Chương 4
Trương Oánh đứng dậy đón tiếp, đoán rằng có liên quan đến bộ sơ yếu lý lịch mà Thẩm Trình đưa lên.
Với tư cách là giám đốc bộ phận nhân sự, Trương Oánh ngoài năng lực và tầm nhìn, còn có khả năng quan sát nhất định.
Nhưng đoán là đoán, chắc chắn sẽ không hỏi thẳng.
Cố Yến Chấp: "Vẫn đang phỏng vấn sao?"
Hôm nay hắn mặc bộ vest màu xám, vai rộng eo hẹp, dáng người cao lớn thẳng tắp, đôi mắt đen bình tĩnh không gợn sóng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không giận mà uy.
Trương Oánh trong lòng kinh ngạc, một chuyện nhỏ như vậy mà tổng giám đốc đích thân xuống lầu, chắc chắn không phải chuyện nhỏ. Khi cần tìm hiểu nguyên nhân, cô sẽ tìm hiểu kỹ. Nhưng có những lúc không cần tự ý suy đoán, chỉ cần có hỏi tất đáp là được.
"Vâng, buổi sáng có hơn 20 ứng viên đến phỏng vấn, buổi chiều còn một đợt nữa."
Trương Oánh mỉm cười trả lời.
Trong lòng đã có suy đoán, từ thái độ của Thẩm Trình khi nhìn thấy Úc Tinh Nhiên, Úc Tinh Nhiên hẳn là người quen của Thẩm Trình.
Chỉ là không biết nguyên nhân Cố Yến Chấp đến đây là vì Thẩm Trình, hay là vì Úc Tinh Nhiên.
Hoặc có lẽ cả hai.
Cố Yến Chấp giống như chỉ là tiện đường hỏi một câu.
"Cô cứ làm việc của cô đi."
"Vâng, tổng giám đốc Cố có việc gì thì gọi tôi."
Trương Oánh tay vẫn cầm mấy bộ sơ yếu lý lịch, người phỏng vấn rất đông, một tập đoàn lớn như vậy đương nhiên không chỉ có một mình cô phụ trách phỏng vấn.
Cô chia đều mấy bộ sơ yếu lý lịch trong tay cho nhân viên cấp dưới. Những người qua vòng phỏng vấn đầu tiên, cô sẽ liên hệ với trưởng các bộ phận để tuyển chọn người muốn giữ lại.
Cố Yến Chấp không quay lại tầng cao nhất, mà đi dạo một vòng ở tầng 21.
Nhân viên tầng 21 thấy tổng giám đốc đột nhiên xuất hiện, đều căng thẳng thẳng lưng, dù tay có việc hay không, ít nhất cũng không để tổng giám đốc cho rằng họ rảnh rỗi.
Cố Yến Chấp không dừng mắt nhìn họ lâu, đi về phía văn phòng phỏng vấn, được ngăn cách bằng kính trong suốt, hiện tại mỗi văn phòng đều có người đang phỏng vấn.
"Sao tổng giám đốc Cố đột nhiên lại đến tầng 21 của chúng ta? Trước đây tuyển dụng cũng không thấy tổng giám đốc Cố quan tâm như vậy?"
"Toàn bộ tập đoàn đều là của nhà họ Cố, tổng giám đốc Cố đương nhiên muốn đi đâu thì đi, có lẽ chỉ là kiểm tra tình hình làm việc của nhân viên thôi."
Cố Yến Chấp đi được vài bước, hoàn hồn mới nhận ra mình đang làm gì, muốn quay người rời đi, nhưng mãi vẫn không nhấc chân lên.
Một phút sau.
Cố Yến Chấp thành công thuyết phục bản thân.
Hắn chỉ là muốn tìm hiểu quy trình tuyển dụng của công ty.
Có nhiều người phỏng vấn như vậy, Úc Tinh Nhiên có lẽ đã đi rồi, đương nhiên hắn cũng không muốn gặp cậu lắm.
Cố Yến Chấp tìm cho mình một cái cớ, tiếp tục "kiểm tra".
Đi đến văn phòng áp chót, Cố Yến Chấp dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bóng lưng xa lạ mà quen thuộc kia lọt vào tầm mắt, đôi mắt bình tĩnh của hắn như có viên đá nhỏ rơi xuống, gợn lên chút sóng nhẹ.
Chàng trai dường như không thay đổi nhiều.
Vẫn là khuôn mặt rạng rỡ xinh đẹp đó, dù bao nhiêu lần, Cố Yến Chấp vẫn sẽ bị kinh diễm.
Cố Yến Chấp không nghe thấy bên trong đang nói gì, nhưng từ biểu cảm có thể thấy được sự tự tin thong dong của chàng trai.
Úc Tinh Nhiên để tóc dài ngang vai, khi nghiêng đầu có thể thấy đuôi tóc buộc thấp bằng dây chun ngoan ngoãn nằm trên vai.
Cố Yến Chấp đột nhiên nhớ đến bóng lưng nhìn thấy ở quán bar đêm trước, hóa ra thật sự là cậu!
Hừ, vừa về nước đã đi quán bar.
Cố Yến Chấp không nhận ra khóe môi mình đang cong lên vẻ chế giễu, ánh mắt dừng trên bóng lưng kia, không biết tốn bao nhiêu sức lực mới dời đi, rồi không quay đầu rời đi.
*
Mấy ngày nay Úc Tinh Nhiên hơi bận, cậu đang tìm nhà.
Ở nước ngoài thế nào cũng có thể tạm bợ, không hiểu sao vừa về nước lại mắc bệnh thiếu gia, xem mấy căn nhà đều không hài lòng.
Nhìn thấy sắp đến ngày nhập chức, phải nhanh chóng chốt hạ. Dù sao cuối tuần của người đi làm là để nạp năng lượng, không phải để chuyển nhà.
Úc Tinh Nhiên dậy thật sớm, hẹn người môi giới đi xem nhà.
người môi giới là một chàng trai cao ráo đẹp trai, nhờ tài ăn nói và lợi thế về ngoại hình, doanh số cũng không tệ.
"Anh, em nói thật với anh. Căn nhà này đảm bảo anh hài lòng, trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện, cửa sổ toàn cảnh 270 độ, căn hộ lớn, buổi tối anh có thể uống rượu vang đỏ ngắm cảnh đêm thành phố A, nắm giữ mạch máu kinh tế của thành phố A."
Úc Tinh Nhiên: "..."
Ai nắm giữ mạch máu kinh tế của thành phố A?
"Anh khó mà tìm được căn nhà nào hoàn hảo hơn căn này đấy." Người người môi giới đầy mong đợi nhìn Úc Tinh Nhiên. "Phong thủy ở đây tốt lắm, đương nhiên là không rẻ, nhưng cũng không đắt đâu. Chỉ cần anh tăng chút ngân sách thôi."
Úc Tinh Nhiên không tin, "Tăng bao nhiêu?"
"Tăng gấp đôi lên một chút nữa thôi."
Úc Tinh Nhiên mặt không cảm xúc nhìn cậu ta, gấp đôi ngân sách lên một chút nữa, thế mà gọi là tăng chút thôi sao?
"Em thấy anh cũng không giống người thiếu tiền, khách sạn năm sao này dù là loại phòng rẻ nhất cũng không hề rẻ, anh đã ở nửa tháng rồi, thêm chút tiền để nâng cao chất lượng cuộc sống đi." Người người môi giới tiếp tục dụ dỗ cậu. "Thật đấy, em dẫn anh đi xem ngay, đảm bảo anh sẽ yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Úc Tinh Nhiên không cân nhắc đến giá thuê đắt đỏ như vậy, cậu ở trung tâm thành phố là để đi làm không cần dậy sớm, gần công ty.
Nếu thuê một căn nhà có giá cao hơn tiền lương gấp mấy lần, vậy thì khác gì đi làm không công đâu?
Nhưng người người môi giới cho rằng cậu là cậu ấm không thiếu tiền, "Đi xem đi anh, anh chắc chắn sẽ yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Úc Tinh Nhiên: "Nếu miễn phí hoặc giá cả trong ngân sách, tôi không cần xem cũng yêu thích được."
Người người môi giới không cam lòng hỏi lại lần nữa, "Anh thật sự không cân nhắc sao? Trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, yêu cầu của anh cao quá, vừa muốn hàng xóm có trình độ cao không gây ồn ào, vừa muốn căn hộ lớn, vừa muốn ánh sáng đầy đủ thông gió tốt, vừa muốn tính riêng tư cao, đi lại an toàn, v.v... rất khó tìm, đại thiếu gia à."
"Không còn cái nào khác sao? Nhà nhỏ hơn một chút cũng được, tôi ở một mình không cần quá lớn." Úc Tinh Nhiên âm thầm giảm bớt kỳ vọng.
Người người môi giới tiếc nuối từ bỏ.
Đương nhiên vẫn còn những kiểu nhà khác để giới thiệu, cậu ta nhiệt tình giới thiệu căn này như vậy là vì tiền hoa hồng cao, đủ để cậu ta không cần làm việc trong ba tháng.
"Được rồi, vậy chúng ta đi xem một căn hộ nhỏ hơn, hơi xa một chút, cũng không tốt bằng khu này em nói, thật ra em đang rảnh, có thể dẫn anh đi xem hết."
"Không cần." Úc Tinh Nhiên kiên quyết từ chối. "Chỉ xem căn hộ nhỏ thôi."
Người người môi giới lái xe chở Úc Tinh Nhiên đến thẳng căn hộ nhỏ.
Nhỏ thì có nhỏ, nhưng thật ra cũng không tệ lắm, Úc Tinh Nhiên biết mình đôi khi hơi kén chọn, tiền không có bao nhiêu, người cũng không to lớn gì, lại muốn không gian sinh hoạt lớn hơn, mà cậu lại là một người lười biếng không thích vận động.
Còn có một điều nữa, là hơi xa công ty MX nơi cậu sắp vào làm.
Người người môi giới cũng đã dẫn cậu xem mấy căn nhà, nếu là người người môi giới khác, chắc đã chê cậu là kẻ nghèo hèn rắc rối khó chiều, nên cuối cùng lương tâm Úc Tinh Nhiên cũng trỗi dậy, xem xong nhà mời người người môi giới ăn trưa.
"Anh, anh nói thật với em đi, anh có phải là cậu ấm bỏ nhà đi không?"
Người người môi giới đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
"Em nhìn người rất chuẩn đấy, mấy người nghèo mà thích ra vẻ giàu có, em nhìn một cái là biết ngay. Anh không giống, em vừa nhìn đã thấy anh là cậu ấm được nuông chiều từ nhỏ."
Còn có vài lời người người môi giới không nói, cậu ta cảm thấy Úc Tinh Nhiên khó chiều, nhưng dễ sống chung.
"Có phải là không muốn kế thừa gia nghiệp nên mới bỏ nhà đi không?"
"Không phải, bớt cái đầu óc tưởng tượng của cậu lại đi." Úc Tinh Nhiên cạn lời, đẩy thực đơn đến trước mặt cậu ta, "Xem muốn ăn gì?"
"Cảm ơn anh." Người người môi giới nhận lấy thực đơn.
Người người môi giới rất biết cách điều chỉnh không khí, nói nhiều mà không quá tò mò về chuyện riêng tư của người khác, Úc Tinh Nhiên vừa ăn cơm, vừa nghe cậu ta nói chuyện. Vừa ăn cơm vừa nghe tấu hài, cũng tốt.
Thấy người người môi giới ăn no, ăn đến hài lòng rồi. Úc Tinh Nhiên mới chậm rãi mở miệng, "Tôi có một..."
"Đừng nói nữa anh." Người người môi giới lộ vẻ đau khổ, "Em biết rồi, em lại tìm tiếp là được."
Úc Tinh Nhiên bị cậu ta chọc cười.
"Được rồi, tôi biết mình hơi phiền phức, nhưng tôi muốn định cư lâu dài, nên không tránh khỏi có nhiều yêu cầu hơn, về giá cả cậu cũng giúp tôi sàng lọc kỹ hơn nhé, tôi sẽ trả gấp đôi tiền cho cậu."
Mắt người người môi giới lập tức sáng lên.
"Vâng anh, yêu cầu của anh không cao chút nào, là mấy căn nhà kia không tốt, cũng không xứng với anh. Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ chọn kỹ cho anh, tự mình xem qua rồi mới dẫn anh đi xem."
Úc Tinh Nhiên cười nói, "Vậy làm phiền cậu rồi, mấy ngày nữa tôi phải đi làm, thời gian hơi gấp."
...
"Tổng giám đốc Cố?"
Cố Yến Chấp nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, "Tổng giám đốc Từ cứ tự nhiên, tôi không kỵ món nào."
Trong mắt tổng giám đốc Từ lóe lên vài phần kinh ngạc, ông ta còn tưởng Cố Yến Chấp khó chiều như vậy, chắc chắn cũng rất kén chọn trong ăn uống, không ngờ không kén chọn như vậy sao?
Chỉ có trợ lý Lâm im lặng ngồi một bên giả câm giả điếc, Cố Yến Chấp khó hầu hạ hay không chỉ có những "nô tài" thân cận như bọn họ mới biết.
Nhưng...
Trợ lý Lâm cố ý nhìn về bên phải phía sau, đó là nơi mà ánh mắt tổng giám đốc Cố vừa nhìn.
Cậu ta rất chắc chắn tổng giám đốc Cố vừa rồi đang thất thần, chỉ là...
Phía sau bên phải không có gì bất thường, chỉ có mấy bàn khách đang ăn cơm.
Trợ lý Lâm đang định thu hồi tầm mắt, bỗng nhìn thấy một thanh niên tóc đuôi sói xinh đẹp và một... thanh niên nghi là bán bảo hiểm đang ăn cơm.
Không phải cậu ta cố ý nhìn, chủ yếu là thanh niên xinh đẹp kia quá nổi bật trong đám đông, nên tiện thể nhìn người đàn ông bán bảo hiểm ngồi đối diện cậu.
Mối quan hệ này không giống như sẽ ngồi cùng bàn ăn cơm.
Đương nhiên, chuyện này không liên quan đến cậu ta, trợ lý Lâm thu hồi tầm mắt.
Nói cũng kỳ lạ, kế hoạch ban đầu sau khi ký hợp đồng là về thẳng tập đoàn, nhưng tổng giám đốc Từ khăng khăng mời tổng giám đốc Cố của họ ăn cơm, nói là đã đặt nhà hàng ba sao Michelin.
Mà Cố Yến Chấp vốn đã từ chối, nhưng trong thang máy quan sát đột nhiên gật đầu đồng ý, chỉ là hắn chỉ định đến nhà hàng đối diện tập đoàn Từ Thị ăn cơm.
"Tổng giám đốc Cố trẻ tuổi tài cao, tầm nhìn rộng lớn, chủ tịch Cố giao tập đoàn cho cậu chắc chắn rất yên tâm. Không giống như thằng nghịch tử nhà tôi, cũng chỉ kém cậu một hai tuổi, cả ngày ăn chơi trác táng, hôm nay vốn định dẫn nó đến học hỏi, kết quả thằng nhóc này tối qua đi chơi quậy phá, ngủ đến giờ vẫn chưa dậy."
"Nhưng tôi có một cô con gái, năm nay 21 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, ưu tú hơn con trai tôi nhiều, cũng xinh đẹp, hiện tại độc thân, tôi nghe nói tổng giám đốc Cố cũng độc thân, có muốn làm quen không?"
Đây đã được xem là ám chỉ rõ ràng rồi.
Trợ lý Lâm hít một ngụm khí lạnh, đang định nói đỡ vài câu cho tổng giám đốc Cố của họ, liền nghe Cố Yến Chấp giọng điệu bình thản, "Xin lỗi!"
Tổng giám đốc Từ tiếp tục khuyên, "Làm bạn cũng tốt mà, đâu nhất thiết phải ở bên nhau..."
Cố Yến Chấp: "Xin lỗi, tôi không có ý định kết bạn với người không liên quan đến công việc."
Tổng giám đốc Từ: "..."
Hắn bình thường nói chuyện như vậy thật sự không sợ đắc tội người khác sao?
Tổng giám đốc Từ nghĩ thầm trong lòng như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói.
"Thôi thôi, tổng giám đốc Cố mắt cao cũng bình thường, vậy thì ăn cơm ăn cơm."
Cố Yến Chấp nhìn một bàn thức ăn, không có món nào lọt vào mắt hắn, chỉ có ly nước bên cạnh còn được, rất có vị nước.
Hắn tượng trưng gắp vài đũa, ánh mắt vô tình liếc sang bên phải, chỉ thấy hai người ở bàn cuối cùng đã ăn xong, bóng dáng kia đang đi về phía bên này.
Cố Yến Chấp thay đổi vẻ lạnh lùng vừa rồi, hờ hững gắp một viên tôm, vẻ mặt thản nhiên tùy ý, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt kinh hãi của trợ lý Lâm.
Cho dù Úc Tinh Nhiên bây giờ có đến chào hỏi hắn, hắn cũng sẽ không để ý đến cậu.
Nếu cậu cứ lì lợm không chịu đi, Cố Yến Chấp cũng sẽ lạnh mặt đuổi cậu đi.
Nếu là đến xin lỗi chuyện trước đây, hắn càng không dễ dàng tha thứ.
Giây tiếp theo, Úc Tinh Nhiên lướt qua sau lưng hắn, mang theo một cơn gió.
Vài giây sau, ngoài cửa vang lên tiếng "hoan nghênh quý khách lần sau quay lại", sắc mặt Cố Yến Chấp càng lúc càng trầm xuống.
Giỏi lắm, Úc Tinh Nhiên.
Không những không có chút áy náy nào, còn quên sạch hắn.
Vừa về nước đã vội vàng đi quán bar, bây giờ bên cạnh còn có một tên đàn ông lạ.
Tên đó ăn mặc như bán bảo hiểm, không biết mắt thẩm mỹ của Úc Tinh Nhiên thế nào.
Trợ lý Lâm quan sát sắc mặt càng lúc càng âm trầm của Cố Yến Chấp, run rẩy lên tiếng, "Tổng giám đốc Cố, đây là tôm viên."
Cậu ta cố ý nhấn mạnh chữ "tôm".
Vì Cố Yến Chấp dị ứng với tôm, bình thường khi gọi món cho tổng giám đốc Cố, chưa bao giờ có món nào liên quan đến tôm. Nhưng hôm nay là tổng giám đốc Từ mời khách, ông ta không biết cũng có thể thông cảm.
Nhưng sao Cố Yến Chấp còn gắp trúng viên tôm?
"Tôi thấy được."
Cố Yến Chấp lạnh mặt uống bỏ viên tôm vào đ ĩa xương, trợ lý Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá rồi, không cần gọi 120 nữa.
Nếu không có gì bất ngờ, tối nay có thể tan làm đúng giờ.