ Niên không nhịn được vỗ mạnh một cái lên cái mặt thịt của Tiểu La, kèm theo đó là tiếng thảm thiết như giết heo của cậu béo.
"Có thể hét lớn như vậy, chưa chết được đâu." Nhạc Kỳ Niên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hoang mang đầy lo sợ của Tiền Thừa Tổ, "Cậu chăm sóc Tiểu La giùm tôi."
Nói xong, Nhạc KỲ Niên liền đứng dậy nhanh chóng chạy ra hướng cửa chính, thân mảnh nhanh nhẹn nháy mắt đã biến mất ở góc đường.
Tiểu La bị ném đồ ngã xuống đất, camera cũng rớt bên cạnh không ai ngó, khán giả trước màn ảnh chỉ có thể thấy cái trần nhà của tiệm Kim Mặc Hiên.
Nhưng tiếng động vẫn có thể nghe đến rõ ràng.
【 đú má! Rốt cuộc là có chuyện gì, anh trai camera có sao không? Ông nội bà nội nào hiểu vấn đề giải thích giùm con cái!】
【 sos chương trình nhanh chóng đến cứu người đi! 】

【 cái chương trình này không hợp phong thủy đúng không, tại sao tập nào cũng có chuyện khó hiểu xảy ra vậy?】
Quân Tu Ngôn sau khi chạy vào hậu đường liền phát hiện ở đây còn có một mật đạo, ván cửa còn mở rộng, rõ ràng có thể thấy ông chủ tiệm chạy vào đây để đào tẩu.
Cách đó không xa, tiếng xe máy cũng vang lên.
Quân Tu Ngôn thầm kêu không ổn, nếu ông chủ tiệm lên xe máy chạy đi, thì sao y có thể đuổi kịp?
Y nhanh chóng chạy ngược ra cửa, quả nhiên thấy ông chủ tiệm đang chạy đi.
Gã ta còn xoay đầu, hướng y nở nụ cười khinh khỉnh.
Quân Tu Ngôn điên lên chạy bán mạng, y lôi ra cái khả năng chạy nước rút khi thi đại học của mình để đuổi theo.
Đồng thời trong đầu y cũng nghĩ coi cái loại đạo thuật nào để khiến xe máy dừng lại không...
Nhưng sức người sao so sức động cơ? Khoảng cách cả hai cũng dần xa, hai cái đùi của Quân Tu Ngôn cũng muốn tê dại, mắt thấy ông chủ tiệm sắp vượt qua cầu đá, chuẩn bị rời khỏi Bích Thủy TRấn...
Thì bỗng nhiên phía đầu cầu đá xuất hiện một bóng người bận áo xanh nhạt.
—— là Nhạc Kỳ Niên.
Đồng Tử Quân Tu Ngôn nở lớn, thanh niên mặc áo xanh nhạt vạt áo theo gió lay động, tay ấn pháp quyết, quả thật không khác gì tiên nhân trên trời giáng xuống.
—— không được, đụng mất!
Tốc độ xe của ông chủ tiệm không giảm, quả thật muốn tông thẳng vào Nhạc Kỳ Niên!
"Tránh ra mau, cậu muốn chết hả?" Quân Tu Ngôn hoảng hốt hét lớn.
Nhưng Nhạc Kỳ Niên vẫn đứng yên, hai ngón tay cái khép lại, miệng vẫn niệm pháp quyết.
Xe máy đang lao với vận tốc bàn thờ vậy mà đột nhiên dừng lại, như đụng phải một vách tường vô hình, ông chủ tiệm theo quán tính văng thẳng lên không trung, hoa lệ mà rơi cái phịch xuống đất, hình ảnh còn hơn cả phim hành động, ông chủ tiệm bay té thẳng xuống chân Nhạc Kỳ Niên đang cách ông ta những 10 mét.
Ông chủ tiệm gian nan bò dậy, quẹt đi vết máu trên mặt, tay vung nắm đấm hướng thẳng vào mặt Nhạc Kỳ Niên đứng đối diện.
Nhạc Kỳ Niên không né không tránh, tay trái nâng lên chặn lại một đấm của gã ta, sau đó nhẹ nhàng xoay ngược cánh tay gã, tháo khớp chỉ trong tích tắc.
Ông chỉ tiệm hét không khác gì heo bị thọc tiết, vai phải vô lực sụp xuống.
Quân Tu Ngôn cũng vừa lúc hự hự tới, Nhạc Kỳ Niên lúc này đã chế ngự hai tay gã ta, đè trên mặt đất.
"Nói mau, ông là ai, tại sao lại giả thành ông chủ Kim Mặc Hiên? Ông chủ Kim Mặc Hiên đang ở đau?" biểu tình nghiêm túc trên mặt Nhạc Kỳ Niên khiến Quân Tu Ngôn không nói nên lời, ánh mắt sắc lạnh không còn ôn nhu, khiến người khác không rét mà run, nổi cả thân da gà.
"Đại sư, xin ngài tha cho tôi! Á!!!!!! Đau...!tôi nói, tôi nói!" gã hét thảm thiết, giọng điệu run rẩy mà cố nói cho nhanh, "Tôi thiếu tiền, nên theo dõi ông chủ ở Kim Mặc Hiên.
Tôi giấu ông ta dưới tầng hầm trong tiệm, tại ông ta không chịu nói mật khẩu két sắt.
Tôi không còn cách nào đành phải trói ông ấy dưới đó trước.
Định lấy được tiền thì đi, nhưng không ngờ các người lại tới, sợ chuyện lộ nên đành giả thành ông chủ..."
Quân Tu Ngôn nghe không khỏi ngẫm lại tình hình khi nãy.
Lúc đó quả thật gã ta rất khả nghi, giống như khi thấy bọn họ liền lộ vẻ khó chịu, là chủ tiệm ai lại khó chịu với khách của mình? Không những thế còn không biết giá cả của món hàng mình bán.
Chỉ là y chưa từng nghi ngờ, vì y nghĩ ông chủ tiệm không thích máy quay, không thích có người vào ồn ào nhốn nháo tiệm nên mới cố tình làm thế.
Haizz nếu lúc đó y để y một chút thì tốt rồi.
Càng nghĩ Quân Tu Ngôn không khỏi nhìn qua Nhạc Kỳ Niên với ánh mắt đầy phức tạp.
Cậu ta...!hình như lợi hại hơn y một chút!
Không....!không phải một chút, mà hình như nhiều chút thì phải?
Tại sao cậu ta lại biết mà chặn ở đầu cầu đá? Rõ ràng nói lên chuyện cậu ta biết rõ sơ đồ Bích Thủy Trấn.
khi nãy cậu ta đứng trên cầu ấn pháp quyết miệng còn đọc chú ngữ, có lẽ là chú hộ thân? Loại chú hộ thân chỉ là một loại, nhưng tuy vào người sử dụng mà hiệu lực cũng bất đồng.

Người thường sử dụng chú hộ thân, nhiều lắm chỉ khiến tốc độ xe chậm lại, nhưng Nhạc Kỳ Niên có thể tạo một bức tường vô hình.
Cái pháp lực này...!phải cao thâm đ ến nhường nào?
Không lẽ Nhạc Kỳ Niên không phải thần côn như y nghĩ, mà thật sự là một thiên sư thâm tàng bất lộ?
Nhưng giới Huyền học nếu thật sự có một vị thiên sư trẻ tuổi mạnh mẽ như vậy, sao y lại không biết? Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người dốc lòng tu luyện, không thèm để ý thanh danh sao?
Nhạc Kỳ Niên nhẹ nhàng túm cổ áo tên trộm áp tải trở về Kim Mặc Hiên.
Khi tham gia chương trình điện thoại của bọn họ đã bị tịch thu, giờ muốn báo cảnh sát phải về mượn điện thoại trong tiệm.
Nhưng có lẽ người xem chương trình thấy cái cảnh khi nãy đã báo cảnh sát giùm họ luôn rồi.
Trong tiệm, Tiểu La vẫn nằm trên đất.
Tiềm Thừa Tổ đem chính áo khoác của mình xếp lại thành gối đầu cho cậu béo.
"Mấy cậu bắt được gã rồi sao?" Tiền Thừa Tổ co rúm hỏi, "Tôi đã báo cảnh sát cũng gọi cứu thương, họ nói 5 phút liền tới."
"Khi nãy gã ta cũng đã khai, ba ba của chị bị nhốt trong tầng hầm.
Chúng ta nên tới đó cứu ông ra." Nhạc Kỳ Niên nhẹ nhàng nói.
Tiền Thừa Tổ liền hốt hoảng: "Hèn gì khi nãy tôi nghe thấy dưới tầng hầm có tiếng động, còn nghĩ là đồng bọn của gã..."
Mọi người đang xem chương trình tuy chỉ thấy được trần nhà nhưng vẫn nghe được cuộc đối thoại, không hẹn mà cùng thở phào.
【 mô phật,cũng may không có chuyện gì.

【 tôi không ngờ luôn á, ông chủ vậy mà là ăn trộm giả dạng, má ơi khi nãy tôi tự nhiên nhớ tới anh Nhạc vừa bước vào tiệm ông chủ đang lau nhà, cái vết đen đen đó đừng nói là máu nha!!!】
【 ê cái này không phải thử thách của chương trình sao? Sao tự nhiên cướp đúng tiệm Kim Mặc Hiên vậy?】
【 tôi khi nãy thấy bên ngoài cái tiệm khá hẻo lánh, xung quanh cũng không có người, dù có lấy dàn loa kẹo kéo ra hát 2 ngày 2 đêm, hẳn không ai nghe được.
Hơn nữa ông chủ tiệm nhỏ vậy mà có thể cho con đi du học, hẳn là không nghèo, gặp tôi cũng đến cướp tại Kim Mặc Hiên.

"Chị ở đây chăm sóc Tiểu La giùm tụi tôi, hai chúng tôi xuống dưới xem thế nào."Quân Tu Ngôn hướng Tiền Thừa Tổ nói.
Tiền Thừa Tổ nhìn xung quanh tiệm, nhanh chóng đến một góc lấy ra bó dây thừng, đem tên cướp trói lại.
Nhạc Kỳ Niên cũng trên người gã mà tìm ra được chìa khóa tầng hầm.
Cửa vừa mở, mọi người liền nghe được âm thanh "Ô ô" quái dị từ phía dưới truyền đến, giống như dã thú đang rít gào.
Quân Tu Ngôn đi trước, bước xuống liền mò mẫm tìm công tắc để bật đèn.
Tiếng gầm gừ càng vang dội.
Tầng hầm cũng là nơi chứa hàng trong tiệm, bên trong chứa hàng hóa giá trị không nhỏ, giữ những thùng thùng hộp hộp là một người đàn ông đang bị trói hai tay úp sấp dưới sàn, trong miệng còn nhét cái giẻ, hai chân cũng bị trói cứng, không khác gì con cá mà giẫy giụa.
Quân Tu Ngôn nhanh chóng bước đến kéo giả trong miệng người đàn ông, lên tiếng hỏi: "Ông là ông chủ Kim Mặc Hiên?"
Người đàn ông không giấu được vẻ hoảng loạn, nhìn hai người họ: "Cứu, cứu tôi.

Tôi bị cướp, nó nhốt tôi ở đây còn hỏi mật mã..."
"Ông yên tâm, cướp bị chúng tôi bắt lại rồi, để tôi tháo dây cho ông."
Quân Tu Ngôn nói xong liền khép hai ngón tay lại, dây trói trên tây ông chủ vậy mà bị chặt đứt.
Cái bản lĩnh này Quân Tu Ngôn cũng thấy tự hào về chính mình, không khỏi nhìn qua Nhạc Kỳ Niên, muốn thấy sự hâm mộ trong mắt cậu ta.
Nhưng nào ngờ Nhạc Kỳ Niên lại không thèm nhìn, hai tay chắp sau lưng, tò mò mà đi nhìn xưng quanh tầng hầm.
Cái tầng hầm đựng hàng, có gì đâu mà nhìn dữ vậy? Không giúp người ta thì thôi, còn đi nhìn tường, bộ đang tham quan viện bảo tàng hay gì? Chuyện gì cũng bắt y làm?
Chửi thầm là thế nhưng Quân Tu Ngôn vẫn cởi dây trói cho ông chủ, tay chân ông ta bị trói khá lâu nên máu không chảu đều, cả người đều tê dại, hồi lâu mới có thể cử động.
Quân Tu Ngôn đỡ ông chủ lên từ từ lên trên.
Trong bóng tối thời gian dài, chợt thấy ánh sáng, đôi mắt ông chủ căn bản không mở ra được, chỉ có thể dùng mu bàn tay che đi đôi mắt chính mình.
Trong cửa hàng, Tiểu La vẫn nằm trên mặt đất rên rĩ, Tiền Thừa Tổ quỳ bên cạnh thay cậu béo lau mồ hôi, còn tên cướp bị trói gô một bên quầy.
Nhìn thấy Quân Tu Ngôn đỡ người đàn ông bước lên, Tiền Thừa Tổ nghẹn ngào, khàn khàn mà gọi một tiếng: "BA..."
Quân Tu Ngôn cũng buông ông chủ tiệm hàng real ra, nhanh chóng vươn tay túm cổ tay Nhạc Kỳ Niên vừa bước tới lùi lại, cái trường hợp cha con đoàn tụ này, rảnh quá hay gì tự nhiên xen vào.
Ông chủ Tiền cũng thích nghi với ánh sáng, buông tay ra nhìn về phía cô gái tóc dài nước mắt đầy mặt gọi mình mà hoang mang hỏi: "Cô là ai?"
Cũng đâu thể trách ông chủ Tiền, ai mà nghĩ được, cho con trai đi du học, khi còn trở về lại thành một cô gái thế này, một người cha mẹ bình thường sao không khỏi ngơ ngác.
Tiền Thừa Tổ có chút ngượng ngùng, cúi đầu, vò góc áo chính mình như một đứa trẻ, khiến Quân Tu Ngôn cảm thấy có chút buồn cười.
Quân Tu Ngôn không khỏi nhép miệng nói Cố lên, Tiền Thừa Tổ cũng mạnh mẽ bước đến chỗ ông chủ Tiền: "Ba, là con, Thừa Tổ..."
Ông chủ TIền mở to mắt, không thể tin được.
Ông nhìn cô gái trước mắt, miệng lắp bắp gì đó mà không thành lời, đột nhiên lắc đầu: "Cô đừng gạt tôi, cô là nữ mà!:"
"Ba, con xin lỗi, mấy năm nay con vẫn gạt ba.
Con sợ ba tức giận nên không dám về nhà..." Tiền Thừa Tổ vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt.
Ông chủ Tiền nhìn cô gái xinh đẹp tóc dài trước mặt, lại xoay sang nhìn Quân Tu Ngôn và Nhạc Kỳ Niên, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch, giống như máu trên mặt bị rút hết.
"Mấy người đang đùa với tôi thôi đúng không? Cái này không vui đâu...!Cô ta, cô ta sao có thể là con trai tôi chứ?"
Tiền Thừa Tổ bước đến gần ông chủ Tiền.
Hiện tại hai cha con chỉ còn cách nhau một chút.
"Ba ba, ba còn nhớ hồi nhỏ con từng nói, con cảm thấy mình giống con gái, muốn bận váy? Thật ra đó chính là sự thật.
Con ra nước ngoài chuyển giới, hiện tại chỉ còn bước cuối là ra phường sửa lại giói tính..."
—— phanh!
Một cái bình hoa sứ Thanh Hoa bay sượt qua mặt Tiền Thừa Tổ, chỉ còn một chút là nện thẳng vào mặt cô.
Khóe mắt ông chủ Tiền muốn nứt ra, nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt khi nãy trắng bệch bây giừo lại đỏ phừng phừng đầy phẫn nộ.
"Mày..
mày, thằng súc sinh!" ông ta lại lấy cái nghiên mực trên kệ gần đó ném thẳng vào Tiền Thừa Tổ, "Mày, sao mày dám...! Mày là con trai của tao, là huyết mạch duy nhất của Tiền gia.
Sao mày có thể làm vậy, biến thành một thằng bê đê, thằng bi3n thái!"
Tiền Thừa Tổ né được nghiên mực, cũng hô to: "Ba, con biết mấy năm qua ba sống cũng không dễ dàng.
Căn tiệm nhỏ này cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng đều gom góp cho con đi du học.
Hiện tại con đã là một nhà thiết kế có tiếng, con đưa ba đến Hải thị sống.
Con cũng đã mua nhà, con sẽ hiếu thuận ngài, hai ba con chúng ta có thể..."
"Câm miệng!" Ông chủ Tiền tức giận đến thất khiếu bốc khói, "Mày nếu hiếu thuận liền đi phẫu thuật thành đàn ông lại cho tao! Mày bây giờ là muốn Tiền gia tao tuyệt hậu đúng không?"
Tiền Thừa Tổ một bên cố gắng né tránh, một bên khóc giải thích: "BA, con đã chuyển giới, sao có thể trở lại thành đàn ông?
"Vậy thì mất chính là đứa bất hiếu! Đồ bạch nhãn lang! Tao khó khăn nuôi mày lớn, chính là muốn mày nói dõi tông đường, hiện tại mày làm vậy sao tao có thể nhìn mặt tổ tông? Sao tao có thể đẻ ra cái thằng bê đê như mày!"
Ông chủ Tiền tức muốn hộc máu, vừa ném đồ vừa chửi, thở hồng hộc không khác gì tàu lửa, "Mày quả thật không khác gì con gái mẹ của mày, là thứ không biết xấu hổ! Nếu khi xưa tao không cưới cái con đ ĩ đó, thì đã không có thứ súc sinh như mày..."
"Ba sao ba có thể nói mẹ như vậy..." Tiền Thừa Tổ khóc nghẹn.
Phòng phát sóng tuy không thấy gì ngoài trần nhà, nhưng nghe đối thoại cùng âm thanh rơi vỡ cũng có thể liên tưởng đến tình cảnh đầy giương cung bạt kiếm.

【 ông chú này làm cha sao vậy, đó là con ông mà! Ở đâu ra cái loại con trai là con, con cái là c*t như vậy.
Tội nghiệp chị gái sinh ra trong gia đình cổ hủ như thế.】
【 tao ủng hộ ông chủ.
Bê đê cút mẹ đi, đồ bi3n thái!】
【 mày chó lầu trên, mày mù luật đúng không? Quốc gia chúng ta có phép người chuyển giới, pháp luật cũng đồng ý, mà là cứt chó gì lên tiếng?】
【 người ba này phản ứng lớn như vậy, một là vì tư tưởng bảo thủ, hai chính là trọng nam khinh nữ!】
Ông chủ Tiền như nhớ tới cái gì, đột nhiên nở nụ cười tươi, phối hợp với ánh mắt của ông tam quả thật vặn vẹo đến mức dữ tợn, khiến người sởn gai óc.
"Đúng rồi, hiện tại không phải mày có tiền ư? Đi thụ tinh ống nghiệm đi.
Mà ở nước ngoài lâu như vậy cũng biết nước ngoài có thể thụ tinh ống nghiệm đúng không, nhanh chóng cho Tiền gia tao một đứa cháu trai, tao liền tha thứ cho mày!"
Bộ dáng bây giờ của ông ta không chỉ làm Quân Tu Ngôn trợn mắt há hốc mồm, mà ngay tên cướp bị trói một bên cũng sợ ngây người.
"Ông anh à, đến tôi chưa tốt nghiệp cũng biết đẻ thuê là phạm pháp đó!" Gã cướp lên tiếng, bộ dáng như công dân tuân thủ pháp luật.
Quân Tu Ngôn thỉ trực tiếp ngu dại, cái tình huống này là sao? Y cứ nghĩ sẽ thấy khung cảnh cha con đoàn tụ vui vẻ hạnh phúc chứ? Tại sao ông chủ Tiền lại có bộ dáng như muốn giết Tiền Thừa Tổ, còn muốn chị ấy đi thụ tinh nhân tạo? Đây là ba ruột dữ chưa?
Trên thế giới này có ba mẹ nào không thương con cái chính mình? Chẳng phải con cái làm chuyện gì (miễn không trái pháp luật, trái lương tâm), ba mẹ luôn là người ủng hộ vô điều kiện hay sao?
Tiền Thừa Tổ liều mạng lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không muốn.
Ông chủ Tiền thấy càng tức đến sùi bọt mép, vươn tay vơ lấy một món đồ gốm đời Đường gần đó vung lên.
Nhưng vừa vung tay thì đã có một bàn tay trắng nõn xinh đẹp giữ chặt cổ tay ông ta.
"Ông chủ bình tĩnh nào." Khuôn mặt Nhạc Kỳ Niên không chút biểu tình mà lên tiếng.
Ông chủ Tiền nhìn cậu thanh niên đang giữ cổ tay mình, dùng sức hất ra.
Ông ta cứ nghĩ cậu trai thanh manh này không có sức lực gì, nhưng ông ta hoàn toàn không nghĩ tới, bàn tay cậu thanh niên không khác gì gọng kiềm gắt gao giữ chặt cổ tay ông ta!
"Tao dạy con mình, liên quan gì đến tụi bây?" ông chủ Tiền tức đỏ mặt như gan heo, chửi đến nước miếng tung bay.
"Con trai hay con gái cũng vậy, đánh người là không đúng." Nhạc Kỳ Niên nhàn nhạt mà nói, "Hổ dữ còn không ăn thịt con.
Cha mẹ dạy bảo con cái có ai như ông? Hay trong mắt ông con trai mới là con còn con gái thì không phải?"
Ông chủ Tiền tức giận chửi lớn: "Tao không có đứa con như nó!"
Nhạc Kỳ Niên nhoẻn miệng cười: "Vậy thì càng khó hiểu hơn, không phải con ông, ông có quyền gì dạy dỗ đánh đập?"
Ông chủ Tiền bị chặn họng không khỏi sửng sốt, nhận ra thanh niên trước mặt cố tình bắt chữ ông.
"Chuyện này liên quan gì đến mày? Hay mày là người yêu của nó? Tụi bây đều là cái hạng dơ bẩn giống nhau.
Đồ bi3n thái!"
"Bần đạo cả đời chém yêu phục ma, chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm, nhưng hiện tại lại bị cái thứ không bằng heo chó như ông mắng bi3n thái..." Nhạc Kỳ Niên cười đến lạnh lẽo, bắt đầu theo thói quen tự xưng bần đạo, "Hôm nay bần đạo phải thay trời hành đạo, thu thập thứ khôn ra gì như ông!"
Cậu nâng cằm, đôi mắt hoa đào xinh đẹp lạnh lẽo, không giận tự uy, khiến người sợ hãi.
Ông chủ Tiền vô thức sinh ra sợ hãi, nhưng rất nhanh liền bị sự tức giận của bản thân lấn át.
"Mày làm gì được tao? Tao nói cho mày biết, dù hôm nay cảnh sát có đến cũng không thể làm gì được tao! Tao là người bị hại, tao không hành hung người khác, cảnh sát làm gì được tao?"
"Sao lại không?" Ánh mắt Nhạc Kỳ Niên nhìn ông chủ Tiền không khác gì nhìn người chết, "Giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa."
"Ai giết người? Tao sao lại......" câu nói liền khựng lại.
Ông như nhớ lại chuyện gig đó, khuôn mặt không giấu được vẻ sợ hãi, cả người nhưu rơi vào hầm băng, run lên cầm cập.
Quân Tu Ngôn bên này bị cái tình tiết xoay chuyển đến ngơ ngạc: "Cậu có nhầm không? Ông ấy là ông chủ Kim Mặc Hiên mà, ông ta sao lại..."
Nhạc Kỳ Niên đánh gãy lời y, hướng Tiền Thừa Tổ hỏi; "Tiền cô nương, tôi nhớ khi nãy cô đã từng nói, lệnh đường khi cô còn nhỏ đã bỏ nhà trốn đi, đúng không?"
· Lệnh đường: ý chỉ cha mẹ người đối diện.
Tiền Thừa Tổ hoang mang gật đầu.
"Cô có từng cùng lệnh đường liên lạc?"
"Không có...!Ba ba nói mẹ đã trốn với người đàn ông khác, không cần tôi..."
Nhạc Kỳ Niên hừ một tiếng khinh thường, khẽ cười nhạo: "Lệnh đường từ trước đến nay chưa từng rời nhà trốn đi.
Bà ấy đã chết, thi thể bị nhét vào bức tường dưới tầng hầm"
- ----Còn tiếp-----.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.