Sau Khi Mỹ Nhân Quyến Rũ Cùng Tình Cũ Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân

Chương 67: Chương 67:Hoàn




Chương 67:

 

Cuối tuần.

 

Úc Tinh Nhiên ở nhà cắt ghép video, xem đến một vài đoạn ngắn vẫn không nhịn được bật cười.

 

Nghĩ đến vẻ mặt Cố Yến Chấp thỉnh thoảng nhìn về phía camera, cậu càng thấy buồn cười.

 

Một cái vlog mất gần hai tiếng mới hoàn thành, sau khi cắt xong còn xem lại vài lần mới đăng lên.

 

Vừa xong việc này, Úc Tinh Nhiên bắt đầu thu dọn hành lý.

 

Tuần sau bộ phận đi công tác, Úc Tinh Nhiên muốn đi cùng. Mà buổi tối cậu muốn cùng Cố Yến Chấp về nhà cũ ăn cơm, chắc là sẽ ở lại một đêm, nên thu dọn trước để mai về còn lười biếng.

 

Bốn giờ chiều hơn, Cố Yến Chấp gặp đối tác về.

 

Úc Tinh Nhiên cũng thu dọn gần xong, lần này cậu chuẩn bị quà, trước đó không nghĩ sẽ cùng Cố Yến Chấp về, nghĩ đến lần đầu ra mắt không khỏi có chút ngại ngùng.

 

Tuy rằng Tết Nguyên Đán đã cùng Cố Yến Chấp về nhà ăn cơm tất niên, nhưng tối đó liền ra sân bay đi du lịch, thời gian chính thức ở chung với người nhà họ Cố không nhiều.

 

“Em mua nhiều đồ như vậy làm gì?” Cố Yến Chấp kinh ngạc nhìn Úc Tinh Nhiên hết bao lớn đến bao nhỏ chất lên xe.

 

“Đâu phải cho anh.”

 

Úc Tinh Nhiên sợ hắn vướng víu, không để Cố Yến Chấp giúp đỡ mà tự mình tránh ra.

 

“Cái túi to như vậy là cái gì, cho ai?”

 

“Cho ông nội anh, chẳng phải ông thích chơi cờ sao? Hôm đó em vừa hay thấy cái bàn cờ này ở buổi đấu giá, rất hợp gu người lớn tuổi.”

 

Cố Yến Chấp: “……”

 

“Còn cái này…”

 

“Cho cha anh.”

 

“Cái này…”

 

“Cho anh trai anh.”

 

……

 

“Cho chị gái anh.”

 

“Máy chơi game… không phải là cho Cố Phỉ Dập đấy chứ?”

 

Úc Tinh Nhiên gật đầu: “Thông minh thật, còn biết giành trả lời.”

 

Cố Yến Chấp: “……”

 

Cố Yến Chấp bất lực chất đồ lên xe: “Sao em biết hôm nay bọn họ cũng về?”

 

“Cố Phỉ Dập nói.”

 

“Quan hệ của em với nó nghe thân thiết nhỉ.”

 

“Em ấy rất đáng yêu.”

 

Cố Yến Chấp im lặng trước câu này, sau đó nhớ ra điều gì đó: “Nói mới nhớ, Cố Phỉ Dập cả một thời gian dài không đến làm phiền người khác.”

 

Hắn đạp chân ga, lái xe ra khỏi tầng hầm. Úc Tinh Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn một cái, khẽ cười.

 

“Người ta đến thì anh không cho người ta ngủ lại. Chê người ta dính người, chê người ta phiền. Đến khi người ta không đến nữa, anh lại không vui.”

 

Cố Yến Chấp há miệng muốn phản bác, nhưng không nghĩ ra lời nào thích hợp, đành nuốt trở vào.

 

Úc Tinh Nhiên chán muốn chết, lấy điện thoại ra xem bình luận.

 

【Má ơi má ơi, ngọt chết mất!】

 

【Không phải chứ, Miêu Miêu và Một Con thật sự không phải đang hẹn hò sao?】

 

【Bây giờ tôi tin lời Miêu Miêu nói trong phòng livestream là có nhiều người theo đuổi cậu ấy thật, cảm giác đại gia Một Con cũng bị cậu ấy “thả thính” thành thiểu năng rồi.】

 

【Quá đáng, sao Miêu Miêu có thể đùa giỡn fan vậy, sao không phải là đùa giỡn tôi chứ?】

 

【Ghen tị ghen tị, lần sau có thể cho tôi đi không?】

 

【Đại gia Một Con tuy không lộ mặt, nhưng vóc dáng đẹp quá, cảm giác đứng cạnh streamer thật xứng đôi, hai người có thể công khai luôn không, coi như là tôi xin hai người đấy.】

 

【A a a a a! Ai có thể nhịn được không hú hét, một tiếng trôi qua rồi, sao hai người còn chưa khoe giấy kết hôn đi!】

 

Đáy mắt Úc Tinh Nhiên đầy ý cười, nhóm fan này thật sự có khiếu hài hước.

 

Rất nhanh đã đến nhà cũ Cố gia.

 

Úc Tinh Nhiên có chút quen đường, dù đây chỉ là lần thứ ba cậu đến.

 

Họ vừa về đến nơi, Cố Phỉ Dập cũng theo sau về, khóe môi treo ý cười, nhiệt tình chào hỏi Úc Tinh Nhiên.

 

“Anh Tinh Nhiên.”

 

“Vừa nãy anh trai em còn nhắc mãi đến em đấy, nói em lâu rồi không đến tìm anh ấy.”

 

Cố Phỉ Dập khựng lại, sau đó nhìn về phía Cố Yến Chấp cười hề hề hỏi: “Thật vậy sao? Anh ấy nhắc em thế nào? Nói nhớ em à?”

 

Úc Tinh Nhiên không nhịn được cười ra tiếng, Cố Yến Chấp mặt đen lại, nhét máy chơi game vào tay em trai: “Tinh Nhiên mua cho em đấy.”

 

Mắt Cố Phỉ Dập sáng long lanh, còn chưa kịp có động tác, Cố Yến Chấp đã đứng chắn trước mặt Úc Tinh Nhiên: “Có chuyện đứng nói là được, không cần ôm ấp.”

 

Cố Phỉ Dập: “……”

 

Cậu ta chỉ muốn đưa quà trên tay cho Úc Tinh Nhiên thôi mà, anh trai ghen tuông thật quá đáng.

 

“Hơn một tháng không gặp, sao anh cảm giác em đen đi một chút vậy?” Úc Tinh Nhiên không chắc chắn hỏi.

 

“Thật vậy sao?” Cố Phỉ Dập còn đắc ý: “Em cố tình phơi đấy.”

 

Úc Tinh Nhiên: “……”

 

“Có thời gian này không đến công ty giúp đỡ, suốt ngày chỉ biết chơi.” Cố Yến Chấp nhíu mày.

 

“Bây giờ em muốn tập trung vào việc học.”

 

“Vậy em đến công ty Thẩm Trình làm gì? Tuần trước anh đến chỗ cậu ấy, thấy áo khoác của em ở đó.”

 

Cố Phỉ Dập lập tức ngây người, ấp úng một hồi lâu: “Tiện đường mang đồ đến cho anh ấy.”

 

“Trường em ở phía đông thành phố, nhà cậu ấy ở phía tây, tiện đường kiểu gì?” Cố Yến Chấp hỏi.

 

“Anh quản em tiện đường kiểu gì sao?” Cố Phỉ Dập xoay người không thèm để ý đến Cố Yến Chấp, hùng hồn nói: “Dù sao cũng không nhờ anh đưa.”

 

Úc Tinh Nhiên bỗng nhiên cảm thấy Cố Phỉ Dập thay đổi một chút, quả nhiên là trưởng thành rồi. Không còn vẻ mặt cún con đáng thương nhìn Cố Yến Chấp như lần đầu gặp mặt nữa.

 

Bây giờ là một chú cún trưởng thành.

 

Một chú cún có ý tưởng riêng.

 

Cậu khẽ cười, nhắc nhở: “Đi thôi, vào nhà. Đứng ở cửa nói chuyện làm gì.”

 

“Anh Tinh Nhiên, anh mang nhiều đồ như vậy có nặng không, anh trai em cũng thật là, không xách được thì đi làm nhiều chuyến có sao đâu? Em giúp anh xách nhé.”

 

“Cảm ơn em.” Úc Tinh Nhiên cũng không khách sáo với cậu ta.

 

“Không cần không cần, đó là việc em nên làm.”

 

Cố Yến Chấp tay đã hết chỗ cầm đồ: “?”

 

Cái danh người tốt này vậy mà bị Cố Phỉ Dập giành mất.

 

***

 

Buổi tối cả nhà khó khăn lắm mới tề tựu đông đủ ăn một bữa cơm.

 

Lần trước đông đủ như vậy, vẫn là vào bữa cơm tất niên.

 

“Hai đứa lãnh chứng lâu như vậy rồi, khi nào thì tổ chức hôn lễ?” ông Cố đột nhiên hỏi.

 

Úc Tinh Nhiên không hề chuẩn bị, quay đầu nhìn về phía Cố Yến Chấp, hắn cũng chưa nghĩ đến chuyện tổ chức hôn lễ, dù sao thì hai người cũng đã lãnh chứng.

 

“Chọn một ngày rồi tổ chức hôn lễ đi, nghi thức vẫn là phải có, hơn nữa tiền mừng ông bỏ ra bao nhiêu năm nay cũng phải thu về chứ, không thể để người khác chiếm tiện nghi không công được.”

 

Úc Tinh Nhiên: “……” Nhà họ Cố giàu có như vậy, hóa ra cũng để ý đến tiền mừng đã trao đi sao.

 

Nhưng nghĩ kỹ lại, dường như cũng có thể hiểu được.

 

Nhà họ Cố có tiền, vậy số tiền mừng đã trao đi chắc chắn không phải là con số nhỏ, không thu về chẳng khác nào làm ăn thua lỗ.

 

Cố Yến Chấp giả vờ nghiêm túc ngồi thẳng người: “À, con sao cũng được. Xem Tinh Nhiên nghĩ thế nào đi.”

 

ông Cố bất mãn nhíu mày: “Cái gì mà con sao cũng được. Con có ý kiến gì hay ho đâu? Nếu lời con nói mà có tác dụng, thì đã không đến nỗi lãnh chứng gần một năm rồi mà hôn lễ còn chưa làm! Hay là con không muốn làm?”

 

mấy anh chị khác nghẹn cười, còn không quên trêu chọc một câu:

 

“Đúng đấy, anh hai. Em và vợ đều làm hôn lễ rồi mới đi lãnh chứng, chúng em cảm thấy công khai nhận lời chúc phúc của mọi người là một chuyện hạnh phúc. Sao lại không muốn làm chứ?”

 

Cố Yến Chấp: “……”

 

Đương nhiên không phải hắn không muốn làm.

 

Mà là hắn sợ Úc Tinh Nhiên không muốn làm, tuy rằng hắn và Úc Tinh Nhiên đã hòa hảo, nhưng hắn không chắc chắn tiến độ của hai người đã đến đâu.

 

Không phải hắn không muốn hỏi, mà là sợ hỏi rồi vạn nhất câu trả lời không phải là điều hắn muốn nghe, chẳng phải tự mình chuốc lấy bực bội sao?

 

“Con đã cầu hôn Tinh Nhiên chưa? Làm hôn lễ là nghi thức, cầu hôn cũng vậy.”

 

Trên bàn không ai thúc giục Úc Tinh Nhiên, ngược lại mọi mũi nhọn đều hướng về phía Cố Yến Chấp.

 

“Yến Chấp, như vậy là con không đúng rồi. Con đã đưa người ta về nhà, chẳng lẽ không nghĩ đến việc trịnh trọng giới thiệu người ta với bạn bè thân thích sao?”

 

Cố Yến Chấp: “……”

 

“Không cầu hôn là con sai rồi.”

 

“Con không cầu hôn Tinh Nhiên, cậu ấy làm sao mà…”

 

“Anh ấy cầu hôn con rồi.” Úc Tinh Nhiên thấy Cố Yến Chấp bị “pháo kích” một hồi lâu, lên tiếng giúp hắn giải vây.

 

“Thật vậy sao? Tinh Nhiên, con không cần quá bao che nó.”

 

“Đúng đấy, Tinh Nhiên. Nếu nó dám bắt nạt con, cứ nói với anh, anh là anh trai sẽ dạy dỗ nó.”

 

Trước giờ luôn thiên vị Cố Yến Chấp như Cố Phỉ Dập, giờ phút này cũng gật đầu theo.

 

Cố Yến Chấp giơ tay khẽ gõ lên trán Cố Phỉ Dập: “Liên quan gì đến em.”

 

“Anh Tinh Nhiên, anh xem anh trai em kìa, anh ấy dữ quá. Ở nhà anh ấy có phải cũng dữ với anh như vậy không, thật quá đáng.”

 

Úc Tinh Nhiên: “……”

 

“Đừng ồn ào. Nói chính sự.”

 

……

 

Sau bữa cơm, Cố Yến Chấp và Úc Tinh Nhiên cùng nhau đi dạo trong sân.

 

Tháng năm tháng sáu đã vào hè, nhưng thời tiết ban đêm ở đây lại có chút se lạnh. Úc Tinh Nhiên cảm nhận được làn gió mát phảng phất, một tay được Cố Yến Chấp nắm chặt.

 

Hai người trò chuyện vu vơ.

 

“Lúc anh hai ba tuổi, ông nội mỗi lần nói dẫn anh ra ngoài chơi, chỉ là dẫn anh ra khỏi cổng, sau đó ông ấy ngồi câu cá ở ao, còn anh thì chạy lung tung trên bãi cỏ, lúc đó anh hiểu ra ngoài chơi chỉ là cái cổng kia, thật sự nghĩ đó là ra ngoài chơi, mỗi lần đều rất vui vẻ.”

 

“Biết anh là thiếu gia rồi.” Úc Tinh Nhiên không nhịn được cười khẽ, “Ra ngoài nửa tiếng, thật ra vẫn ở ngay trước cửa nhà.”

 

Cố Yến Chấp nhướng mày: “Rốt cuộc ai giống thiếu gia hơn, anh hầu hạ em còn chưa đủ sao?”

 

Úc Tinh Nhiên chớp mắt: “Hầu hạ phương diện nào?”

 

Chủ đề dần dần chuyển sang những nơi có màu sắc, Cố Yến Chấp khẽ bóp lòng bàn tay cậu: “Chỉ trêu chọc bằng miệng thì tính là gì, làm chút thực tế đi.”

 

“Thực tế thế nào? Bây giờ về phòng lên giường?”

 

Cố Yến Chấp: “……”

 

Úc Tinh Nhiên đôi khi nói chuyện thật sự rất thẳng thắn.

 

Thẳng thắn đến mức khiến người ta không biết phải tiếp lời như thế nào.

 

“Vậy thì không được.”

 

Úc Tinh Nhiên: “?”

 

“Anh  biết ngay em chỉ mơ ước thân thể anh thôi.”

 

“Đâu phải chỉ là, cũng thường xuyên mơ ước tài sản của anh nữa.” Úc Tinh Nhiên nói.

 

Cố Yến Chấp: “Thật vậy sao?”

 

“Đương nhiên, tự tin lên chút đi. Tài sản của anh có sức hấp dẫn đặc biệt lớn với em.”

 

“Vậy em không sợ anh bị người khác nhòm ngó sao?” Cố Yến Chấp xoa xoa mu bàn tay cậu, xúc cảm bóng loáng tinh tế khiến người ta yêu thích không buông tay.

 

“Em nghĩ xem, nếu chúng ta tổ chức hôn lễ, có nghi thức long trọng, vậy tất cả mọi người sẽ biết anh là của em, cả thân thể và tài sản của anh đều là của em.”

 

Úc Tinh Nhiên quả thật chưa nghĩ đến chuyện làm hôn lễ, không phải là không muốn làm, chỉ là không đặc biệt nghĩ đến chuyện này.

 

Trong mắt cậu, việc cùng Cố Yến Chấp lãnh chứng đã là trước, sau đó lại hòa hảo, cậu cho rằng ngày cậu đồng ý Cố Yến Chấp đã xem như một nghi thức rồi.

 

Hóa ra Cố Yến Chấp vẫn để ý đến hôn lễ sao?

 

Nhưng nếu Cố Yến Chấp muốn làm, cũng không phải là không được.

 

“Không ngờ, Cố tổng lại mong chờ hôn lễ đến vậy đấy.”

 

“Chỉ cần là chuyện liên quan đến em, mỗi một ngày đáng để kỷ niệm, anh đều tràn đầy mong đợi.”

 

Cố Yến Chấp thẳng thắn đến mức khiến Úc Tinh Nhiên nhất thời không biết nói gì, hắn lại tiếp tục:

 

“Từ xưa đến nay, hôn lễ luôn là một nghi thức long trọng, không chỉ là nghi thức của hai người, mà còn là mời bạn bè thân thích cùng nhau chứng kiến tình yêu của chúng ta dành cho nhau, lời hứa và mong đợi về tương lai.”

 

Úc Tinh Nhiên tỏ vẻ tán đồng gật đầu: “Anh nói đúng.”

 

“Vậy, em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

 

Úc Tinh Nhiên đầu tiên là ngẩn người, cẩn thận cân nhắc một chút, hôn lễ quả thật cần chuẩn bị, không đợi cậu nói tiếp, Cố Yến Chấp vô cùng trịnh trọng nói:

 

“Ý anh không chỉ là hôn lễ, mà là về sau này. Cùng anh, chúng ta làm bạn cả đời, chỉ có nhau, bách niên giai lão.”

 

*

 

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện ạ. 1 phiên ngoại ngày mai tui sẽ edit nha.

 

Tui cũng đang edit 1 bộ truyện là “Chúng Ta Không Phải Chia Tay Sao” - Tự Xuyên (thể loại: đam mỹ, hiện đại, gương vỡ lại lành, niên thượng, hỗ sủng, 1v1, HE). Nếu hợp gu mong mọi người ủng hộ ạ. Cảm ơn mọi người rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.