Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 67: Nắm Bắt Cơ Hội





Diệp Ca thình lình rút tay ra như bị bỏng.
Kê Huyền ngẩng đầu, vô tội chớp mắt.
Nơi vừa bị đối phương cọ môi vào như nóng bừng lên.
“Cậu…” Diệp Ca hắng giọng, hỏi: “Cậu biết nó ở đâu ra à?”
“Dĩ nhiên.” Kê Huyền ngồi xuống mép giường Diệp Ca: “Lúc ấy em ở cùng anh mà.”
Diệp Ca hơi thẳng lưng, đăm đăm nhìn đối phương: “Nói cho tôi biết.”
“Ôm.” Kê Huyền suy nghĩ một lát: “Cả đêm.”
Diệp Ca: “…”
Anh hít sâu, miễn cưỡng đáp: “…Được.”
Kê Huyền: “Không trừ bớt thời gian thừa ra tối qua.”
Diệp Ca: “…”
Tên này càng ngày càng ranh.
Anh nghiến răng: “Được.”
Kê Huyền híp mắt, hệt như con hồ ly trộm được miếng thịt: “Em muốn được hôn chúc ngủ ngon.”
“…” Diệp Ca: “Cậu đừng có được voi đòi tiên.”
Kê Huyền thở dài: “Thôi được rồi.”
Hắn vươn tay: “Quyết định vậy nhé?”
Diệp Ca híp mắt, anh chăm chú nhìn hắn vài giây rồi mới chậm chạp đưa tay nắm lấy bàn tay tái nhợt của đối phương: “Quyết định vậy đi.”
Nửa giờ sau.
Diệp Ca dùng thân phận ACE gọi ba người còn lại lên.
Mới vừa giáp mặt, anh đã ném cho mỗi người một tập tài liệu.
BLAST dùng đầu ngón tay khều một tờ ra xem, vừa nhìn thấy những dòng chữ chằng chịt dày đặc bên trên, cậu ta nhíu mày ghét bỏ: “Cái này để làm gì?”
Hai người còn lại cũng mù mờ.
Diệp Ca nói ngắn gọn: “Tôi có manh mối.”
Cả ba đều tỉnh táo hẳn lên.
…Kê Huyền không nói thẳng cho Diệp Ca biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không trực tiếp chỉ ra lệ quỷ mà anh đang đối mặt là gì, hắn chỉ cung cấp một manh mối.
Một manh mối vô cùng quan trọng.
Mà như vậy cũng đủ rồi.
“Gọi điện cho gia đình của những người chết, hỏi xem có phải trước khi chết bọn họ đã nhận được một thứ mình cực kì khao khát không.” Diệp Ca nói.
Trần Thanh Dã đẩy kính: “Ví dụ?”
“Bất kì thứ gì.” Diệp Ca nói: “Tài sản, quyền thế, sắc đẹp, từ vật chất đến tinh thần, bất kì thứ gì.”
Vệ Nguyệt Sơ trợn mắt: “Ý anh là…!”
Diệp Ca hít sâu: “Đúng vậy.”
BLAST ngơ ngác: “Các người lại ra vẻ thần bí gì đấy?”
Vệ Nguyệt Sơ chỉ hận rèn sắt không thành thép, cô cầm tập tài liệu trong tay gõ đầu cậu ta.
“Mày bị ngu thật đúng không?”
BLAST che ót, lớn tiếng phản đối: “Bà lại đánh tui!”
Trần Thanh Dã trầm ngâm: “Thì ra là vậy, vậy thì hợp lí rồi.”
BLAST: “???”
Cậu ta gấp đến độ nhảy tưng tưng: “…Là cái gì là cái gì là cái gì?! Nói nhanh nghe với!”
Vệ Nguyệt Sơ đỡ trán, cô bất đắc dĩ thở dài:
“Dream Maker, mày chưa nghe bao giờ à?”
BLAST: “…Hình như cũng quen quen?”
Trần Thanh Dã thong thả nói: “Cậu tham gia trò chơi khá muộn, chưa nghe đến y cũng dễ hiểu.”
Anh ta nói: “Đó là một lạnh chúa cấp S.
So với giết chóc, y thích thực hiện giao dịch với người chơi hơn… chỉ cần cậu có thể trả ngang giá, điều ước của cậu sẽ được thực hiện.”
BLAST chớp mắt, hỏi: “Ước gì cũng được hả?”
Trần Thanh Dã: “Muốn gì cũng được.”

BLAST: “Thế nếu tui ước có thêm ba điều ước thì sao?”
Trần Thanh Dã: “…”
Anh ta đơ mặt, học theo Vệ Nguyệt Sơ cuốn tài liệu thành cuộn giấy rồi thẳng tay đập mạnh vào gáy cậu ta.
“Ui da!” BLAST che ót mình, cậu ta hung dữ hét lên: “Sao ông cũng thế vậy?!”
“Đáng đời.” Vệ Nguyệt Sơ cười trên sự đau khổ của người khác: “Mày tưởng y là thần đèn chắc? Lại còn ba điều ước… mày không nghe Trần Thanh Dã vừa nói phải trả giá à?”
BLAST ngây ra: “Không phải thần đèn? Vậy là cái gì?”
Vệ Nguyệt Sơ trầm mặc vài giây, rồi nói: “Tựa như ma quỷ trong truyền thuyết phương Tây, người chơi thế chấp linh hồn của mình để đổi lấy dục vọng của họ được thỏa mãn.”
“Nhưng… thực ra tôi cũng không biết chi tiết cụ thể.” Cô thở dài.
“Không một ai từng giao dịch với y còn sống để nói cho chúng ta biết chuyện đã xảy ra.”
Diệp Ca cụp mắt, như thể đang đọc tài liệu trong tay.
Nhưng tầm mắt anh lại vô ý chuyển đến vết sẹo trên cổ tay mình… màu sắc của nó rất nhạt, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể phân biệt được nó với màu da.
Anh lướt ngón tay qua vết sẹo trong vô thức.
Diệp Ca biết về sự tồn tại của Dream Maker, song anh lại không có bất kì ký ức nào liên quan đến y.
Hệt như trong đầu anh có một điểm mù, nếu anh không cố ý tìm đến nó thì nó sẽ bị lãng quên trong bóng tối.
BLAST sờ gáy mình, nói: “Vậy… sau đó thì sao? Y đi đâu rồi?”
Ít nhất thì trong ấn tượng của cậu ta, từ khi cậu ta tiến vào trò chơi chưa từng nghe đến tên của Dream Maker.
Trần Thanh Dã lắc đầu: “Không ai biết.”
“Y đột nhiên… im hơi lặng tiếng, hơn nữa còn biến mất rất lâu.” Anh ta quay đầu nhìn về phía Diệp Ca, nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại nghĩ Dream Maker có liên quan đến sự kiện lần này của thành phố F?”
“Chỉ là đoán thôi.” Diệp Ca bình tĩnh trả lời.
“Cũng có thể tôi sai, chi bằng chúng ta thử chứng minh đi đã.”
Đầu tiên họ gọi cho nhân viên văn phòng đã chết trước.
Có vẻ vợ hắn ta vẫn đang chìm đắm trong đau thương, lúc trả lời giọng nói vẫn luôn nghẹn ngào nức nở, nhưng ngay khi nghe thấy câu hỏi của Diệp Ca, bên kia điện thoại lại đột nhiên im bặt.
Diệp Ca kiên nhẫn hỏi: “Cô ơi, cô còn đó không?”
“À, tôi… tôi đây.” Người vợ có vẻ hơi mất hồn mất vía, nhưng vẫn trả lời anh.
Cô ta hỏi: “Anh… anh hỏi chuyện này làm gì?”
Diệp Ca: “Chỉ là quy trình điều tra bắt buộc thôi.”
Đầu dây bên kia lại im lặng.
Hồi lâu sau, người vợ mới chậm rãi lên tiếng: “Thật ra… khoảng nửa tháng trước, tôi có định ly hôn với anh ấy.”
Diệp Ca híp mắt: “Tôi có thể hỏi nguyên nhân không?”
Người vợ nói: “Dĩ nhiên…”
Cô nghẹn ngào nói tiếp: “Thật ra cũng không phải có người thứ ba gì cả, nhưng mà… thực sự là không còn tình cảm nữa, anh hiểu cảm giác đó không? Nắm tay anh ấy cứ hệt như tôi lấy tay trái nắm tay phải vậy, ngày tháng trôi qua tẻ nhạt, tôi gần như đã không thể nhớ nổi vì sao lúc đầu tôi và anh ấy yêu nhau nữa rồi.
Ngày nào cũng như ngày nào, cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, vậy nên… tôi muốn tách khỏi anh ấy một thời gian.”
“Nhưng mà… anh ấy không muốn, còn phản ứng rất gay gắt.” Người vợ uyển chuyển nói: “Vậy nên tôi về nhà bố mẹ đẻ ở, tránh đi ít lâu.”
Diệp Ca: “Sau đó thì sao?”
Người vợ hít sâu, như không kiềm được nước mắt, giọng nói lại bắt đầu nghèn nghẹn: “Nhưng mà… không hiểu sao trong khoảng thời gian đó tôi từ từ tỉnh táo lại, bắt đầu nhớ đến những chuyện lúc chúng tôi yêu nhau cuồng nhiệt.
Sau đó… tôi cảm thấy tôi lại yêu anh ấy, thế nên tôi quay về bên cạnh anh ấy… đến giờ tôi vẫn nhớ lúc đó anh ấy ôm tôi, nói với tôi đây là nguyện vọng lớn nhất của anh ấy.
Nhưng… nhưng… còn chưa được bao lâu, anh ấy…”
Người phụ nữ bên kia đầu dây bật khóc.
Điện thoại bị ngắt.
Ba người họ nhìn nhau, ngầm hiểu ý.
…Xem ra đến tám chín phần mười là vậy.
Suốt vài tiếng đồng hồ sau đó, bốn người họ không ngừng nói chuyện điện thoại, cúp một cuộc lại gọi một cuộc mới, tròn mười tiếng đồng hồ sau họ mới hỏi thăm được hết toàn bộ gia đình chết trong tài liệu.
Tổng cộng có mười lăm trường hợp khả nghi.
Họ đến đồn cảnh sát điều ra ghi chép GPS của những người này suốt một tháng trước khi chết, sau đó lại nhờ nhân viên Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên tiến hành đối chiếu trên máy tính của họ…
Chẳng mấy chốc đã có kết quả.

Trần Thanh Dã trải tờ giấy lên bàn và đẩy ra.
Mười lăm người sống rải rác ở những khu vực khác nhau của thành phố F, vị trí rất phân tán, nhưng nửa tháng trước khi chết từng người đều đi qua cùng một địa điểm.
Diệp Ca cầm tờ giấy lên, cúi đầu nhìn.
Địa điểm này nằm gần rìa thành phố, ít người qua lại… hẳn chính là ở đây.
Nửa giờ sau.
Chiếc taxi chầm chậm lái đi sau lưng để lại bốn người họ đứng trước một khu đất rộng rãi.
Trước mặt họ là một tòa nhà chọc trời hiện đại cao sừng sững.
Bốn người từ từ ngẩng đầu nhìn lên.
Tòa nhà cao vút vào mây, ít nhất cũng hơn ba mươi tầng, bức tường kính bên ngoài phản chiếu ánh nắng khiến nó trông cực kì lộng lẫy.
BLAST gãi đầu: “Ừm… đúng chỗ này ấy à?”
Cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Diệp Ca nhét tờ giấy vào túi rồi đi về phía tòa nhà: “Vào xem thử đã.”
Cửa kính tự động mở rộng trước mặt họ, hai nhân viên lễ tân mảnh mai xinh đẹp bước lên đón.
Họ tươi cười cúi đầu chào, rồi đồng thời cất chất giọng lanh lảnh: “Chào mừng đến công ty DM.”
Sàn nhà sáng bóng như gương, trên vách tường cẩm thạch phía xa khảm dòng chữ tiếng Anh sáng loáng:
DREAM MAKER.
“Người tạo giấc mơ”
Bốn người cùng im lặng: “…”
BLAST rề rà quay sang nhìn Diệp Ca, cậu ta nhỏ giọng, lắp bắp hỏi: “Vụ… vụ gì vậy?”
Diệp Ca: “…”
Tôi mà biết có chuyện gì còn phải đứng đần mặt ra đây với cậu à?
Trong lúc cả bốn đang ngây người, một cô lễ tân trong số đó bước tới, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi anh cần cung cấp dịch vụ gì ạ?”
Diệp Ca nhanh chóng điều chỉnh trạng thái rồi bình tĩnh hỏi: “Chỗ các cô có thể cung cấp những dịch vụ gì?”
Nữ lễ tân tươi cười giới thiệu: “DREAM MAKER là tổ chức đầu tư thiên thần lớn nhất thành phố F, xin hỏi anh có dự án nào cần chúng tôi đầu tư sao?”
“Đúng vậy.” Diệp Cả không hề biến sắc, nói: “Tôi có thể gặp người phụ trách của các cô ở đâu?”
Nữ lễ tân mỉm cười nói: “Mời anh đi theo tôi.”
Nói xong, cô ta quay người uyển chuyển bước đi.
Vệ Nguyệt Sơ hỏi nhỏ: “Này, anh tính làm gì vậy?”
Diệp Ca cũng khẽ giọng đáp: “Đi bước nào tính bước đó thôi.”
Trần Thanh Dã xòe bàn tay, vài con bọ nhỏ màu xanh cỡ hạt gạo đậu xuống ngón tay anh ta, sau đó chúng bò dọc theo bàn tay anh chui vào tay áo.
Anh ta bước lên sóng vai cùng Diệp Ca, nhỏ giọng nói:
“Nhân viên trong sảnh đều là con người.”
Diệp Ca cau mày gật đầu: “Cảm ơn.”
Hướng phát triển của chuyện này… càng lúc càng khó đoán.
Không lâu sau họ đã được mời vào một phòng chờ được trang hoàng lộng lẫy, chùm đèn kiểu Âu trên trần tỏa ánh vàng rực rỡ, dưới đất trải thảm dày màu đỏ sậm, bên trong căn phòng bày những chiếc ghế bành mềm mại cùng những món ăn nhẹ đầy màu sắc.
BLAST ngứa tay với lấy một đĩa.
Vệ Nguyệt Sơ đánh “bốp” vào tay cậu ta, lẳng lặng trợn mắt lườm.
BLAST che mu bàn tay bị vả, không cam lòng thì thào: “Tui cũng đâu có định ăn, nhìn một chút cũng không được hả?”
Đúng lúc này, nữ lễ tân đi phía trước xoay người lại, cười hỏi:
“Xin hỏi dự án của anh là cá nhân hay doanh nghiệp?”
Diệp Ca ngoái đầu liếc ba người phía sau: “Doanh nghiệp.”
Đối phương lễ phép nói: “Mời anh xuất trình giấy đăng ký kinh doanh, đăng kí thuế, và bản photo các thông tin liên quan đến doanh nghiệp.”
Diệp Ca: “…”
Anh tỉnh bơ: “Dự án cá nhân.”
Nữ lễ tân này chuyên nghiệp vô cùng, nụ cười trên mặt không hề thay đổi: “Vậy xin hỏi những người đi cùng anh là…”
Ba người còn lại nhìn nhau.
Vệ Nguyệt Sơ nói: “Tôi cũng có dự án cá nhân.”
Trần Thanh Dã đẩy kính: “Tôi chỉ đến cùng họ thôi, tôi sẽ đợi bên ngoài.”
BLAST nhún vai, thờ ơ nói: “Tui cũng vậy.”
…Đều là người chơi, họ hiểu rất rõ không nên bỏ toàn bộ trứng vào một giỏ.
Vệ Nguyệt Sơ và ACE vào trong nội bộ công ty DREAM MAKER, vậy thì phải có hai người ở lại bên ngoài để đề phòng có những tình huống ngoài ý muốn, cũng tiện thể tìm hiểu nơi kì quái này từ bên ngoài.
Một nữ lễ tân khác bước tới, cô ta cười với Vệ Nguyệt Sơ: “Mời cô đi bên này.”
Xem ra chúng không định để họ đi cùng nhau.
Vệ Nguyệt Sơ gật đầu với Diệp Ca, sau đó hai người tách ra đi về phía hai thang máy riêng biệt.
Diệp Ca bước vào thang máy.
Nữ lễ tân nhấn một nút trong đó.
Ngay khi vừa tiến vào, anh bất chợt cảm giác được gì đó bèn ngẩng đầu nhìn lên trần thang máy… nơi vốn dĩ phải là một chiếc camera đang sáng lên ánh đỏ kì dị, hệt như một con mắt chợt lóe phía sau lớp kính.
Nhưng đến khi Diệp Ca nhìn kĩ lại, nó lại trở về hình dạng một cái camera như cũ.
Nữ lễ tân ấn lên chiếc tai nghe nhỏ như móng tay trong tai, sau đó xoay đầu tươi cười nói với Diệp Ca:
“Chào anh, tôi không biết anh là khách hàng cũ của công ty DM chúng tôi.”
Diệp Ca thoáng ngạc nhiên, song anh vẫn bình tĩnh, nói: “Vậy thì sao?”
Đối phương cười nói:
“Phục vụ khác nhau ạ.”
Nói xong, cô tay nhấc tay lấy một tấm thẻ trong túi chạm nhẹ vào khu vực quẹt thẻ trong thang máy, sau đó ấn nút tầng cao nhất.
Nút ấn sáng lên.
Thang máy chậm rãi đi lên.
Không gian chật hẹp yên tĩnh vô cùng, vì là đồ xịn nên rất ít tiếng ồn, gần như chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Diệp Ca nhìn con số đang tăng dần, theo dõi nó thay đổi một cách chậm chạp.
Không lâu sau thang máy dừng lại tại một tầng nào đó.
Là tầng lầu mà nữ lễ tân đã ấn lúc đầu.
Diệp Ca phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy cuối hành lang là một cánh cửa gỗ lim lớn vừa dày vừa nặng, một người đàn ông có vẻ bất an đang ngồi bên ngoài cánh cửa gỗ lim, dường như đang chờ đợi gì đó.
Đúng lúc này, cánh cửa gỗ lim mở ra.
Diệp Ca còn chưa kịp nhìn rõ, cửa thang máy đã từ từ khép lại trước mắt, nữ lễ tân cười, nói: “Anh là khách quý, không phải ở tầng này.”
Con số trong thang máy tiếp tục tăng dần.
Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, mãi lâu sau một tiếng “Đinh” vang lên, cửa thang máy mở rộng sang hai bên.
Nữ lễ tay mỉm cười đưa tay ra: “Xin mời.”
Diệp Ca bước ra khỏi thang máy, cánh cửa kim loại chậm rãi khép lại sau lưng anh.
Anh đảo mắt nhìn quanh.
Tầng trên cùng này khác hoàn toàn với tầng trước… cửa sổ sát đất trong suốt, đồ trang trí xa hoa đắt tiền, thảm trải sàn vừa dày vừa nặng có thể nuốt chửng tất thảy tiếng bước chân, xa xa là một hành lang dài, cuối hành lang là một cánh cửa gỗ lớn nặng nề, song rõ ràng sang trọng hơn cánh cửa dưới tầng nhiều.
Diệp Ca xoa nhẹ ngón tay xuôi bên hông, ánh sáng nhàn nhạt lóe lên.
Tuy gần đây anh luôn cố giảm thiểu việc giao chiến với lệ quỷ, nhưng nếu gặp phải tình huống sống còn, anh cũng không ngại sử dụng vũ khí.
…Dẫu sao, việc xảy ra lần trước với VISION cũng khác.
Cô ấy bị Mẹ phái đến nộp mạng.
VISION khác với những lệ quỷ khác, cô vốn là con người, chẳng qua vì trong cơ thể có một phần của Mẹ nên mới biến thành quỷ.
Vậy nên Mẹ mới hi vọng Diệp Ca sẽ giết cô và hấp thu chất dinh dưỡng trong cơ thể cô, sau đó trở thành con dân của mình.
Mà Dream Maker thì khác, y chỉ là một con quỷ bình thường.
Diệp Ca chậm rãi đi dọc hành lang.
Anh đứng lại trước cánh cửa dày nặng, sau đó từ từ nâng tay, nhưng trước cả khi đầu ngón tay anh kịp chạm vào cánh cửa, nó đã lặng lẽ mở rộng.
Sau cửa là một căn phòng hình khuyên cực lớn, xung quanh là cửa kính trong suốt sát sàn, giống như quả cầu thủy tinh cực kì xa hoa treo lơ lửng giữa trời.
Một người đàn ông đứng trước cửa số sát đất, đưa lưng về phía Diệp Ca.
Diệp Ca híp mắt, ánh dao hiện ra giữa kẽ tay.
“Khách hiếm, đúng là khách hiếm.” Người đàn ông vừa nói vừa xoay người lại.
Vóc người y bình thường, mặc bộ vest được cắt may khéo léo, gương mặt xanh xao nhưng lịch sự nở một nụ cười đúng mực: “ACE! Ta đã nghĩ mình sẽ không gặp lại ngươi nữa cơ.”
Diệp Ca không trả lời.
Anh tập trung nhìn người đàn ông trước mặt, cẩn thận quan sát.
Dream Maker kéo ghế ngồi xuống, nụ cười thân thiết treo trên mặt: “Ngồi đi.”
Chiếc ghế đối diện y bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo ra.
Dream Maker đưa tay làm động tác “mời.”
Diệp Ca khẽ cười, sau đó thong thả bước tới, anh bình tĩnh hệt như gặp lại một người bạn xa cách lâu năm, vẻ mặt không hề thay đổi ngồi xuống ghế: “Cảm ơn.”
Thái độ thản nhiên của anh khiến Dream Maker kinh ngạc nhướng mày.
“Không ngờ đã không gặp nhau lâu vậy rồi mà ngươi vẫn hệt như trước kia, không thay đổi chút nào.”
“Ồ?” Diệp Ca tỉnh rụi nói: “Thế… mày nghĩ mày thay đổi nhiều lắm à?”
Dream Maker cười lớn, hệt như đang nghe một câu chuyện cười vô cùng thú vị, cười chảy nước mắt.

Diệp Ca lặng lẽ chờ y cười xong.
Sau hồi lâu, cuối cùng Dream Maker cũng ngừng lại, nụ cười tắt hẳn trên mặt y, nói:
“Dĩ nhiên là nhiều.”
Dứt lời, y nắm tóc mình kéo sang một bên.
Cổ y nứt ra một cái khe đỏ tươi, nó nhanh chóng mở rộng theo động tác của y để lộ mặt cắt bằng phẳng nhẵn thín, tựa như bị cắt bởi một vật cực kì sắc bén.
Y cúi xuống để Diệp Ca nhìn rõ bắp thịt đỏ au và xương cốt trắng hếu từ mặt cắt trên cổ mình.
Tiếp đó, Dream Maker buông tay thả cái đầu chỉ còn dính một miếng da về, y khó chịu cứ động vai để sắp xếp mọi thứ về đúng vị trí.
Y cười, nói: “Dù bây giờ đã gần khỏi hẳn rồi nhưng muốn mọc lại hoàn hảo thì không thể… dù sao không phải con quỷ nào cũng là chi trưởng được Mẹ ưu ái, có thể khôi phục được nguyên vẹn sau khi bị đâm xuyên qua ngực.”
Dream Maker cố tình ám chỉ.
Diệp Ca híp mắt, thầm thấy ngạc nhiên.
Ý Dream Maker là… đầu y là do anh chém?
Vết sẹo đã lành trên cổ tay hơi nóng lên.
Dream Maker không để bụng mà khoát tay: “Đúng rồi, chắc ngươi chẳng nhớ gì đâu… Xem đầu óc ta này, suýt nữa thì quên mất chuyện này.”
“Vậy…” Diệp Ca nhướng mày: “Hay là mày giúp tao nhớ lại đi?”
Dream Maker híp mắt: “Sao nào, ngươi muốn lấy lại trí nhớ đã mất à?”
Nụ cười gian xảo nở trên mặt y:
“Ngươi định dùng gì để trao đổi?”
Diệp Ca khẽ cười, anh thờ ơ nhún vai: “Chỉ vì nhớ lại những kí ức lúc tao và mày mới quen à? Cảm ơn, không cần, sao tao phải nhớ những thứ râu ria đó chứ?”
Vẻ mặt Dream Maker lập tức trầm xuống.
Song y khôi phục rất nhanh: “Nếu ngươi không muốn giao dịch với ta thì tới đây để làm gì?”
Diệp Ca bắt chéo chân, anh nở nụ cười thân thiện: “Đương nhiên là đến đập tiệm.”
“Chuyện này hơi khó đấy…” Dream Maker tỏ vẻ bối rối, nhíu mày:
“Xem ra ta chỉ có thể báo cảnh sát thôi.”
Diệp Ca: “…”
???
Dream Maker khẽ nhấc ngón tay, một cảnh cửa tủ bên cạnh mở ra, để lộ giấy chứng nhận đóng khung bên trong: “Đây là doanh nghiệp hợp pháp, giấy phép kinh doanh, sở hữu mặt bằng, hợp đồng cho thuê của tôi… tôi là người đóng thuế với lí lịch trong sạch, là công dân tốt luôn tuân thủ luật pháp đó.”
Diệp Ca: “…”
Anh cười nhạo: “Công dân tốt tuân thủ luật pháp lại kí thỏa thuận lấy đi linh hồn của người bình thường à?”
Dream Maker nhún vai, nói:
“Cho đến hiện tại, các giao dịch của ta luôn là đôi bên tình nguyện.
Trên thực tế, trước giờ ta chưa từng chủ động tìm tới ai, tất cả những người đó đều tự tìm đến cửa, hơn nữa còn rất nhiều người.”
Y thờ ơ nói: “Mà ta cũng chỉ làm những việc mà một thương nhân nên làm… nắm chắc cơ hội làm ăn.”
Người đàn ông xoay người, y chậm rãi tới trước cửa số sát đất rồi nhìn xuống, giọng nói chất chứa sự kích động và run rẩy.
“Trước đây trong trò chơi, ta chưa từng nghĩ đến trên thế giới lại có một nơi tốt đẹp thế này, những linh hồn bị dục vọng nhuộm đen ráo riết tìm cách bán đi chính mình, không tiếc bất kì giá nào, thậm chí còn tranh nhau dâng lên linh hồn của mình.”
Giọng y rít lên đầy tham lam.
“Trong trò chơi có quá nhiều kẻ cạnh tranh, bọn chúng đứa nào cũng đói bụng, liều sống liều chết tranh giành mới được một miếng ăn, còn nơi này thì khác hẳn… thị trường rộng lớn như vậy, chỉ cần ta muốn ta có thể độc chiếm toàn bộ…”
“Ngươi biết cái này gọi là gì không?”
Dream Maker quay đầu nhìn Diệp Ca, nụ cười trên mặt vặn vẹo vì hưng phấn trông càng thêm đáng sợ:
“Cái này gọi là lũng đoạn thị trường.”
Diệp Ca: “…”
Đệt.
Dream Maker đi về phía Diệp Ca, y ngừng cười, trở lại với dáng vẻ lịch sự: “Ngươi xem, ta khác với những con quỷ man rợ không có đầu óc kia, ta yêu hòa bình, chỉ có hòa bình mới có thể khiến thị trường càng thêm phồn thịnh.”
Y vươn tay, ngón trỏ nhợt nhạt lướt nhẹ qua cổ tay Diệp Ca.
Diệp Ca nhìn xuống.
Trên cổ tay anh, vết sẹo ngang dọc không biết từ lúc nào lại hơi lồi lên, còn hơi ửng đỏ, trông cực kì nổi bật trên da thịt trắng nõn.
Dream Maker đăm đăm nhìn vết sẹo trên cổ tay Diệp Ca, vẻ mặt trở nên tham lam:
“Hơn nữa… nói không chừng một ngày nào đó linh hồn từng thoát khỏi tay ta sẽ lại xuất hiện trước mặt ta.
Nếu ngươi đồng ý, ta có thể trả một số tiền lớn…”
Y vừa nói vừa thè cái lưỡi đỏ tươi dài gần nửa thước ra, từ từ liếm ngón trỏ đã chạm lên da đối phương.
Nhưng ngay lúc này, Dream Maker tựa như bị phỏng, y trợn mắt, cái lưỡi dài vung vẩy trên không trung, nhỏ ra chất nhờn.
“Đây, đây là…” Y trừng mắt nhìn Diệp Ca: “Ngươi… ngươi đem cái gì vào đây!”
Bấy giờ, giọng nói trầm khàn của nam giới vang lên sau lưng Diệp Ca:
“…Ta.”
———————.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.