Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 74: “tên Khốn Đó! Dám Nhắn Tin Hàng Loạt Nữa!”





Diệp Ca chăm chú nhìn chiếc hộp bám bụi trước mặt, một mũi nhọn rét lạnh xuất hiện trên đầu ngón tay anh.
Giây kế tiếp, ánh sáng rét lạnh xẹt qua, lưỡi dao sắc bén va vào đạo cụ gây ra tiếng nổ lớn, tia lửa lập lòe trong bóng tối.
Đầu ngón tay Diệp Ca đè xuống, bóng dáng lưỡi hái phản chiếu trong đôi mắt nhạt màu, như ánh tuyết lạnh lẽo chìm xuống đáy mắt.
Chỉ nghe một tiếng “rẹt” vang lên, vô số sâu bọ đen đúa phát ra tiếng “rít rít” rồi rơi xuống từ nắp hộp màu tro, sau đó biến thành khói bụi xám đen và tiêu tán trong không khí như sương mù.
Đạo cụ bảo vệ chiếc hộp biến mất.
Diệp Ca xua làn khói trước mặt, sau đó chăm chú nhìn về phía trước.
Chiếc hộp màu xám trước mặt nằm đơn độc trên mặt đất, hoàn toàn không có gì bảo vệ.
Diệp Ca chậm rãi hít sâu.
Anh đứng cách đó vài bước rồi dùng lưỡi hái nhẹ nhàng nhấc nắp hộp, nín thở cảnh giác chờ đợi.
Một tiếng “cạch” vang lên, nắp hộp mở ra.
Ngay khi nó được giở lên, trào dòng máu đặc quánh ồ ạt trào ra từ bên trong, chỉ chớp mắt đã tràn lan bao phủ mặt đất gồ ghề.
Diệp Ca siết chặt lưỡi hái trong tay, anh chậm rãi lùi vài bước về sau, ánh mắt dán chặt lên chiếc hộp vẫn đang ứa máu cách đó không xa… Nó là một chiếc hộp vuông không lớn, song lại như nguồn suối chảy vô cùng tận, máu kia cực kì đậm đặc, ánh lên lấp lánh một cách kì lạ dưới ánh trăng mờ, chúng chuyển động như thể nó có sinh mệnh, nuốt chửng hết thảy những thứ nó chạm vào.
Không lâu sau, cuối cùng nó cũng ngừng lại.
Vũng máu trên mặt đất tạo thành một vòng tròn hoàn hảo bao quanh chiếc hộp màu xám.
Đúng lúc này, một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng anh:
“Đừng đụng vào.

Diệp Ca ngoái lại, thấy bóng dáng Kê Huyền chậm rãi hiện ra từ trong bóng tối.
Hắn đã khôi phục hình dáng bình thường, cơ thể cao lớn rắn rỏi, gương mặt sắc nét lạnh lùng, trong bóng đêm, đôi mắt đỏ rực lóe lên màu sắc như vũng máu.
“Có một bộ phận của mẹ ở đây.

Diệp Ca híp mắt, lưỡi hái trong tay phản chiếu ánh trăng lờ mờ, anh hỏi:
“Nếu như tôi đụng vào thì sẽ giống như VISION à?”
Kê Huyền yên lặng nhìn anh.

Dường như hắn không hề ngạc nhiên khi Diệp Ca biết thân phận của con quỷ chặn đường anh tại thành phố M.
Hắn trả lời: “Không đâu.

Diệp Ca nhướng mày nhìn hắn: “Tại sao?”
Kê Huyền dời mắt sang vũng máu sền sệt dưới đất, nói: “Độ tinh khiết khác nhau.

“Vậy độ tinh khiết này làm được gì?” Diệp Ca hỏi.
Kê Huyền ngoắc tay, hai viên đá dưới đất bị một sức mạnh vô hình nào đó từ từ nhấc lên.
Hai viên đá một lớn một nhỏ, một trước một sau bay về phía vũng máu, ngay khi chúng sắp chạm đến mép vũng máu thì dòng máu đỏ nhạt sền sệt chợt dâng lên, hệt như con thú săn mồi dữ tợn vồ lấy viên đá nhỏ và nuốt chửng nó.
Viên đá thứ hai lớn hơn, máu dâng lên cũng dữ dội hơn, nghiền nát viên đá thành vụn giữa không trung.
Ngay sau đó, máu tươi sền sệt rơi xuống, bề mặt vũng máu lại trở nên tĩnh lặng.
Diệp Ca nhướng mày: “Gặp mạnh thì mạnh.

Rất khó xử lí.
Anh nghiêng đầu nhìn Kê Huyền, hỏi: “Có giới hạn số lượng không?”
Kê Huyền như hiểu được ý đồ của Diệp Ca, hắn cong môi: “Dĩ nhiên, mọi thứ đều có giới hạn.


Thành phố F, trong một quán cà phê nào đó.
Trần Thanh Dã và Vệ Nguyệt Sơ ngồi đối diện nhau bên cửa sổ, BLAST gắng gượng bưng ba cốc cà phê, chầm chậm bước tới từ quầy gọi đồ.
Cà phê trong tay cậu ta sóng sánh, như sắp đổ ra ngoài.
Trần Thanh Dã nhanh tay lẹ mắt đứng dậy, nhận cà phê trong tay cậu ta và đặt xuống bàn.
Anh ta đẩy chiếc kính bị trễ xuống, cau mày nói: “Cần giúp thì phải nói.

BLAST cau mày: “Há?”
Nét mặt cậu ta khoa trương không khác gì màu tóc của mình: “Ông coi thường tui quá đó?! Không phải tui bưng tới đây rồi sao?”

Vệ Nguyệt Sơ cười híp mắt khuấy li cà phê của mình: “Công nhận.

Bây giờ cô đã tìm được cách sai sử BLAST rồi, chỉ cần khích lòng hiếu thắng của cậu ta lên thì gần như có thể khiến tên ngốc này làm hết những việc lặt vặt.
Còn ai kia thì…
Vệ Nguyệt Sơ ngước mắt nhìn Trần Thanh Dã.
Trần Thanh Dã lấy hai tờ khăn giấy từ trong túi ra, đưa một tờ cho BLAST, sau đó dùng tờ còn lại cẩn thận lau sạch vết cà phê sánh ra trên bàn rồi mới ngồi xuống lại.
…Bà mụ già mắc bệnh sạch sẽ.
Vệ Nguyệt Sơ rời mắt, nhấp thêm một ngụm cà phê.
Tuy cô chẳng có mấy cảm tình với hai tên “đồng nghiệp” này, nhưng ở cùng nhau suốt thời gian dài, quan hệ giữa họ cũng không còn gượng gạo như mới đầu nữa.
Lần này, sau khi kết thúc ngày làm việc dài, cô nổi hứng đề nghị kiếm chỗ ngồi một lát.
Hai người kia có vẻ cũng không bận bịu gì nên đều đồng ý.
Vốn là họ định đến quán bar, nhưng vì ở thế giới thật cả BLAST và Vệ Nguyệt Sơ đều không đủ 22 tuổi nên họ chỉ có thể lùi bước, chọn vào một quán cà phê.
…Tối rồi mà còn uống cà phê, không biết là nghĩ cái gì nữa.
Vệ Nguyệt Sơ lặng lẽ thở dài.
“Chắc bên thành phố F này không còn chuyện gì của chúng ta đâu nhỉ?” Cô tiên phong phá vỡ sự yên tĩnh.
Trần Thanh Dã suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Đúng thế.

Trong khoảng thời gian này, công ty DM đã bị niêm phong để kiểm tra, toàn bộ lệ quỷ dưới trướng Dream Maker đều bị bắt, trừ những người đã không thể quay lại kia, thì cơ bản mọi thứ đã được giải quyết êm đẹp.
“Chúng ta thì hết việc rồi, nhưng mà…” BLAST nhấp một ngụm cà phê, hả hê nói: “Mấy người có thấy đống tài liệu chất đống trên bàn mấy nhân viên Cục quản lí kia không? Khổ quá trời khổ há há há há há há há há há há!”
Trần Thanh Dã mặt không cảm xúc trừng cậu ta.
BLAST phách lối: “Như nào? Đấm nhau không?”
“Ồ.
” Vệ Nguyệt Sơ ngồi bên cạnh lạnh lùng nói: “Mày không sợ A Trường à?”
BLAST: “…”
Cậu ta tức khắc xỉu xìu như quả cà héo.
Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh, ba người nhâm nhi cà phê, trầm ngâm nhìn về những hướng khác nhau.
Trong đầu mỗi người đều lấn cấn cùng một câu hỏi: ACE đi đâu rồi?
Từ sau khi họ tạm biệt nhau hôm trước, đối phương cũng mất hết tin tức như đá chìm đáy biển, nhưng vì mọi người đều có bí mật trong lòng nên không ai chủ động lên tiếng nhắc đến ACE, và cả Diệp Ca biến mất cùng lúc với đối phương… Đồng thời, họ cũng hết sức nghi ngờ, mình biết rồi thì thôi, sao hai người kia cũng có vẻ không để ý gì đến chuyện này vậy?
Đột nhiên, âm báo WeChat vang lên phá sỡ sự im lặng.
Ba người đồng loạt lấy điện thoại ra.
Nhìn thấy tên người gửi tin nhắn, vẻ mặt ai nấy cứng đờ.
Trần Thanh Dã bình tĩnh cất điện thoại vào túi rồi thong thả đứng dậy, nói: “Xin lỗi, tôi phải đi trước…”
Giọng Vệ Nguyệt Sơ cũng vang lên cùng lúc: “Tôi đột nhiên nhớ ra…”
“Tui…” Tiếng BLAST theo sát phía sau.
Trần Thanh Dã ngẩng đầu, phát hiện động tác của hai người nọ y đúc anh ta.
Ba người tròn mắt nhìn nhau, động tác cứng đờ.
Từ từ… Vụ gì đây?
Một suy nghĩ hoang đường cùng nảy ra trong đầu họ.
Vệ Nguyệt Sơ híp mắt nhìn Trần Thanh Dã: “Cậu… định đi đâu đấy?”
Xuyên qua cặp kính, Trần Thanh Dã va phải ánh mắt của Vệ Nguyệt giữa không trung, như có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng tia lửa xẹt khắp nơi.
Anh ta nói: “Tôi không nói với cô được.

Trần Thanh Dã híp mắt: “Cô thì sao, cô muốn đi đâu?”
Vệ Nguyệt Sơ: “Tôi cũng không nói với anh được.

“…” Hai người trợn mắt nhìn nhau.
“Đúng rồi.
” Trần Thanh Dã chăm chú nhìn cô gái ngồi đối diện, thong thả hỏi: “Sao đến giờ cô vẫn chưa từng hỏi người còn lại trong nhóm chúng ta đi đâu?”
Vệ Nguyệt Sơ lập tức cãi lại: “Vậy sao cậu không hỏi?”
Đột nhiên, cả hai như cùng ý thức được chuyện gì đó, vẻ mặt dần dần ngây ra, đôi mắt từ từ mở to:
“Cậu…”
“Cô…”
BLAST mù mờ nhìn hai người trước mặt, cau mày: “Các người đang úp mở gì vậy?”
Vệ Nguyệt Sơ giơ tay giật điện thoại trong tay BLAST.
BLAST giật mình: “Ê ê ê bà làm gì đấy?”
Trần Thanh Dã không trả lời mà lấy điện thoại trong túi ra, mở màn hình đặt lên bàn.
Tiếp ngay sau đó, Vệ Nguyệt Sơ cũng mở điện thoại mình lên, bỏ xuống bên cạnh.

Ba tin nhắn trên đó giống hệt nhau, toàn bộ đều do một người gửi đến.
Họ chăm chú nhìn bức ảnh đại diện, đồng loạt chìm vào im lặng
…Đệt.
BLAST lúc này mới muộn màng tỉnh ngộ, cậu ta sửng sốt trố mắt, chỉ tay về phía hai người đang trưng ra vẻ mặt vô cảm trước mặt, lắp bắp: “Các các các… các người…!!!”
Trần Thanh Dã đẩy gọng kính, tròng kính lóa lên che khuất ánh mắt của anh ta:
“Tôi nghĩ chắc cậu đoán đúng rồi đấy.

“Đậu má…” Vẻ khó tin lộ ra trên mặt BLAST: “Không thể nào! Anh ta chỉ có mình tui biết thôi mà…”
Vệ Nguyệt Sơ nở nụ cười lạnh lẽo, từ tốn nói: “Anh ta cũng nói vậy với tôi đấy.

Trần Thanh Dã đẩy gọng kính: “…Tôi cũng vậy.

BLAST: “…”
Đờ mờ.
Bọn họ đều bị lừa.
Bị lừa bởi cùng một người… cùng một cái cớ.
BLAST từ từ hít thật sâu, nghiến răng nói: “…ACE!!!!”
Cậu ta hung hăng gằn giọng, như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
“Tui đã nói với các người từ lâu rồi!! Cái tên ACE đó cực kì đáng ghét!!! Cực kì tệ hại!!! Các người còn không tin tui!!!” Cậu ta giận dữ nói.
Trần Thanh Dã hỏi: “Vậy sao cậu còn giấu giếm lâu vậy?”
BLAST: “…”
Gương mặt cậu ta đỏ ửng: “Tui… tui chỉ thấy các người quá ngu ngốc! Các người bị anh ta đùa giỡn lâu vậy, chỉ có mình tui biết được bộ mặt thật của anh ta.

Vệ Nguyệt Sơ: “…”
Thì tôi cũng chỉ nghe vậy thôi.
BLAST cúi đầu né tránh, vô tình nhìn xuống ba chiếc điện thoại trước mặt.
Cậu ta ngẩn người, sau đó cẩn thận đọc từng chữ trên màn hình, tức đến nổ đom đóm mắt:
“Tên khốn đó! Còn gửi tin nhắn hàng loại nữa chứ!”
Không sai một chữ nào hết!!!
—————————
Tác giả:
Câu chuyện này dạy cho chúng ta, bất kể thế nào cũng không nên nhắn tin hàng loạt.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.