Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 77: Tin Tức Động Trời





Diệp Ca chăm chú nhìn chiếc hộp đã được mở ra trước mặt mình.
Máu tươi đậm đặc dính dớp, đôi mắt lúc chìm lúc nổi bên trong phản chiếu ánh sáng lờ mờ trong căn phòng mờ tối, chúng xoay chuyển trong hộp máu như thể đang sống, như đang lẳng lặng nhìn anh từ bóng tối.
Giữa không gian tối tăm, Diệp Ca và đôi mắt kia nhìn nhau.
Chúng như muốn nói gì đó nhưng vẫn luôn giữ im lặng.
Anh sắp xếp lại những suy đoán trong đầu, so sánh từng manh mối đã lấy được cho tới lúc này.
Càng suy nghĩ, những thứ trùng khớp khiến người ta kinh hãi càng nhiều thêm.
Diệp Ca híp mắt, đôi mắt nhạt màu phản chiếu sắc đỏ của máu, như một tia máu chìm vào đáy hồ.
Tuy trò chơi sụp đổ, Quỷ Môn mở ra, nhưng vì một lí do nào đó mà Mẹ không thể rời khỏi trò chơi.
Quỷ Vương là người đại diện cho Mẹ, mà những lệ quỷ cấp cao khác đang tìm bộ phận cơ thể cho bà ta… từ sự kiện lột da tại thành phố M, đến quả tim biến mất khỏi lồng ngực người phụ nữ nọ, đến đôi mắt trước mặt Diệp Ca.
Phải có những quy chuẩn rất nghiêm ngặt với những bộ phận được thu thập này, nếu không, với thủ đoạn của những lệ quỷ đó, không có chuyện mãi không thu thập được đủ cho Mẹ.
Mà hiện tại, vấn đề quan trọng nhất là…
Mẹ cần bao nhiêu? Đám lệ quỷ kia đã tiến hành đến đâu rồi? Còn thiếu bao nhiêu thì hoàn thành?
…Còn bao nhiêu thời gian cho loài người?
Diệp Ca nhíu chặt mày, lòng rối như tơ vò.
Ngón tay buông thõng bên người anh nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch do dùng sức quá nhiều, móng tay được cắt tỉa gọn gàng trơn nhẵn ghim vào lòng bàn tay những vệt hình trăng khuyết.
Đột nhiên, một cái chạm lạnh băng nhẹ nhàng áp lên mu bàn tay chàng thanh niên.
Như bông tuyết lặng lẽ rơi xuống, nhẹ nhàng hôn lên làn da ấm áp.
Diệp Ca giật mình nhìn sang bên cạnh.
Không biết Kê Huyền đã đứng sóng đôi cạnh anh từ lúc nào, đôi mắt đỏ rực cụp xuống nhưng lại không nhìn đôi mắt trong hộp máu cách đó không xa.
Hắn dịu dàng nắm tay Diệp Ca, cẩn thận vuốt mở những ngón tay đang nắm chặt của chàng thanh niên, đầu ngón tay tái nhợt lạnh lẽo lướt qua những vết hằn trong lòng bàn tay, tựa như cơn gió nhẹ thoảng qua.
Ngón tay chàng thanh niên khẽ run.
Diệp Ca rụt tay lại theo bản năng, song lại không thoát được bàn tay như gông cùm của đối phương.
Kê Huyền ngước mắt, đôi mắt đỏ sẫm u ám đăm đăm nhìn Diệp Ca, coi ngươi màu máu như dòng nước lặng lẽ nhấp nhô, hệt như dòng sông bằng máu đang chậm rãi chảy xuôi nơi vực sâu, giọng hắn trầm thấp, khàn khàn hơi chút lạnh lùng:
“Anh, anh biết không? Anh có một năng phú mà anh chưa từng nhận ra.”
Hắn nhấc tay chạm nhẹ vào mí mắt mỏng manh ấm áp của chàng thanh niên.
Diệp Ca buộc phải nhắm mắt lại.
“Anh luôn có thể nhìn ra điểm mấu chốt.” Giữa bóng tối vô biên vô tận, giọng nói trầm khàn của người đàn ông gần trong gang tấc: “Anh bỏ qua hết thảy những thứ râu ria che mắt, chuẩn xác tìm ra những manh mối mấu chốt nhất, ngọn nguồn của vấn đề… mỗi một lần, mỗi một phó bản đều như vậy.”
Diệp Ca ngây người.
Anh cảm nhận được ngón tay đối phương nhẹ nhàng rời khỏi mí mắt mình.
Diệp Ca mở mắt.
Người đàn ông cao lớn trước mặt cúi xuống, hắn vừa ấn một nụ hôn lạnh băng vào lòng bàn tay đang xòe ra, vừa ngước lên nhìn anh, môi mỏng sắc bén như cười như không:
“Nếu anh không thể giải được bí ẩn này thì trên thế giới này không ai làm được.”
Diệp Ca chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt híp lại, cảm xúc sâu trong mắt khó nói thành lời.
Bỏ qua hết thảy những thứ che mắt… sao?
Anh ngẩn ra.
Diệp Ca từ từ trợn tròn mắt, sau đó anh đột ngột trở tay nắm cổ tay Kê Huyền, đôi mắt nhạt màu lóe lên ánh sáng bức người, như lưỡi dao sắc bén rét lạnh mà sáng ngời xuyên qua màn đêm, như đang sợ hãi lại như đang phấn khích.
Nhịp thở của anh hơi phập phồng, anh gằn từng chữ:
“Nhanh, chúng ta phải về thành phố M.”

Trên xe lửa.
Ba người Trần Thanh Dã, Vệ Nguyệt Sơ và BLAST ngồi đối diện Diệp Ca, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Tiếng ma sát và tiếng rung động khi tàu di chuyển vang vọng quanh toa tàu, khiến người ta mơ màng buồn ngủ.
Toa xe vắng vẻ, ngoài nhóm họ ra thì không còn ai khác.
Trần Thanh Dã cau mày, đẩy gọng kính trên sống mũi, hỏi:
“Sao phải quay về?”
Vệ Nguyệt Sơ cũng thắc mắc tương tự:
“Nếu đúng như anh đoán rằng đám lệ quỷ và quái vật kia đang gom gom thân thể để Mẹ có thể tiến vào nhân gian, vậy lúc này không phải chúng ta nên ép hỏi bằng được tung tích của những lệ quỷ cấp cao khác, phá tung kế hoạch của chúng để bọn chúng không thể hoàn thành nhiệm vụ được sao? Chúng ta quay lại thành phố M có ích gì?”
Diệp Ca không phản ứng gì, anh chăm chú nhìn mặt bàn phía trước, như đang nghiên cứu những đường vân quanh co trên đó.
Nghe xong câu hỏi của Vệ Nguyệt Sơ, anh mới ngước lên.

Diệp Ca nói:
“Cô còn nhớ vụ án lột da từng rầm rộ ở thành phố M không?
Ba người gật đầu.
Diệp Ca nói tiếp: “Tôi nhớ vừa rồi tôi cũng đã nói với các cậu tôi từng thấy một container chứa đầy những bộ da của các nạn nhân ở bến cảng thành phố M.”
Ba người họ lại gật đầu.
Diệp Ca gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn trước mặt, những tiếng “cộc cộc” đều đặn vang lên, anh nói:
“Không phải một bộ, mà là một thùng.”
Trần Thanh Dã giật mình: “Ý anh là…?”
“Ừ.” Diệp Ca gật đầu:
“Tuy có những tiêu chuẩn nghiêm ngặt để chọn bộ phận có thể dùng làm cơ thể cho Mẹ nhưng chắc chắn chúng không phải duy nhất.
Tuy lần này chúng ta đã chặn được đôi mắt nhưng Mẹ vẫn có thể cử những lệ quỷ khác đi tìm bộ phần phù hợp điều kiện tương tự như vậy.
Nếu chúng ta đi theo con đường truy tìm từng thành phố, chúng ta sẽ luôn đi sau vài bước.”
Vẻ mặt ba người còn lại đều trở nên nghiêm túc.
Diệp Ca híp mắt: “Nếu muốn đi trước bọn chúng, chúng ta nhất định phải tìm được mấu chốt.”
…Giống như những gì Kê Huyền nhắc nhở anh đêm đó.
Vậy mấu chốt nằm ở đâu?
Đêm mưa ba mươi năm trước.
Đó là dấu vết duy nhất cho thấy “Mẹ” từng xuất hiện ở thế giới này trước khi Quỷ Môn mở ra.
Diệp Ca ngước nhìn ba người trước mặt, nói: “Tôi đã kiểm tra hồ sơ cảnh sát, những vụ án giết người lột da hàng loạt chỉ xuất hiện ở thành phố M, vụ án quả tim biến mất cũng xuất hiện sau đợt bách quỷ dạ hành tại thành phố M, ngay cả…” Anh thoáng ngừng lại, sau đó lại tự nhiên nói tiếp: “Ngay cả Quỷ Vương Kê Huyền cũng xuất hiện tại thành phố này.”
Anh dùng ngón tay dính nước gõ nhẹ vào tấm bản đồ mình vẽ ra bàn trong vô thức, nhẹ giọng nói:
“Tuy hiện tại chúng ta không rõ nguyên nhân, nhưng có thể khẳng định thành phố M là tâm bão.”
Diệp Ca nói thẳng đến trọng điểm khiến ba người trước mặt lại chìm trong im lặng.
BLAST chợt lên tiếng: “Vậy…”
Những người còn lại quay sang nhìn cậu ta:
“Sao hắn ta lại đi theo?!”
Cậu trai tóc đỏ vô cảm chỉ về phía gần đó… người đàn ông cao ráo đang đứng ở nơi tiếp nối giữa hai toa xe, đôi mắt đỏ rực đã được chuyển thành màu đen của màn đêm, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt đang cầm cốc hứng nước nóng.
Trần Thanh Dã và Vệ Nguyệt Sơ: “…”
Biết ngay thằng ranh này không hỏi được câu nào có chiều sâu mà.
Nhưng mà…
Thật ra thì họ cũng tò mò muốn nghe đáp án của anh.
Hai người đồng loạt quay sang nhìn Diệp Ca.
Lúc này, Vệ Nguyệt Sơ chợt nghĩ đến việc gì đó, cô hỏi: “Đúng rồi, đêm đó ở công trường bỏ hoang, anh nói có thể giải thích, anh định giải thích chuyện gì?”
Diệp Ca: “…”
Trần Thanh Dã gật đầu: “Bây giờ chúng ta đang rảnh, anh nói được rồi đấy.”
Diệp Ca: “…”
À, đây chính là cảm giác tự bê đá đập chân mình sao?
Đúng lúc này, Kê Huyền cầm cốc nước nóng hổi quay lại, hắn tự nhiên ngồi xuống cạnh Diệp Ca rồi bắt chéo đôi chân dài, không gian đột nhiên trở nên chật chội.
Gần như chỉ trong chớp mắt, lượng hơi nước bốc lên từ cốc giảm đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cốc nước sôi biến thành cốc nước ấm với nhiệt đồ vừa phải, có thể uống ngay lập tức.
Kê Huyền tự nhiên đẩy cốc nước tới trước mặt Diệp Ca:
“Khát không?”
Ba người đối diện trợn mắt há mồm.
Họ nhìn Quỷ Vương đáng sợ cực kì bình dị trước mắt, lại nhìn sang cốc nước ấm vừa phải, sau đó nhìn lên vẻ mặt cứng ngắc của Diệp Ca, ba cặp mắt bắn ra vẻ hiếu kì và hóng hớt mãnh liệt.
Diệp Ca: “…”
Cậu hoàn toàn không giúp được gì luôn đó!!!
Anh hít thật sâu, cứng ngắc nói: “Chuyện dài lắm…”
“Không sao, chúng ta có thừa thời gian mà.” Vệ Nguyệt Sơ bình tĩnh trả lời.
Kê Huyền cười khẽ: “À, hóa ra mọi người đang nói chuyện này à.”
Hắn híp mắt, nhoẻn nụ cười ác ý: “Bọn tôi quen nhau lâu hơn nhiều so với các người đấy.”
Ba người trước mặt đồng loạt giật mình.

Cái gì?
“Mà quan hệ thì… cũng khá phức tạp.”
Giọng người đàn ông trầm thấp hơi khàn, xen lẫn chút mập mờ không dễ nhận ra, ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng móc lấy cổ áo lỏng lẻo rồi kéo xuống, lộ rõ đường nét rõ ràng của xương quai xanh:
“Các người muốn xem dấu vết anh trai để lại trên người ta không?”
Mọi người: “!!!!!!”
Đờ mờ!??
Tin nóng!!! Tin cực kì nóng!!!!!!!!
Diệp Ca vô cảm gập tay, sau đó tàn nhẫn thúc chỏ vào eo bụng yếu ớt của người đàn ông bên cạnh một cách thô bạo.
Kê Huyền gập người, nhe răng xuýt xoa:
“…Cay độc vậy ạ?”
Diệp Ca ngước mắt nhìn ba người trước mặt, họ đều đang đứng hình trước lượng tin tức khổng lồ này, đầu óc trống rỗng ngây ngốc nhìn hai người đối diện, ai nấy đều đang nhảy nhót giữa trạng thái không dám tin và thế giới quan sụp đổ.
Diệp Ca nhức đầu, anh xoa cái trán đang đau nhói, nói:
“Được rồi… tóm lại, đây chính là đứa trẻ luôn đi theo tôi trong trò chơi.”
Vệ Nguyệt Sơ sửng sốt.
Cô trợn tròn mắt, tay run rẩy chỉ người đàn ông đang thản nhiên mỉm cười trước mặt: “Mi… mi… mi…”
Không phải chứ?!
Đứa bé đáng yêu họ gặp dưới tòa nhà Dream Maker… là Kê Huyền?!
Kê Huyền nhướng mày, môi mỏng mấp máy, song âm thanh phát ra lại non nớt như trẻ con:
“Sao thế? Chị không nhớ em à? Em đau lòng lắm đó.”
Con ngươi Vệ Nguyệt Sơ run rẩy: “!!!”
Cô dựng tóc gáy, da gà da vịt nổi hết lên.
Đậu má tên đàn ông này đáng sợ quá!!!!
Cô rề rà quay lại nhìn Diệp Ca, cứng ngắc nói: “Thế… hắn nói hắn chọc anh giận, ý là…??”
“À, chuyện đó hả.”
Kê Huyền ngả ngớn dựa vào lưng ghế, đôi mắt u ám đen kịt ánh lên nụ cười thờ ơ: “Lúc ấy ta muốn giết anh ấy.”
Mọi người: “!?”
Diệp Ca tình bở: “Ờ, hắn còn muốn biến tôi thành lệ quỷ.”
Mọi người: “??!!”
Từ từ? Nội dung kiểu gì vậy?
Kê Huyền móc ngón tay vào cổ áo kéo xuống, phơi ra vết sẹo dữ tợn trên ngực, giọng nghe như rất tiếc nuối: “Nên là tôi bị dạy dỗ rồi này.”
Mọi người: “…”
Vẻ mặt từng người đờ đẫn, bỗng chốc không biết nên phản ứng ra sao với mối quan hệ… kỳ lạ khó hiểu này.
Kê Huyền chợt nghĩ đến gì đó, nói: “À đúng rồi, thật ra ta là…”
…Bạn gái của anh ấy.
Diệp Ca không cảm xúc nâng chân đạp mạnh lên chân đối phương, thậm chí còn không hề nương chân day nghiến.
Đúng lúc này, tàu chậm dần, tiếng máy móc ma sát và rung lắc cũng giảm bớt.
Diệp Ca vén rèm nhìn ra ngoài: “Đến trạm rồi.”
Anh đứng dậy, thong thả bước ngang qua đùi người đàn ông trước mặt, bình tĩnh nói: “Chuẩn bị đi, chúng ta phải đi rồi.”
Để lại ba người với ánh mắt tò mò cháy bỏng sau lưng…
Từ từ! Là cái gì? Rốt cuộc là cái gì cơ!
Kê Huyền là cái gì của anh?
Người đàn ông trước mặt mỉm cười nhìn họ, ngay sau đó, trước khi họ kịp phản ứng lại, thân hình cao lớn đầy áp bức của Quỷ Vương thoát cái đã thu nhỏ, trở thành một đứa bé với đôi mắt đen láy.
Hắn nhảy xuống khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng đuổi theo hướng Diệp Ca khuất bóng.
“Anh ơi, chờ em với!”
Trần Thanh Dã: “…”
Vệ Nguyệt Sơ: “…”
BLAST: “…”
Không biết là ai mở miệng phá vỡ sự tĩnh lặng trước: “Các cậu có cảm giác… hơi đáng sợ không?”
“…Có.”
“Cực kì.”

Ngoài nhà ga.
Vì bận công việc nên Ngũ Túc không tới đón họ mà cử người khác đến.
Trình Sách Chi thò đầu ra khỏi xe, vẫy tay thật mạnh với nhóm người trước mặt, trên mặt là nụ cười xán lạn: “Đây này!!”
Cậu ta ngạc nhiên nhìn đứa bé đi sát sau lưng Diệp Ca, hỏi: “Ơ, đây là ai thế?”
Lúc này Diệp Ca mới nhớ ra, anh cúi đầu nhìn Kê Huyền, sau đó không thay đổi sắc mặt, nói: “À, con của bạn tôi, tới thành phố M ở mấy hôm.”
“…” Ba người còn lại méo mặt.
Gân xanh trên trán BLAST nảy lên.
Nói dối còn không thèm chớp mắt, đúng là cặn bã!
“Ôi ôi! Chào bạn nhỏ!” Nụ cười trên mặt Trình Sách Chi càng thêm nồng hậu, cậu ta không để ý để vẻ mặt kì quái của ba người còn lại mà khom người lấy vài viên kẹo từ hộc đựng đồ trong xe, đưa tới: “Ăn kẹo không?”
Kê Huyền: “…”
Diệp Ca lạnh lùng lườm hắn: “Sao không nhận đi?”
Khóe miệng Kê Huyền giật giật, song vẫn giơ tay nhận kẹo.
Diệp Ca: “Không cảm ơn?”
Kê Huyền hít sâu, cứng nhắc nói:
“…Cảm ơn.”
Trình Sách Chi cười phớ lớ: “Ầy dà khách sáo làm gì, sau này cứ gọi anh Trình là được…”
Cậu ta còn chưa nói xong Diệp Ca đã xách cổ áo Kê Huyền ném vào xe, bình tĩnh chỉ hàng dài đang xếp phía sau, nói: “Không còn sớm nữa, đừng đứng đó chắn đường.”
“À à đúng!” Trình Sách Chi như vừa bừng tỉnh, vội vàng khởi động xe.
Trong xe.
Kê Huyền ngước mắt nhìn chàng thanh niên ngồi cạnh mình.
Từ góc độ này của hắn chỉ có thể nhìn thấy đường nét quai hàm lạnh lùng và đôi môi hơi mím lại của đối phương, trông vô cùng xa cách và lãnh đạm.
Nụ cười trên môi Kê Huyền càng sâu hơn.
Hắn lột một viên kẹo bỏ vào miệng, sau đó lặng lẽ đưa tay ngoắc vào ngón út của đối phương.
Lần đầu tiên, đối phương rụt lại.
Lần thứ hai, cũng vậy.

Không biết đến lần thứ mấy Diệp Ca cũng lười so đo với hắn, mặc kệ động tác lén lút của Kê Huyền.
Kê Huyền được đằng chân lân đằng đầu, từ một ngón tay, đến hai ngón, cuối cùng nắm lấy cả bàn tay đối phương.
Hắn ngước mắt nhìn gương mặt vô cảm của chàng thanh niên lần nữa, kẹo tan rất chậm trong khoang miệng lạnh băng của hắn, nhưng cảm giác ngọt ngào vẫn chậm rãi tan ra từ viên kẹo cứng, lan ra từng chút một từ đầu lưỡi, khiến thân xác ác quỷ rỗng tuếch của hắn như cũng lây dính được chút vị ngọt.
Kê Huyền thỏa mãn cong môi, không cử động nữa.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại dưới tòa nhà của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, năm người bốn lớn một nhỏ lần lượt xuống xe.
Trình Sách Chi ló đầu ra, nói: “Các anh lên trước đi, em đi đỗ xe cái đã!”
Diệp Ca nhìn ba người trước mặt, nói: “Hiện tại chúng ta cần tìm cách Mẹ sàng lọc các bộ phận của bà ta, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể đoán được hành động tiếp theo của bà ta.”
Anh nhìn Trần Thanh Dã: “Cậu điều tra toàn bộ nạn nhân của sự kiện lột da được không?”
Trần Thanh Dã gật đầu: “Tất nhiên.”
Diệp Ca nhìn Vệ Nguyệt Sơ: “Cô đi điều tra vụ án giết vợ.”
“Được.”
“Còn cậu thì…” Diệp Ca nhìn BLAST, hơi do dự: “Cậu hành động cùng Trần Thanh Dã đi, được không?”
BLAST xù lông: “Ê, ông có ý gì? Ông ngập ngừng vậy là sao?! Có phải ông đang xem thường tui không hả?”
Cậu ta nổi cơn tam bành, xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau với Diệp Ca.
“Không không không,tại vì có nhiều người liên quan đến vụ án lột da quá, tôi lo nếu không được cậu giúp đỡ, mình Trần Thanh Dã xử lí không nổi…” Diệp Ca tỉnh bơ bịa chuyện.
BLAST ngờ vực nhìn anh: “Thật không?”
Diệp Ca gật đầu: “Thật.”
“Thế còn được.” Tuy ngoài mặt BLAST vẫn xị ra nhưng khóe miệng đã không nhịn được mà hơi cong lên.
“Được được được, chúng ta đi làm việc thôi!” Cậu ta kéo Trần Thanh Dã tiến vào Cục quản lí, vừa đi còn vừa dùng cùi chỏ chọt chọt đối phương: “Này, ông nghe thấy không, ACE nói là tui…”
Hai bóng lưng và giọng nói càng lúc càng xa, mãi đến khi chẳng còn nghe được.
Diệp Ca: “…”
Đúng là dễ dụ mà.
Vệ Nguyệt Sơ còn đứng đó quay sang nhìn Diệp Ca, hỏi: “Vậy anh thì sao?”
Diệp Ca giơ chiếc hộp kim loại trong tay cho cô xem, nói: “Tôi đi tìm pháp y xem ra có giám định ra thân phận người này không.”
“Sao không giám định ở thủ đô ấy?” Vệ Nguyệt Sơ không hiểu.
Diệp Ca ngừng lại, cuối cùng vẫn không nói ra nghi ngờ của mình về trụ sở chính Cục quản lí, anh mỉm cười: “Dù gì thành phố M mới là mấu chốt mà.”
Vậy nên mới phải quay về ngay lập tức.
Vệ Nguyệt Sơ gật đầu: “Ồ, cũng đúng.”
Cô vẫy tay với Diệp Ca: “Chúc anh thành công!”
Diệp Ca quay sang nhìn Kê Huyền bên cạnh, nhướng mày: “Cậu vẫn muốn giữ bộ dạng này à?”
Kê Huyền tiếc nuối thở dài, khôi phục hình dạng đàn ông trưởng thành.
Diệp Ca vô cảm hất tay đối phương, lạnh lùng chỉ huy:

“Đi thôi.”
Kê Huyền cúi đầu nhìn bàn tay trống không, thở dài lần nữa.
Hắn biết ngay ra.
Một khi biến lớn, mọi phúc lợi trước đó sẽ biến mất sạch sẽ, đáng ghét.
Diệp Ca đến gặp pháp y trước, anh xuất trình thẻ nhân viên của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, sau đó giao đôi mắt cho đối phương, dặn dò đơn giản vài câu bảo họ lập tức liên lạc với anh ngay khi có kết quả.
Tuy nhiên, làm xong chuyện này anh vẫn không rời đi.
“Cho hỏi, nếu tôi muốn xem lại báo cáo pháp y của một vụ án từ ba mươi năm trước thì đi đâu nhỉ?” Diệp Ca chặn đối phương lại, hỏi.
“Ba mươi năm?” Người đối diện sửng sốt: “Lâu vậy rồi chắc là chưa nhập vào hệ thống điện tử đâu, không ấy anh đến phòng tài liệu tìm thử xem.”
Dưới sự hướng dẫn của đối phương, Diệp Ca đến phòng tài liệu.
Ánh sáng trong này mờ mịt, không khí tràn ngập mùi giấy cũ.
Anh chậm rãi đi dọc hành lang giữa các dãy kệ, ánh mắt lướt qua từng dãy ngày tháng lạ lẫm.
Đột nhiên, Diệp Ca khựng lại.
Ánh mắt anh nhìn lên một dãy kệ trên cùng cách đó không xa… ngày tháng được viết trên gáy của sấp tài liệu bằng nét mực hơi mờ:
Ngày 12 tháng 9 năm 19xx.
Một ngày anh không bao giờ quên.
Diệp Ca mím môi, giơ tay lấy sấp tài liệu dày cộp bám bụi xuống.
Anh giở xem thông tin, lật từng trang, từng trang ra tìm kiếm, song lại không hề thấy những cái tên quen thuộc kia.
Sao lại…?
Diệp Ca nhíu mày, cẩn thận lật lại lần nữa.
Đúng là không có.
…Có vài trang bị thiếu.
Mà trùng hợp mấy trang đó lại có cả báo cáo khám nghiệm tử thi của bố mẹ anh.
Đôi mắt Diệp Ca hơi híp lại.
Anh tìm hồ sơ trực trong khoảng thời gian này từ một kệ khác, chăm chú nhìn tên vị pháp y rất đỗi quen thuộc kia vài giây.
Diệp Ca thầm nhớ kĩ địa chỉ đối phương đăng kí, sau đó cất hồ sơ vào vị trí cũ.
Anh nói với Kê Huyền đang đứng ngay cửa: “Đi thôi.”

Trước mặt anh là một tòa dân cư cũ kĩ, trông tràn đầy dấu vết của tháng năm, những bức tường gạch cũ phủ đầy rêu xanh, bãi đất trống bên cạnh treo đủ kiểu chăn ga trải giường bạc màu.
Chàng thanh niên cao ráo đứng dưới tòa nhà, anh ngước mắt nhìn tòa dân cư trước mặt, sau đó mới vào trong.
Hàng lang mờ tối đầy mùi bụi đất và thức ăn.
Diệp Ca dừng lại trước một cánh cửa, anh trầm ngâm nhìn con số 303 loang lổ bạc màu trên cửa vài giây, sau đó mới gập ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái.
Tiếng bước chân lảo đảo chậm chạp và tiếng đồ vật dưới đất bị dịch chuyển vang lên sau cánh cửa.
Một âm thanh già nua vang lên: “Tới đây, tới đây…”
Giữa hành lang tĩnh mịch, tiếng khóa kim loại bị mở ra trở nên rất rõ ràng, cánh cửa cũ kĩ trước mặt mở ra để lộ gương mặt nhăn nheo của một bà cụ.
Trông bà cụ thật sự rất già nua, mỗi nếp nhăn trên mặt tựa khắc hằn như dấu vết của năm tháng, đôi mắt đục ngầu híp lại, nhìn ra ngoài qua lớp kính lão dày cộp: “Ai đấy?”
Diệp Ca mím môi, thấp giọng nói:
“Chào bác sĩ Trần, tôi… là họ hàng xa của người đã khuất trong một vụ án mà bà từng xử lí.
Lần này tôi tới là muốn hỏi thăm một chút xem bà…”
“Vụ án cũ à…” Bác sĩ Trần giơ ngón tay sần sùi như vỏ cây đẩy chiếc kính lão trên sống mũi, run rẩy lắc đầu: “Tôi già rồi, vô dụng rồi, chuyện ngày trước chẳng nhớ được mấy, chuyến này cậu đi chắc là vô ích rồi…”
“Chờ đã…” Diệp Ca vội vàng đưa tay ngăn đối phương đóng cửa.”
“Vụ án của Kỳ Nhu và Diệp Huy Vĩnh, bà còn nhớ không?”
Bác sĩ Trần khựng lại.
Bà ngước mắt chăm chú nhìn Diệp Ca rồi chầm chậm thở dài, sau đó thả tay: “Vào đi.”
“Thảm, thật sự rất thảm.”
Bà cụ chống gậy đi vào trong phòng, run run nói: “Tôi làm trong ngành nhiều năm như vậy, chẳng mấy khi chứng kiến vụ án nào thể thảm đến thế…”
Bà quay đầu, hỏi:
“À… nếu cậu là họ hàng xa của nhà họ, vậy… cậu biết sau đứa bé kia ra sao không?”
Diệp Ca kiềm chế giọng mình: “Nghe nói… hình như mất tích rồi.”
Bác sĩ Trần khẽ run:
“Tội nghiệp.”
Dù đã qua hơn ba mươi năm, nhưng bà vẫn nhớ rất rõ…
Cậu bé ướt sũng nước mưa, gương mặt nhợt nhạt, đôi môi tím tái ngồi run rẩy không kiểm soát được trên chiếc ghế ở đồn cảnh sát, máu tươi dính đầy trên vạt áo và quần cậu bé nhưng đôi mắt lại ráo hoảnh, chỉ vô hồn nhìn chằm chằm khoảng đất trống trước mặt mình.
Cậu bé đã trải qua một đêm kinh khủng đến nỗi không ai có thể tưởng tượng được.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi.
Mẹ chết.
Giết cha..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.