Chương 45: Là nhớ tôi, hay là nhớ l@m tình với tôi?
Các cô lễ tân và những khách đang làm thủ tục nhận phòng đồng loạt liếc mắt đầy tò mò và hóng hớt về phía họ. Khổ nỗi, Úc Tinh Nhiên che chắn quá kỹ. Khẩu trang che gần hết khuôn mặt, vành mũ sụp xuống thấp đến nỗi chẳng thấy cả mắt đâu, chỉ lưa thưa vài sợi tóc. Ngược lại, Cố Yến Chấp chẳng hề che giấu, hứng chịu mọi ánh nhìn. Những người này không phải nhân viên dưới quyền hắn - chẳng dám nhìn ngang ngó dọc. Ngược lại, vì không thấy rõ mặt Úc Tinh Nhiên, họ càng trắng trợn và táo bạo nhìn quét Cố Yến Chấp.
Cố Yến Chấp kéo tay Úc Tinh Nhiên, bước chân rời khỏi đại sảnh càng lúc càng nhanh. Úc Tinh Nhiên nén cười, tiếng cười vọng ra từ sau lớp khẩu trang. Cố Yến Chấp dùng sức nhéo tay cậu, coi như trả thù. Nhưng chẳng đau chút nào, Úc Tinh Nhiên mặc kệ hắn nhéo. Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng vọng lại phía sau.
"Chị em ơi, có dưa to, siêu k1ch thích! Mau đến xem!" Cô gái kia chẳng hề kiêng dè giơ điện thoại gọi người.
"Là tiểu thuyết 'mẹ kế văn' chiếu thành hiện thực kìa."
Sau đó, Cố Yến Chấp đi càng nhanh hơn, suýt chút nữa đã vác Úc Tinh Nhiên chạy.
Vào thang máy.
Cố Yến Chấp đẩy Úc Tinh Nhiên vào một góc, gỡ khẩu trang của cậu xuống.
"Vui lắm hả?" Cố Yến Chấp mặt mày lạnh tanh.
Úc Tinh Nhiên chớp mắt, ý tứ rất rõ ràng, chính là rất vui.
"Giận rồi?" Âm cuối của Úc Tinh Nhiên hơi vút lên, trong giọng nói lộ rõ vẻ thích thú. Cậu lay lay tay áo hắn, "Tôi đến, cậu không vui sao?"
"Vui."
Úc Tinh Nhiên làm mẫu cho hắn xem, cong môi cười tươi, "Vậy cậu cười một cái đi."
Úc Tinh Nhiên nói xong còn động tay, giúp Cố Yến Chấp kéo khóe miệng lên thành nụ cười. Cố Yến Chấp tuy mặt không biểu cảm, ánh mắt lại dịu dàng, còn mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Úc Tinh Nhiên trực tiếp dựa hẳn vào người hắn, dồn hết trọng lượng cơ thể lên Cố Yến Chấp. Cố Yến Chấp đứng vững như núi, Úc Tinh Nhiên rũ mắt, ngón tay nghịch ngợm xoắn lấy cúc áo sơ mi của hắn, vẽ vòng tròn. "Tôi không mang quần áo, ngày mai cậu mua cho tôi nhé."
Cố Yến Chấp nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cậu, đan mười ngón tay vào nhau, kéo người ra khỏi thang máy.
"Ngày mai tôi dẫn cậu đi mua."
"Ngày mai cậu không bận sao?"
Cố Yến Chấp nói: "Cuối tuần hai ngày, thời gian dành cho cậu vẫn phải có."
Úc Tinh Nhiên ngạc nhiên, nghĩ có phải việc hợp tác gặp vấn đề gì không? Chẳng lẽ Cố Yến Chấp cố ý sắp xếp thời gian để ở bên cậu? Úc Tinh Nhiên nghĩ ngợi một chút, vì sự tự luyến của mình mà nổi hết da gà. Rất nhanh, cậu phủ quyết ý nghĩ cuối cùng. Thời điểm cậu và Cố Yến Chấp yêu đương, bận đến mấy cũng chẳng thấy bóng dáng Cố Yến Chấp đâu. Hiện tại chỉ là kết hôn trên danh nghĩa, nếu nói có chút ái muội, thì cũng chỉ là bạn giường không tệ.
Cố Yến Chấp tâm trạng tốt, có thời gian dỗ dành cậu cũng không thành vấn đề, dù sao cũng không thể vì cậu mà cố ý sắp xếp thời gian. Huống hồ, Cố Yến Chấp đâu chỉ đến một mình, phía sau còn cả một nhóm người đi theo. Chẳng lẽ mọi người đều bận rộn, Cố tổng lại một mình hưởng lạc?
Có lẽ biểu hiện nghi hoặc của Úc Tinh Nhiên quá rõ ràng, Cố Yến Chấp giải thích: "Tạm thời không bàn hợp tác vội, cứ thăm dò trước đã."
Úc Tinh Nhiên gật đầu, quả nhiên là vậy. Cậu thả lỏng, càng yên tâm thoải mái tận hưởng đặc quyền mà Cố Yến Chấp dành cho. Chỉ cần cậu là đối tượng trên danh nghĩa của Cố Yến Chấp, thì dù cậu có kiêu căng, tùy hứng hay thế nào đi nữa, Cố Yến Chấp đều phải chịu đựng. Ai bảo Cố Yến Chấp chọn cậu?
Cửa vừa mở ra, Úc Tinh Nhiên vui vẻ nhào tới ôm hắn. Cố Yến Chấp thuận tay đỡ lấy cậu. Một tay hắn ôm lấy vòng eo thon gọn của Úc Tinh Nhiên, tay kia nâng lấy mông cậu. Giống như ôm một đứa trẻ, hắn ôm chặt lấy người trong lòng.
Mấy ngày trước, Cố Yến Chấp còn không mấy thích cái đầu tóc màu hồng kia. Nhưng mấy ngày không gặp, hắn có chút nhớ nhung cái đầu tóc dương dương tự đắc ấy.
Đầu Úc Tinh Nhiên tựa vào vai hắn, cọ cọ cằm lên cổ hắn, "Nhớ tôi không?"
Cố Yến Chấp: "Ừ."
Úc Tinh Nhiên ngửa đầu hôn nhẹ lên môi hắn, "Là nhớ tôi, hay là nhớ l@m tình với tôi?"
Cố Yến Chấp vươn tay nắm lấy miệng cậu, cấm cậu nói những lời thô t ục như vậy. Úc Tinh Nhiên lắc đầu, hất tay hắn ra.
"Cố tổng dám nghĩ, chẳng lẽ tôi không được nói sao?"
Cố Yến Chấp chuyển chủ đề, "Ăn cơm chưa? Có đói bụng không?"
"Có hơi đói." Úc Tinh Nhiên ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt đáng thương vô cùng. "Trên máy bay đồ ăn không ngon, tôi chỉ ăn chút ít. Cố tổng, mời tôi ăn đi."
"Muốn ăn gì? Ở khách sạn hay là bên ngoài?"
"Ở khách sạn đi, nhanh hơn." Úc Tinh Nhiên trả lời.
Gọi món xong, Úc Tinh Nhiên gọi thêm pudding làm món tráng miệng.
"Nhiều như vậy ăn hết không?"
"Cậu ăn." Úc Tinh Nhiên chớp chớp mắt, nói, "Ăn nhiều một chút, lát nữa mới có sức."
"Cậu cứ mạnh miệng trêu chọc đi, lát nữa đừng khóc là được."
"Tôi sẽ khóc đấy." Úc Tinh Nhiên hừ nhẹ một tiếng, "Mỗi lần tôi khóc, cậu lại hưng phấn, giả vờ quân tử cái gì chứ Cố tổng."
Cơ thể Cố Yến Chấp cứng đờ, chạm phải ánh mắt đầy khiêu khích của Úc Tinh Nhiên. Ánh mắt hắn sâu hơn, giam cầm Úc Tinh Nhiên trong vòng tay mình, cúi đầu hôn lên đôi môi khiến người ta vừa yêu vừa hận kia.
"Ưm."
Hàng mi Úc Tinh Nhiên run rẩy, ánh mắt trở nên dịu dàng, cậu vòng tay ôm lấy cổ Cố Yến Chấp, đáp lại nụ hôn của hắn.
Cố Yến Chấp quỳ một chân trên sofa, Úc Tinh Nhiên bị hắn đ è xuống ghế, căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng tim đập "thình thịch" của hai người. Hắn hôn đến nỗi cả người Úc Tinh Nhiên mềm nhũn, nhìn đôi mắt cậu ửng hồng và ngập hơi nước, không kìm được muốn chiếm đoạt nhiều hơn nữa. Muốn người này hoàn toàn thuộc về mình, từ thể xác đến tâm hồn.
Cố tình Úc Tinh Nhiên đáng ghét như vậy, lời âu yếm gì cậu cũng có thể thốt ra, nhưng chẳng bao giờ thực hiện. Đôi khi bị đôi mắt thâm tình kia nhìn, Cố Yến Chấp suýt chút nữa đã tin rằng Úc Tinh Nhiên có chút tình cảm với hắn. Chỉ là Úc Tinh Nhiên diễn quá giỏi. Cố Yến Chấp từng thấy cậu liếc mắt đưa tình, phảng phất trong lòng chỉ có hắn một người. Cũng từng thấy Úc Tinh Nhiên mang ánh mắt lạnh nhạt xa lạ nhìn người khác.
Ánh mắt Úc Tinh Nhiên lộ ra vài phần mờ mịt, dường như khó hiểu vì sao nụ hôn của Cố Yến Chấp đột nhiên trở nên hung hăng như vậy. Tay cậu hờ hững đặt trên ngực Cố Yến Chấp, tay Cố Yến Chấp luồn vào áo hoodie của cậu, bàn tay nóng rực dán lên tấm lưng trơn nhẵn.
Một nụ hôn kết thúc. Úc Tinh Nhiên tựa lưng vào ghế, đầu lưỡi theo bản năng li3m đôi môi bị hôn đến nóng rực. Ánh mắt cậu vẫn còn vương chút ướt át dính chặt trên người Cố Yến Chấp.
Yết hầu Cố Yến Chấp khẽ động, nhìn Úc Tinh Nhiên chạm vào môi mình, cảm giác có chút sưng lên.
Cố Yến Chấp cuối cùng cũng nhận ra mình hơi quá đáng.
Hắn chỉ là nghĩ đến ánh mắt lạnh nhạt của Úc Tinh Nhiên khi gặp lại, có chút không kiềm chế được.
Cố Yến Chấp căm ghét sự lạnh nhạt của Úc Tinh Nhiên.
Vừa lúc chuông cửa vang lên, Cố Yến Chấp đứng dậy, "Chắc là đồ ăn đến rồi."
"Tch."
Úc Tinh Nhiên nhìn bóng lưng Cố Yến Chấp, có vẻ như hắn đang muốn trốn chạy, cậu có chút buồn cười.
Cố Yến Chấp thật đúng là dám làm không dám nhận.
Cậu nhớ đến lần đầu tiên cùng Cố Yến Chấp phát sinh quan hệ, khi đó hai người còn chưa ở bên nhau, Úc Tinh Nhiên uống quá nhiều, lại còn uống cả rượu có bỏ thêm thuốc.
Nhất thời mất kiểm soát.
Mà Cố Yến Chấp thì tỉnh táo, bị cậu dẫn dắt đến mất khống chế.
Miệng thì nói xin lỗi, nhưng lại không dừng được.
Lúc đó cậu ý thức không rõ, nhưng không phải là không có ký ức, ngày hôm sau tỉnh dậy nghĩ đến chuyện đêm trước, Úc Tinh Nhiên không cảm thấy tức giận, chỉ thấy buồn cười.
Cậu nhớ rõ Cố Yến Chấp vụng về, bị cậu khơi dậy lửa, tay run rẩy mấy lần không đeo nổi bao cao su.
Úc Tinh Nhiên không kiên nhẫn chờ hắn, trực tiếp đẩy ngã người kia, sau đó thì...
Hai kẻ non nớt kinh nghiệm, một người tỉnh táo, một người mơ hồ, dựa vào bản năng, chẳng có chút kỹ xảo nào.
Úc Tinh Nhiên khi đó không cảm thấy sảng khoái, chỉ là thuốc phát tác khiến cậu bị bức đến phát hỏa.
Cậu nhớ rất rõ, là đau.
Cũng nhớ rõ mình khóc đến không thành tiếng, Cố Yến Chấp không biết phải an ủi cậu thế nào, chỉ có thể không ngừng xin lỗi.
Úc Tinh Nhiên lúc ấy đối với chính mình thô bạo, đối với Cố Yến Chấp chắc chắn cũng chẳng dịu dàng được chút nào.
Cậu không thoải mái, Cố Yến Chấp cũng chẳng có nhiều vui vẻ.
Úc Tinh Nhiên nhớ mang máng, Cố Yến Chấp lúc ấy cũng không quá đắm chìm trong chuyện tình d*c này.
Ngày hôm sau, Úc Tinh Nhiên tỉnh dậy không thấy Cố Yến Chấp đâu.
Cũng đoán hắn là không biết đối mặt thế nào nên bỏ chạy, chẳng qua Úc Tinh Nhiên đoán đúng một nửa.
Cố Yến Chấp bỏ chạy, nhưng rồi lại trở về.
Úc Tinh Nhiên chống cằm, cái tên Cố Yến Chấp ngây thơ khi đó thật sự rất đáng yêu.
Sau này.
Cố Yến Chấp đánh cho kẻ hạ thuốc một trận.
Người nọ gãy chân nằm viện, gãy hai xương sườn, tay hình như còn phải khâu mấy mũi.
Mà Úc Tinh Nhiên biết chuyện này, đã là rất lâu về sau.
...
Ăn xong đồ ăn, Úc Tinh Nhiên có chút mệt mỏi rã rời.
Đồ ăn ở khách sạn này đều ngon, Úc Tinh Nhiên ăn uống tốt nên ăn hơi nhiều.
Ăn quá nhiều liền thấy mệt mỏi.
Cố Yến Chấp vừa dọn dẹp xong bàn, Úc Tinh Nhiên đã nằm trên sofa mơ màng sắp ngủ.
Thấy cậu buồn ngủ như vậy, Cố Yến Chấp không làm ồn, dọn dẹp xong liền đi xử lý công việc trước.
Khi trở ra, Úc Tinh Nhiên đã ngủ say trên sofa.
Cố Yến Chấp không bế cậu lên giường, hắn sợ Úc Tinh Nhiên đang ngủ chập chờn, động một chút rất dễ tỉnh, dứt khoát lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho cậu.
Úc Tinh Nhiên ôm gối, hàng mi dài rũ xuống mí mắt, đổ bóng một vệt nhỏ trên khuôn mặt xinh đẹp, tăng thêm vài phần tĩnh lặng.
Cậu chỉ yên tĩnh nằm đó, lực chú ý của Cố Yến Chấp hoàn toàn bị cậu thu hút.
Không kìm được dừng chân, hắn chẳng làm gì cả, cứ như vậy chăm chú nhìn Úc Tinh Nhiên.
Nội tâm bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Hắn nghĩ, nếu Úc Tinh Nhiên lúc tỉnh cũng ngoan như vậy thì tốt rồi.
Nhưng hắn lại thích cái vẻ tươi tắn bất kham của Úc Tinh Nhiên hơn.
Cố Yến Chấp đứng một hồi, bỗng nhiên nhớ tới đôi nhẫn đôi mà hắn cất giấu, chưa có cơ hội tặng.
Khi xác định Úc Tinh Nhiên cuối tuần sẽ đến, hắn liền mang theo đi công tác, nghĩ vạn nhất có cơ hội thì cứ vậy mà đưa ra.
Cố Yến Chấp về phòng lấy nhẫn.
Trong hộp, hai chiếc nhẫn dựa sát vào nhau, như một đôi tình nhân.
Cố Yến Chấp thích kiểu nhẫn trơn đơn giản, Úc Tinh Nhiên lại thích kim cương lấp lánh.
Nhưng muốn Úc Tinh Nhiên đeo, chắc chắn phải chọn theo sở thích của cậu.
Đương nhiên, hiện tại Úc Tinh Nhiên còn thích những thứ đắt tiền.
Chiếc nhẫn này của Cố Yến Chấp là tìm người thiết kế riêng, độc nhất vô nhị, phí thiết kế cộng thêm giá trị bản thân chiếc nhẫn, còn có chi phí gia công, cũng tiêu tốn đến tám con số.
Nếu Úc Tinh Nhiên không muốn đeo, hắn còn có thể nói cho cậu biết giá cả.
Cố Yến Chấp cẩn thận cầm lấy chiếc nhẫn, khẽ nắm lấy tay Úc Tinh Nhiên, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cậu.
Trước đó hắn đã tranh thủ lúc Úc Tinh Nhiên ngủ để đo kích cỡ, hiện tại đeo vào quả thật vừa vặn.
Ngón tay Úc Tinh Nhiên thật đẹp, Cố Yến Chấp ngắm nghía một hồi, tức khắc cảm thấy mắt thẩm mỹ của mình thật tốt.
Hắn cầm lấy chiếc nhẫn còn lại, đeo vào tay mình.
Mười ngón tay đan vào nhau, ngón áp út thân mật mà dán sát, dưới ánh đèn sáng, chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Cố Yến Chấp lấy điện thoại ra, chụp ảnh hai bàn tay, hắn cảm thấy chụp thế nào cũng đẹp, rồi muốn chụp được cảm giác thân mật hơn nữa.
Không ngờ, Úc Tinh Nhiên đã tỉnh giấc, đang lén lút nhìn hắn say sưa chụp ảnh.
"Chụp xong rồi à?" Úc Tinh Nhiên hỏi.
Giọng cậu mang theo sự mềm mại của người vừa tỉnh ngủ, Cố Yến Chấp giật mình, theo bản năng buông lỏng tay ra, nhưng bị Úc Tinh Nhiên nắm chặt.
"Cố tổng, tặng nhẫn thì cứ hào phóng tặng đi, lén lút làm gì?"
"Không phải là khá đẹp sao."
Úc Tinh Nhiên vẫn còn đang ngắm nghía một hồi, hài lòng gật đầu, "Chẳng lẽ cậu chụp xong ảnh, còn định lấy về?"
"Không có." Cố Yến Chấp lòng dạ ngổn ngang, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, giọng điệu nhàn nhạt nói, "Cậu thích là được."
"Cũng không phải là rất thích." Úc Tinh Nhiên trả lời.
Cố Yến Chấp đang định nói gì đó, Úc Tinh Nhiên khẽ nắm lấy tay hắn, sau đó chụp một bức ảnh.
"Tôi thích như vậy hơn."
Úc Tinh Nhiên cong môi, trước mặt Cố Yến Chấp chỉnh sửa một bài đăng trên vòng bạn bè.
【 Nhẫn cưới, đẹp không? 】
Ảnh kèm theo là bức ảnh hai bàn tay vừa chụp, mười ngón tay đan vào nhau.
Cậu không hề che giấu bất cứ ai.
Cố Yến Chấp: "!"
Úc Tinh Nhiên cứ như vậy công khai một cách bất ngờ!
Cố Yến Chấp nằm mơ cũng không ngờ, hóa ra việc khiến Úc Tinh Nhiên công khai lại dễ dàng như vậy.
Biết sớm như thế, chiếc nhẫn này hắn đã tặng từ lâu rồi.
Sắc mặt Cố Yến Chấp tươi tỉnh lên trông thấy.
Úc Tinh Nhiên khẽ nhướng mày.
Đúng là đồ "già mà còn ham vui".
Rõ ràng trong lòng đang sướng rơn, còn giả bộ như không có chuyện gì.
Úc Tinh Nhiên cố ý nói, "Tôi biết, nếu chúng ta công khai, chắc chắn không thể không đeo nhẫn cưới. Yên tâm đi, tôi sẽ tuân thủ hiệp ước."
Khóe môi Cố Yến Chấp mím lại thành một đường thẳng.
Úc Tinh Nhiên suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Sao trước đây cậu không phát hiện Cố Yến Chấp dễ trêu chọc như vậy nhỉ?
Chọc ghẹo hắn thật thú vị.
"Thời gian kết thúc hiệp ước của chúng ta còn ba năm rưỡi nữa, thời gian cũng không còn dài đâu. Cậu nói đúng không? Cố tổng."
Úc Tinh Nhiên còn sợ sắc mặt Cố Yến Chấp chưa đủ đen, vẻ mặt chân thành hỏi, "Cái nhẫn này nhìn có vẻ đắt tiền, ly hôn rồi tôi có thể mang đi không?"