Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 41: Cơn Giận Dữ Khiến Anh Bất Chấp Tất Cả





Trước giờ, thành phố M chưa từng trải qua một đêm dài đến vậy.
Ánh ban mai phía chân trời soi sáng cả thành phố, đường phố vốn sạch sẽ gọn gàng giờ đây đổ nát hoang tàn, chất lỏng sền sệt đỏ và đen hòa vào nhau khô cứng trên mặt đường, bốc mùi hôi thối chua loét.
Tuy đội quân ác quỷ đã biến mất, nhưng với Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, công việc của họ giờ mới bắt đầu.
Sau một đêm chiến đấu không ngừng nghỉ, các nhân viên Cục quản lí còn chẳng kịp nghỉ ngơi đã lập tức bị phái đi khắp các ngõ ngách trong thành phố, xử lý và giải quyết các hậu quả khi Quỷ Môn mở ra.
Họ phải nhanh chóng thu dọn thân xác còn sót lại của đám lệ quỷ, nếu không âm khí và ác ý bên trong sẽ hòa tan vào không khí, tạo nên vô số tai họa ngầm khó xử lí về sau.
Bên cạnh đó, họ còn phải dọn sạch những hồn ma và quái vật còn sót lại, thống kê tổn thất và thương vong của các thành viên tham chiến.
Điện thoại của các đồn cảnh sát và bệnh viên gần như nổ tung, đâu đâu cũng có người dân cần cứu chữa và hỗ trợ.
Chưa kể, phạm vi ảnh hưởng của biến động lần này quá rộng, cả một thành phố hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài, chìm vào quỷ vực suốt cả một đêm, vụ việc thế này không thể nào giấu được.
Sự tồn tại của sinh vật siêu nhiên hoàn toàn bị phơi bày ra ánh sáng khiến toàn thể thế giới loài người phải chấn động, con người không thể nào trở lại cuộc sống yên bình đầy giả dối trước kia nữa.
Giống như những quân Domino vậy, chỉ cần quân cờ đầu tiên đổ xuống thì sau đó sẽ là phản ứng dây chuyền mà không ai có thể ngăn cản.
Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên trong Cục quản lý hiện tượng siêu nhiên, lãnh đạo của phân Cục thành phố M tất bật ngược xuôi báo cáo lên trụ sở chính, liên hệ các cơ quan khác cùng cánh truyền thông xã hội, cố gắng khống chế lượng thông tin như bùng nổ trong tầm kiểm soát của họ.
Báo cáo về cuộc chiến và thông tin phản hồi không ngừng đổ vào văn phòng như bão tuyết, trong đó, có một nhân vật bí ẩn xuất hiện không chỉ một lần.
Đó là một thanh niên đội mũ trùm đầu không thấy rõ mặt, tay cầm thanh lưỡi hái trăng khuyết rất to, hành tung khó đoán nhưng lại có sức mạnh tương đương lệ quỷ cấp A, gần như chống trọi toàn bộ sức mạnh của kẻ địch trong đêm.
Trong đầu mỗi người đều hiển hiện một thắc mắc giống nhau.
Người đó là ai?
Tại sao anh ta xuất hiện mà không hề báo trước, sau đó lại biến mất một cách đột ngột?
Quan trọng nhất là…
Bây giờ anh ta đang ở đâu?

Tòa cao ốc nào đó tại trung tâm thành phố.
Tầm thời gian này, người đi làm đều đã có mặt cả rồi, các khu thương mại ồn ào nhốn nháo, thế nhưng bây giờ, cả tòa cao ốc này cùng với khu thương mại bên ngoài, đều trống rỗng.
Dưới ánh mặt trời, vô số thi thể không lành lặn của những con quái vật có hình thù kì quái hóa thành làn khói xám đen lượn lờ, bao trùm phạm vi mấy trăm mét xung quanh trong mùi hôi thối nồng nặc.
Thế nhưng, xung quanh tòa nhà đó lại khác hoàn toàn.
Một khoảng không gian khổng lồ xung quanh tòa nhà ấy vô cùng trống trải, tựa như mắt bão, không có lấy một mẩu tay chân cụt hay vết máu nào.
Sâu trong sảnh lớn, sàn nhà sạch bong không một hạt bụi, nền gạch sáng loáng.
So với ánh nắng rực rỡ bên ngoài, nơi này vẫn có vẻ lạnh lẽo và tăm tối hơn.
Huyết Cổ Ngư lẳng lặng bơi giữa không trung, nó ngoẹo cái đầu lâu dê khổng lồ, nghi hoặc chăm chú nhìn con người đang trầm tư trước mặt.
Không rõ vì sao, đối phương đã bất động lâu lắm rồi.
Chàng thanh niên cụp mắt, chân như thể đã mọc rễ, đứng yên bất động giữa sảnh lớn không người.
Khuôn mặt nhợt nhạt không chút biểu cảm dư thừa, như thể đang cố che giấu vô vàn những suy nghĩ âm thầm cuộn trào dưới lớp da phẳng lặng, anh đã quen dựng lên một bức tường thật cao, thật dày để giấu đi hết thảy những cảm xúc chân thật nhất của mình.
Thế nhưng, dù gương mặt anh hoàn toàn vô cảm, Huyết Cổ Ngư vẫn nhạy cảm nhận ra sự u ám lạnh lẽo tỏa ra từ thân thể đối phương khiến nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống.
Huyết Cổ Ngư bơi tới, dè dặt dúi đầu mình vào tay đối phương.
Cuối cùng Diệp Ca cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Anh nhìn Huyết Cổ Ngư bên cạnh, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.
Trong đôi mắt nhạt màu chất chứa một loại cảm xúc tối tăm nào đó, tựa như trời đêm xám xịt trước khi bão táp ập đến.
Sau khi bóc tách từng chi tiết trước kia và ngẫm lại thật kĩ, giờ đây Diệp Ca đã khẳng định rằng…
Dù không biết vì sao, nhưng ngay từ đầu Kê Huyền đã nhận ra mình.
Nhưng Diệp Ca vẫn không hiểu được, nếu đối phương đã biết rõ thân phận của mình, tại sao lại không ra tay?
…Tuy anh đã cẩn thận nhớ lại mỗi phút mỗi giây kể từ khi bản thân gặp lại đối phương, song vẫn không cách nào tìm được lời giải hoàn mỹ.
Diệp Ca đăm chiêu gãi cằm Huyết Cổ Ngư.

Thấy mình lấy được sự chú ý từ con người yêu thích nhất, nó nhanh chóng quên hết những nghi ngờ vừa rồi, lại quẫy đuôi bơi tới rồi trở mình, để đối phương vuốt ve dễ dàng hơn.
Diệp Ca cụp mắt, nhưng cũng không nhìn nó, dường như lại chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
…Không nghĩ ra thì đã sao?
Anh tàn nhẫn tự hỏi bản thân:
…Sao đến tận bây giờ mày vẫn còn ngây thơ và ngu xuẩn đến vậy, còn ảo tưởng muốn hiểu được lối tư duy suy nghĩ của một con ác quỷ sao?
Ánh mắt Diệp Ca rét căm, hệt như tảng băng lâu ngày không tan.
Trong trí nhớ của anh, đứa nhỏ gầy yếu ấy luôn theo sát bên anh, đôi mắt đen trong veo chăm chú nhìn anh đầy tin tưởng và ỷ lại, như thể đang nhìn cả thế giới của mình, bàn tay lạnh băng nhỏ xíu kéo cổ tay Diệp Ca, cơ thể bé nhỏ thân mật dán đến gần, khẽ khàng gọi “anh ơi”.
Trong trò chơi không có sự tin tưởng.
Đó là nguyên tắc thép duy nhất.
Thế nhưng, anh đã bỏ qua nguyên tắc này, chẳng biết tự lúc nào anh đã trao đi lòng tin của mình, bất kể trong phó bản hay sau khi lấy được “Răng” và bị những người chơi khác trong trò chơi đuổi giết, anh vẫn khăng khăng bảo vệ đứa nhỏ luôn gọi mình là “anh trai” này, thậm chí còn cảm thấy áy náy và hối hận vì đã khiến đối phương bị liên lụy.
Anh nuôi một con rắn độc bên cạnh mình, còn mù quáng cho rằng đó là bạn.
Anh từng yêu đứa nhỏ này nhiều bao nhiêu, thì khi bị phản bội lại đau đớn bấy nhiêu.
Chỉ đến giây phút cuối cùng, Diệp Ca mới nhận ra, từ đầu đến cuối mọi thứ đều là cái bẫy được thiết kế riêng cho anh, mà anh đã bước vào không chút do dự.
Vậy nên trong trận quyết chiến cuối cùng, anh đã tự tay giết chết Kê Huyền.
Đồng thời, anh cũng đâm chết một Diệp Ca mềm yếu và mù quáng.
Nhưng nào ngờ, đối phương không những không chết mà còn đuổi theo anh tới thế giới hiện thực.
Diệp Ca nhớ lại lần nữa những chuyện xảy ra từ lúc mình và đối phương gặp nhau.
…Cả những lần anh thận trọng nhượng bộ, và thái độ gần gũi dối trá của đối phương.
Hơi thở của Diệp Ca rối loạn.
Anh nhếch môi, khóe miệng từ từ cong lên, nở nụ cười rất khẽ.
Nhìn thấy nụ cười của anh, cánh tay đen ở đằng xa bất chợt rùng mình, nó vô thức lùi ra sau, dán chặt vào tường.
Trong mắt Diệp Ca không có ý cười, chỉ có lửa giận lạnh lùng thiêu đốt.
Còn lí do nào khác để hắn không ra tay suốt một khoảng thời gian dài như vậy?
Chẳng qua là để thỏa mãn dục v0ng đầy ác ý của ác quỷ, muốn thấy anh đau khổ giãy dụa thêm một lần nữa thôi.
Diệp Ca ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ bụng Huyết Cổ Ngư, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.
“Từ nay mày đi theo tao.”
Huyết Cổ Ngư ngoẹo đầu suy nghĩ một lát, sau đó vui vẻ dụi vào người anh, dường như rất thích thú với đề nghị này.
Nụ cười trên môi Diệp Ca càng tươi hơn, anh lơ đãng vuốt ve Huyết Cổ Ngư, bóng dáng lưỡi hái chậm rãi hình thành trong tay còn lại.
Còn tên chủ nhân còn lại của mày…
Sau hôm nay, hắn cũng không còn tồn tại nữa rồi.

Có chết cánh tay đen cũng không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển như ngựa hoang đứt cương thế này.
Nó không biết vừa rồi Diệp Ca đã nghĩ gì.
Nó chỉ biết sau khi đối phương đứng ngây ra hồi lâu, không hiểu tại sao lại lửa giận dâng cao bất chấp tất cả xách dao đi ra ngoài.
Lúc này cánh tay đen chẳng hơi đâu mà nhớ đến lệnh cấm của Vương, nó vội vàng nhảy lên vai Diệp Ca, nắm chặt cổ áo anh, rồi dè dặt hỏi: “Ông…ông chủ ơi, mình đi đâu thế?”
Diệp Ca cười, nói: “Giết quỷ.”
Cánh tay đen đần thối cả mặt: “Giết…giết ai?”
Diệp Ca: “Kê Huyền.”
Cánh tay đen: “…”
Xong phim.
Truyện sếch máu chó quay lại thể loại giết người báo thù rồi.

Trước tiên, Diệp Ca dẫn Huyết Cổ Ngư về nhà, dặn nó ko được theo mình ra ngoài.
Dẫu sao Huyết Cổ Ngư theo Kê Huyền cũng đã lâu, Diệp Ca không tin sau khi anh và Kê Huyền xảy ra xung đột nó sẽ tiếp tục giúp anh, vậy nên dứt khoát không cho nó tham gia, đứng ngoài trận chiến luôn.
Sau đó, anh che giấu hơi thở của mình, mở quỷ vực dẫn đến một trong những nơi ở của Kê Huyền trong trí nhớ của mình.
Bên trong quỷ vực đỏ rực một màu, hai bên quỷ vực vẫn bị vách tường che kín hoàn toàn.
Cánh tay đen siết chặt cổ áo anh, lắp bắp thuyết phục bên tai anh, hi vọng Diệp Ca có thể đừng manh động.
Diệp Ca lườm nó: “Nếu mày sợ bị liên lụy, trước khi gặp Kê Huyền tao sẽ thả mày xuống.”
Cánh tay đen: “…”
Diệp Ca bình tĩnh nói tiếp: “Yên tâm, lỡ tao có thua thì cũng tốt cho mày, liên kết giữa tao và mày sẽ biến mất, mày sẽ được tự do.”
Cánh tay đen khóc không ra nước mắt: “…”
Ý nó không phải như vậy màaaaaaaaaaaaaa!
Chẳng mấy chốc, khoảng cách không ngắn ban đầu trở nên gần trong gang tấc nhờ quỷ vực.
Diệp Ca bước ra khỏi quỷ vực, đi tới nơi trước đó anh gặp Kê Huyền.
Phòng khách sang trọng vẫn lờ mờ sáng đèn, thế nhưng lại không một bóng người, ao máu trên đất cũng trống không.
Diệp Ca nhìn quanh.
Kê Huyền không có ở đây.
Nhưng anh còn chưa kịp làm gì, một con quái vật màu đen đang không ngừng nhiễu ra chất lỏng dính dớp từ trong góc lao về phía anh.
Diệp Ca nhạy bén lướt sang một bên, lưỡi dao sắc bén trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Lưỡi dao xé gió chém con quái vật thành hai nửa, co quắp ngã xuống đất.
Khắp cơ thể nó có bảy tám con mắt lớn, mỗi con mắt đều có màu đen, nhưng trên màu đen lại phủ một lớp sương đỏ kì lạ và quái dị, kể cả có là ác quỷ thì trạng thái của nó vẫn có chút bất thường.
Mà lạ hơn nữa là, rõ anh đã dùng “Răng” nhưng lại hoàn toàn không cảm nhận được sức mạnh của đối phương bị mình cắn nuốt.
Diệp Ca nhíu mày, anh cúi đầu, dùng mũi chân nhẹ nhàng di chuyển con quái vật.
Ngay sau đó, thi thể nó vỡ vụn ra, biến thành bụi đất.
Diệp Ca sững sờ.
Đúng lúc này, tiếng cửa mở ra vang lên sau lưng anh: “Ây da! Diệp! Ngươi đến rồi!”
Giọng nói vui vẻ này, ngoài Mi ra còn có thể là ai.
Diệp Ca híp mắt, quay đầu nhìn ra sau.
Thân hình Mi vẫn như một cái bóng mờ ảo, gương mặt không quá rõ ràng nhưng vẫn có thể nhìn ra nó đang rất vui: “Ta liên lạc với ngươi mãi mà không được, còn tưởng ngươi bị giết trong cuộc phản loạn kia rồi chứ!”
Phản loạn?
Diệp Ca ngẩn ra hồi lâu mới phản ứng lại.
Đúng vậy, cuộc bách quỷ dạ hành tối qua là do Vua Ruồi phát động, với Kê Huyền mà nói thì đó đúng là một cuộc phản loạn.
Anh tỉnh bơ hỏi: “Ngươi biết Vương đang ở đâu không?”
Mi nói một cách hiển nhiên: “Ở chiến trường bên kia ấy.”
Diệp Ca cau mày: “Nhưng bách quỷ dạ hành kết thúc rồi.”
Sao lại còn một chiến trường khác nữa?
“Đúng vậy, sau khi dẹp yên cuộc phản loạn hôm qua, tất cả thuộc hạ của Vương đều được phái ra ngoài rồi…” Mi lải nhải.
Diệp Ca: “… Bị phái đi đâu?”
“Phía Tây thành phố.” Mi đáp lời.
Vẻ kinh ngạc thoáng hiện trong mắt Diệp Ca.
Tối hôm qua anh ở phía Đông thành phố.
Trong tay anh có thiết bị truyền tin của Cục quản lí, nơi nào có càng nhiều tin tức cầu cứu anh thì anh sẽ đi tới đó, cho nên tối qua gần như anh chỉ quanh quẩn ở phía Đông thành phố… Diệp Ca còn tưởng vì ở phía Đông có nhiều ác quỷ cấp cao hơn, không ngờ…là vì thuộc hạ của Kê Huyền đang xử lý ác quỷ ở phía Tây?
“Có bao nhiêu người chết?” Diệp Ca bất chợt hỏi.
Dường như Mi không ngờ Diệp Ca sẽ hỏi đến chuyện này, nó ngây ra, sau đó nói: “Ta không biết…”
Diệp Ca còn chưa kịp nói gì, Mi đã nói tiếp: “Bọn ta cũng đâu biết được đám quỷ tạo phản kia đã ăn bao nhiêu người chứ.”
Diệp Ca: “…Các ngươi không ăn?”
“Vương không cho phép.” Mi đáp ngay không cần nghĩ: “Dù gì mục đích của bọn ta cũng là đám quân tạo phản mà, hơn nữa mỗi chúng thôi cũng đủ cho bọn ta ăn no rồi.”
Nói xong, nó ợ một cái đầy thỏa mãn.
“À đúng rồi!” Dường như bây giờ Mi mới nhớ mình đến đây để làm gì: “Mau lên, chúng ta đến chiến trường bên kia thôi, bên kia đang thiếu người, ta còn tưởng bên này chẳng còn ai đâu, không ngờ ngươi vẫn ở đây, ngươi mạnh như vậy chắc chắn sẽ giúp được nhiều lắm!”
Diệp Ca chưa kịp đề phòng đã bị kéo về phía trước.
Mi mở quỷ vực, một người một quỷ bước vào trong.
Quỷ vực của Mi chỉ thuần một màu đen giống như chủng tộc của nó, ẩn núp và sinh sống trong bóng tối.
Diệp Ca nhìn Mi đang đi trước mặt mình, hỏi: “Nếu…cuộc tạo phản tối qua đã kết thúc, vậy còn bây giờ? Cuộc chiến này là vì cái gì?”
Mi vừa mở quỷ vực vừa trả lời:
“Là Mẹ.”
Giọng nói của nó trầm hẳn.
…Đây là lần thứ hai Diệp Ca nghe thấy từ này, lần trước ở bến tàu, Vua Ruồi cũng nhắc đến từ này.
Anh lặp lại: “…Mẹ?”
Mi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Bách quỷ dạ hành tối qua là Mẹ trực tiếp ra lệnh, nhưng Vương cãi lại lệnh của Mẹ…” Nó thở dài: “Vậy nên, đây là trừng phạt của Mẹ.”
Lúc này, Diệp Ca đã hoàn toàn bước ra khỏi quỷ vực của Mi.
Anh nhìn khung cảnh đầy chấn động trước mặt, vô thức nín thở.
…Anh hoàn toàn không phân biệt được nơi này là ở đâu nữa, là nhân gian? Hay quỷ vực? Là thế giới thực? Hay trong trò chơi?
Loại quái vật trước đó anh thấy trong phòng khách dày đặc trên bầu trời và tràn ngập khắp các ngọn núi.
Từ trên xuống dưới cơ thể chúng được bao phủ trong thứ chất nhờn hôi thối đen ngòm, những con mắt to tướng đen kịt trên người chúng không ngừng đảo quanh, phía trên còn phủ một lớp sương máu trông cực kì kinh khủng và dữ tợn.
Kích thước của lũ quái vật này không hề tương đồng, có con chỉ nhỏ như một cái móng tay, có con lại to như tòa nhà cao tầng.
Tuy nhiên, trên người chúng hoàn toàn không có âm khí mà tồn tại một loại khí hỗn loạn và tà ác khác, Diệp Ca không biết đó là gì, song lại bài xích nó như một loại bản năng.
Trong biển quái vật đông nghịt, thuộc hạ của Kê Huyền trông vô cùng nổi bật, chúng cố sức chống trả, nhưng bọn quái vật trước mắt như không hề giảm bớt chút nào, hết đợt này đến đợt khác khác lao về phía chúng.
Đám quái vật này không có lí trí, cũng không biết đau.
Sau khi chết chúng sẽ hóa thành bụi đất, cho dù có ăn vào cũng không hấp thu được chút năng lượng nào, dù chúng không mạnh mẽ như lệ quỷ cấp B cấp A nhưng cũng đủ để nuốt chửng cả một thế lực.
Diệp Ca rời mắt, giấu đi vẻ phức tạp trong đôi mắt.
Anh cất tiếng hỏi: “Vương đâu?”
Mi tranh thủ chỉ chỉ lên trên giữa lúc bận bịu.
Trên đầu, anh có thể loáng thoáng trông thấy một mảng đỏ tươi lờ mờ giữa đám quái vật đen ngòm đông nghịt, phía trước vừa ngã xuống, đằng sau đã có vô số con khác nhào lên.
Diệp Ca nhún chân rồi nhẹ nhàng tung người, anh đạp lên cơ thể đám quái vật xung quanh nhảy dần lên cao, còn tiện tay giải quyết hết mấy con quái vật lao về phía mình, sau đó tiến thẳng về phía sắc đỏ kia.
Quả nhiên Kê Huyền ở đây.
Hắn đứng đơn độc giữa không trung, dáng người cao gầy giữa bầy quái vật kinh tởm trông mạnh mẽ vô cùng, sau lưng hắn là những cơn sóng dữ màu đỏ máu, không chút ngần ngại nuốt chửng bất kì con quái vật nào dám cả gan tiến lên.
Gương mặt hắn tái nhợt, đôi mắt đỏ tươi vừa u ám vừa sâu thẳm đang hờ hững nhìn quái vật khổng lồ trước mặt.
Con quái vật kia có kích thước như một sân bóng đá, che khuất cả bầu trời, trên người mọc ra vô số mụn nhọt khổng lồ không ngừng trào ra chất lỏng sền sệt.
Nó giương đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Kê Huyền, miệng phát ra từng tiếng gầm gừ khàn đục.
So với nó, trông Kê Huyền nhỏ bé vô cùng, cứ như hắn có thể bị nó đè nát chỉ trong nháy mắt.
Ngoài dự kiến, trên mặt con quái vật nứt ra một cái miệng to lớn đáng sợ như vực thẳm.
Nó vừa di chuyển đến gần Kê Huyền vừa há to miệng.
Từ miệng nó phát ra một âm thanh trầm thấp như tiếng gào thét, song âm điệu lại mang đầy vẻ hiền lành dịu dàng, sự tương phản rõ rệt khiến cho người ta không thể nào ngó lơ sự kinh khủng và kì quái của nó:
“Con của ta…”
Đây chính là “Mẹ” ư?
Suy nghĩ đó nhanh chóng xẹt qua trong đầu Diệp Ca, nhưng đã bị anh bác bỏ ngay lập tức.
Không thể nào.

Nó giống như công cụ truyền đạt tiếng nói của Mẹ hơn.
Diệp Ca tiện tay chém tan vài con quái vật đang mon men đến gần, đồng thời anh vẫn chú ý vào cuộc trò chuyện cách đó không xa.
“… Dù con vẫn chưa thực hiện lời hứa.” Con quái vật chậm rãi đến gần, mỗi con mắt trên người nó đều chăm chú nhìn Kê Huyền: “Nhưng ta sẽ luôn yêu các con vô điều kiện, vậy nên, đừng tiếp tục phụ lòng tin tưởng của ta.”
Dứt lời, cái miệng của nó lập tức khép lại, như thể chưa từng xuất hiện.
Nó trở lại hình dạng đầy chất nhờn trên người.
Sau đó, nó như mất đi sự ràng buộc, liên tục tấn công Kê Huyền một cách dữ dội, con ngươi to lớn trên người nó run rẩy, bên trong bất chợt lóe lên sự điên cuồng phi lí.
Diệp Ca ngạc nhiên trước sự công kích bất ngờ của nó.
Xem ra, mặc dù “Mẹ” nói mãi mãi yêu hắn, cho hắn một cơ hội, song vẫn không hề nương tay trừng phạt hắn.
Mà có vẻ Kê Huyền cũng chẳng bất ngờ với việc này.
Hắn vừa né đòn vừa đáp trả, biển máu quanh người vẫn liên tục cắn nuốt những con quái vật xung quanh.
Nhưng…Diệp Ca không biết có phải chỉ là ảo giác của mình không, anh cảm thấy trạng thái của Kê Huyền hơi bất ổn.
Là một ác quỷ, làn da của hắn vẫn luôn tái nhợt, nhưng ngay từ đầu Diệp Ca đã nhận ra quỷ khí mạnh mẽ quanh người Kê Huyền không còn cảm giác đàn áp như trước, giống như… hắn đã bị thương rất nặng.
Ban đầu Diệp Ca còn không quá chắc chắn, nhưng bây giờ nhìn thấy đối phương gắng gượng đối phó anh đã không còn nghi ngờ nữa.
Mà còn quái vật kia dường như cũng nhận ra điều này.
Nó tấn công mãnh liệt hơn, con ngươi đen kịt ánh đỏ lóe lên vẻ tham lam cuồng bạo, Kê Huyền không thể không tách bớt một phần sóng đỏ đang chiến đấu với đám quái vật sau lưng đến chắn trước người mình, ngăn cản đòn tấn công của đối phương.
Như vậy cũng tức là, sau lưng hắn sẽ mất đi sự bảo vệ nhất định.
Diệp Ca híp mắt, ngón tay siết cán lưỡi hái, lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lùng tàn nhẫn.
…Trạng thái lúc này của Kê Huyền không tốt, nhưng lại là chuyện tốt với anh.
Quá đơn giản.
Dù có bao nhiêu dối trá, bao nhiêu bịa đặt.
Chỉ cần một nhát dao, ân oán đều chấm dứt.
Cuối cùng anh đã sắp giải quyết được mối nguy hiểm lớn đối với loài người, cũng có thể trả mối thù bị phản bội của mình.
Dễ như trở bàn tay.
Những con quái vật khác như cũng phát hiện sau lưng đối phương không còn phòng bị, lập tức tràn tới như sóng cả, nhưng Kê Huyền cứ như có mắt sau lưng, nghiền nát toàn bộ bọn chúng…
Con quái vật khổng lồ bắt được cơ hội, vài cái xúc tu thô to từ vươn ra cơ thể đầy chất nhờn của nó, xé toạc không trung lao về phía Kê Huyền.
Đòn tấn công này lại bị ngăn cản.
Mấy cái xúc tu gãy lìa tận gốc, vặn vẹo rơi xuống.
Thế nhưng, khoảng trống phòng thủ sau lưng người đàn ông càng lớn hơn trước mà cơn sóng máu tràn về phía trước vẫn chưa kịp thu về.
Càng có thêm nhiều quái vật nhào về phía hắn.
Nếu hắn muốn cản đợt tấn công này, chắc chắn bản thân sẽ rơi vào thế hiểm yếu nhất.
…Chính là lúc này.
Một khoảnh khắc chỉ thoáng qua rồi sẽ lập tức biến mất.
Nếu muốn giết hắn, sẽ không còn cơ hội nào tốt hơn thế nữa.
Ánh sáng sắc lạnh lóe lên, lặng lẽ xuyên qua bầu trời, tựa như sao băng lao về phía trước, sắc bén đến độ có thể cắt đứt cả không khí, nghiền nát nhân quả…
“Xoẹt…”
Kê Huyền cảm giác được thứ gì đó, quay đầu nhìn ra sau.
Cơ thể quái vật vỡ vụn thành bụi đất, lả tả rơi xuống bên dưới.
Ngoài ra thì chẳng có bóng người nào.

Trong căn phòng trống.
Huyết Cổ Ngư đang cuộn tròn ngẩng đầu lên nhìn về một hướng.
Nó quẫy đuôi bơi về trước.
Trong góc tường phía trước, bóng dáng cao gầy của chàng thanh niên từ từ hiện ra trong bóng tối.
Anh ngồi xổm xuống vuốt đầu Huyết Cổ Ngư.
Giọng người thanh niên rất nhỏ, có chút không cam lòng mà lạnh lùng:
“…Nể mặt mày, tha cho hắn lần này.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.