Sau Khi Mỹ Nhân Quyến Rũ Cùng Tình Cũ Ký Kết Hợp Đồng Hôn Nhân

Chương 21: Chương 21




Chương 21

 

Úc Tinh Nhiên nghe thấy tiếng cửa đóng mở.

 

Tắt vòi sen, cậu ngưng thần nghe ngóng, cảm giác Cố Yến Chấp hình như đã ra ngoài. Không cần đoán, chắc chắn là bị gọi ra hỏi chuyện.

 

Không sao cả.

 

Cậu bây giờ với Cố Yến Chấp đâu có kết hôn thật.

 

Úc Tinh Nhiên mở vòi sen tiếp tục tắm, hơi nước trong phòng tắm bốc lên nghi ngút.

 

Khi đầu óc thả lỏng, cậu nhớ đến vài chuyện không mấy vui vẻ.

 

"Vì cậu đối với nó cũng chẳng quan trọng gì, nên chuyện chia tay không cần đích thân nó ra mặt nói."

 

"Hay là một thằng đàn ông con trai như cậu cũng muốn khóc lóc om sòm như con gái? Thế thì xấu mặt lắm. Tôi đến đây là để nói chuyện tử tế với cậu. Nếu cậu còn dây dưa không dứt, đừng trách tôi tìm bố mẹ cậu nói chuyện. Tất nhiên, tôi không muốn thế, cậu cũng không muốn đúng không?"

 

"Nếu cậu cảm thấy là Yến Chấp có lỗi với cậu, mười vạn đủ không? Coi như tôi thay nó đưa tiền bồi thường chia tay."

 

...

 

Úc Tinh Nhiên tắt vòi sen, bực bội lấy khăn tắm trên hốc tường, chợt nhớ ra mình chưa lấy quần áo vào.

 

Úc Tinh Nhiên: "..."

 

Nghĩ đến Cố Yến Chấp ra ngoài, cậu tranh thủ mặc quần áo nhanh chắc không sao đâu.

 

Mở cửa phòng tắm, Úc Tinh Nhiên thăm dò nhìn quanh, vài giọt nước rơi xuống sàn gỗ.

 

Xác định không có ai, Úc Tinh Nhiên thoải mái bước ra, ném khăn tắm lên lưng ghế.

 

Sau đó cầm qu@n lót lên chuẩn bị mặc vào.

 

Đột nhiên, có tiếng mở cửa.

 

Úc Tinh Nhiên: "! "

 

Thật sơ suất, quên khóa cửa trước.

 

Cậu cứ tưởng mình làm nhanh thì không sao, cũng không ngờ Cố Yến Chấp lại nhanh hơn.

 

Cố Yến Chấp vừa mở cửa đã thấy Úc Tinh Nhiên khom người, qu@n lót mới mặc được một nửa, đập vào mắt là bờ m ông tròn trịa trắng nõn.

 

"..."

 

Úc Tinh Nhiên: "Quay mặt đi."

 

Cố Yến Chấp phản ứng không kịp, theo bản năng làm theo, quay lưng lại. Trong đầu toàn là mông của Úc Tinh Nhiên, cùng với tấm lưng trần nhẵn nhụi như lụa.

 

Yết hầu trượt lên xuống, khó khăn nuốt nước bọt.

 

May mà hắn đã dặn không ai được vào.

 

Úc Tinh Nhiên đã mặc xong áo choàng tắm, nhưng không bảo Cố Yến Chấp quay lại. Nhịp tim của cậu vẫn chưa ổn định, cậu cầm điện thoại lên, giả vờ bận rộn.

 

Cố Yến Chấp cảm thấy thời gian cũng đủ rồi, không cần Úc Tinh Nhiên gọi, hắn quay người bước tới, ánh mắt luống cuống không biết nhìn vào đâu.

 

Hai người đều không nói gì, Cố Yến Chấp ngây người đứng một lúc, "Tôi, đi tắm đây."

 

Rồi cầm áo choàng tắm, tiện tay lấy luôn khăn tắm của Úc Tinh Nhiên vắt trên lưng ghế.

 

Úc Tinh Nhiên: "?"

 

Thói quen ném khăn tắm bừa bãi không phải bây giờ mới có, trước đây Úc Tinh Nhiên đi đến đâu vứt đến đó.

 

Đến khi cần vào phòng tắm mới tiện tay cầm vào, hoặc hôm sau giặt quần áo mới lấy.

 

Khi sống cùng Cố Yến Chấp, Cố Yến Chấp từng nói, "Khăn tắm ướt có hơi ẩm, đừng vứt lên giường."

 

Thế là Úc Tinh Nhiên vứt lên ghế, sofa hoặc bàn.

 

Khi cậu ở một mình thì càng như vậy.

 

Không cần kiêng dè ai, thoải mái là được.

 

Vừa rồi cũng là tiện tay vứt.

 

Còn Cố Yến Chấp... cũng là tiện tay cầm, dù đã lâu hắn không cần làm vậy.

 

Nhưng khi thấy khăn tắm vứt ở đó, hắn theo phản xạ có điều kiện muốn cất đi.

 

Nhưng đã cầm rồi, đặt lại càng thêm lúng túng.

 

Thế là không ai nhắc đến.

 

...

 

Cố Yến Chấp tắm xong ra, Úc Tinh Nhiên đã nằm trên giường, cậu đang chơi game.

 

Trong điện thoại truyền đến giọng của Tống Dã.

 

"Tinh Nhiên, đợi chút, lão Kiều kéo thêm một người nữa, chúng ta vừa đủ năm người."

 

"Còn ai nữa?" Úc Tinh Nhiên hỏi.

 

Trong phòng bây giờ có bốn người, Úc Tinh Nhiên, Kiều Hướng Nam, Tống Dã và bạn gái của cậu ta.

 

"Là đại minh tinh mà lần trước lão Kiều muốn giới thiệu cho cậu đó, Ôn Ngọc."

 

Cố Yến Chấp không định nghe lén, nhưng hai người ở chung một phòng, Úc Tinh Nhiên bật loa ngoài, hắn khó mà giả vờ không nghe thấy.

 

Ôn Ngọc, người này hắn biết.

 

Là nghệ sĩ của công ty Thẩm Trình, cũng là người đại diện của một ứng dụng định vị của MX, mới ký hợp đồng.

 

Úc Tinh Nhiên còn chưa kịp nói gì, Kiều Hướng Nam đã kéo cậu vào phòng.

 

Ôn Ngọc là người vào phòng cuối cùng, cậu ta nhiệt tình chào hỏi bạn bè của lão Kiều.

 

"Chào buổi tối. Tôi chơi dở lắm, cảm ơn các anh đã dẫn tôi nhé."

 

Nghe giọng có thể đoán ra là một thanh niên ngoài hai mươi, giọng nói từ tính rất dễ nghe, Tống Dã nhiệt tình đáp lại.

 

"Chào buổi tối, anh rừng dẫn cậu nằm thắng nhé."

 

"Tôi lần đầu tiên được lập đội với đại minh tinh đó, vinh dự quá." Bạn gái của Tống Dã cũng rất nể mặt.

 

"Tinh Nhiên, sao cậu không nói gì? Cho đại minh tinh thấy sự nhiệt tình của đội chúng ta đi."

 

Úc Tinh Nhiên còn chưa kịp mở miệng, giọng của Cố Yến Chấp đã u u truyền đến.

 

"Không ngủ sao?"

 

Giọng của Cố Yến Chấp vừa dứt, trong game lập tức không ai nói gì, im lặng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.

 

Úc Tinh Nhiên: "..."

 

"Cậu ra từ lúc nào vậy?"

 

Cố Yến Chấp: "Tắm xong liền ra."

 

Chưa đến nửa phút, ngoài Úc Tinh Nhiên ra, bốn người còn lại trong game đều ăn ý thoát khỏi phòng.

 

Úc Tinh Nhiên: "...?"

 

Cố Yến Chấp như thể chỉ hỏi một câu, "Cậu không buồn ngủ sao? Vậy tôi ngủ trước đây."

 

Hắn vén chăn nằm xuống, giả vờ nhắm mắt, mũi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Úc Tinh Nhiên.

 

Là mùi sữa tắm.

 

Khi Cố Yến Chấp cầm khăn tắm, tay hắn đã dính mùi sữa tắm, rõ ràng Úc Tinh Nhiên dùng sữa tắm của hắn, nhưng Cố Yến Chấp cảm thấy mùi hương không giống lắm.

 

Ngay cả trong chăn cũng có mùi của Úc Tinh Nhiên.

 

Hơi thở của Cố Yến Chấp bỗng trở nên hỗn loạn, hắn không thể kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung.

 

Lúc thì nghĩ tại sao người Úc Tinh Nhiên lại thơm như vậy, nghĩ đến bờ m ông trắng nõn tròn trịa của Úc Tinh Nhiên.

 

Một lúc sau, xung quanh tối sầm, Úc Tinh Nhiên đã tắt đèn.

 

Cố Yến Chấp hỏi: "Cậu không chơi nữa à?"

 

Úc Tinh Nhiên bực bội nói, "Chơi gì? Chơi cậu sao?"

 

Cố Yến Chấp: "..."

 

"Không phải muốn chơi game với Ôn Ngọc hả?" Trong giọng nói của hắn vô thức có chút chua lè.

 

Úc Tinh Nhiên nhướng mày, "Người bị cậu dọa chạy mất rồi."

 

Cố Yến Chấp: "Vậy chỉ có thể là cậu ta chột dạ thôi."

 

Úc Tinh Nhiên: "..." Đúng là lý lẽ hùng hồn.

 

Chủ đề đến đây kết thúc.

 

Úc Tinh Nhiên có chút không quen, lần cuối cùng cậu ngủ chung giường với người khác là ba năm trước, vẫn là người đó, chỉ là quan hệ đã thay đổi.

 

Thời đại học, phòng trọ cậu thuê hệ thống sưởi không tốt lắm, Úc Tinh Nhiên thỉnh thoảng sẽ bị lạnh làm tỉnh giấc.

 

Cũng vì thế mà Cố Yến Chấp có cơ hội thừa nước đục thả câu. Lâu dần, Úc Tinh Nhiên cũng quen với cái lò sưởi di động Cố Yến Chấp.

 

Bây giờ phòng sưởi ấm áp, không cần lò sưởi, nhưng Úc Tinh Nhiên không ngủ được.

 

Cậu cho rằng là do lạ giường và đã quen ngủ một mình.

 

...

 

Một tiếng sau.

 

Úc Tinh Nhiên nằm đến mức đau lưng, cậu đột ngột ngồi dậy.

 

"Không ngủ được sao?"
Giọng nói của Cố Yến Chấp u u truyền đến.

 

Úc Tinh Nhiên "ừ" một tiếng, giải thích: "Tôi không quen trên giường có người khác."

 

"Vậy những người yêu cũ trước đây của cậu cũng không quen sao?" Cố Yến Chấp nắm được trọng điểm.

 

Úc Tinh Nhiên: Sơ suất rồi.

 

"Trước khi thành người yêu cũ, họ đâu phải người khác." Úc Tinh Nhiên nhanh chóng chữa cháy.

 

Cố Yến Chấp, người từng là người yêu cũ, hiện tại là người khác: "..."

 

Hắn đúng là thừa hơi mới hỏi câu này.

 

Vốn dĩ đã không ngủ được, giờ thì càng không ngủ được.

 

Tức chết đi được.

 

Úc Tinh Nhiên tự khen cho khả năng phản ứng siêu phàm của mình, đúng là cậu!

 

Trâu bò.

 

Cãi nhau chưa từng thua.

 

"Hừ." Cố Yến Chấp cười khẩy một tiếng, "Vậy thì những người yêu cũ của cậu cũng thảm lắm."

 

"Không cần cậu quan tâm, đợi ly hôn xong, tôi sẽ dùng tiền của cậu tìm thêm nhiều người yêu."

 

Cố Yến Chấp: "..."

 

"Cậu ra nước ngoài học ngoại ngữ à?"

 

Úc Tinh Nhiên: "?"

 

"Tiếng Trung nói càng ngày càng khó nghe."

 

Úc Tinh Nhiên: "..."

 

"Vậy Cố tổng sao không ngủ được?"

 

"Vì có người khác." Cố Yến Chấp không chịu thua, trả lại câu đó.

 

"Ồ." Úc Tinh Nhiên dừng lại một chút, "Vậy tôi cũng chịu, cậu ráng nhịn đi."

 

Cố Yến Chấp: "..."

 

Nửa tiếng trôi qua.

 

Úc Tinh Nhiên, người nói không ngủ được, đã ngủ say sưa, chỉ có Cố Yến Chấp là thật sự không ngủ được.

 

Hắn cảm thấy máy sưởi bật nóng quá, muốn đá chăn ra nhưng sợ đánh thức Úc Tinh Nhiên, nhưng nghĩ đến Úc Tinh Nhiên nói chuyện tức người như vậy, muốn lay cậu dậy.

 

Như vậy mới hả giận.

 

"Cố Yến Chấp."

 

Cố Yến Chấp bị giọng nói đột ngột làm giật mình, lập tức thẳng lưng. Hắn thầm khinh bỉ Úc Tinh Nhiên, nói xấu sau lưng mà cũng bị nghe thấy sao?

 

"Cố Yến Chấp."

 

Giọng của Úc Tinh Nhiên rất nhẹ.

 

Cố Yến Chấp lúc này mới nhận ra, Úc Tinh Nhiên đang nói mớ. Tại sao trong mơ lại gọi tên hắn?

 

Úc Tinh Nhiên mơ thấy hắn cái gì?

 

Trái tim của Cố Yến Chấp bị câu lên, chẳng lẽ Úc Tinh Nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ đến hắn?

 

Ý nghĩ này khiến bộ não vốn đã vô cùng tỉnh táo của Cố Yến Chấp lâm vào một trạng thái hưng phấn kỳ lạ.

 

Hắn xoay người đối diện Úc Tinh Nhiên, muốn nghe xem cậu nói gì.

 

Trong phòng không có đèn, Cố Yến Chấp đã quen với bóng tối nên có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của Úc Tinh Nhiên.

 

Tim đập hơi nhanh, như đang làm chuyện xấu.

 

Cố Yến Chấp theo bản năng nín thở, từ từ tiến lại gần.

 

Đã lâu rồi không làm chuyện lén lút như vậy, mặt Cố Yến Chấp hơi nóng lên. Trước đây hắn leo lên giường của Úc Tinh Nhiên đều rất đường hoàng và dày mặt.

 

Úc Tinh Nhiên đuổi không đi, nên đành bỏ cuộc.

 

Trong lúc mơ màng, Cố Yến Chấp có cảm giác như trở về thời đại học.

 

Sao Úc Tinh Nhiên không nói nữa?

 

Cố Yến Chấp rất muốn biết tại sao Úc Tinh Nhiên gọi tên hắn? Cậu không phải có rất nhiều người yêu cũ sao? Sao không gọi người khác mà lại gọi hắn?

 

Vì hắn là mối tình đầu?

 

Hay là vì... hắn là người khiến Úc Tinh Nhiên khó quên nhất trong số những người yêu cũ này?

 

Ý nghĩ tự luyến này vừa xuất hiện, tim Cố Yến Chấp đập thình thịch, lòng bàn tay cũng nóng lên.

 

"Úc Tinh Nhiên." Cố Yến Chấp dùng giọng nói khe khẽ gọi tên cậu.

 

Úc Tinh Nhiên khẽ động đậy, khiến Cố Yến Chấp sợ hãi nhắm mắt ngay lập tức.

 

Đợi một lúc, không có động tĩnh gì, Cố Yến Chấp mới thở phào nhẹ nhõm, lại mở mắt nhìn Úc Tinh Nhiên.

 

Hắn không biết là đang tự nói với mình, hay là nói cho Úc Tinh Nhiên nghe, "Cậu gọi tên tôi làm gì?"

 

"Cố Yến Chấp."

 

"Làm gì?" Cố Yến Chấp gan lớn hơn mấy phần, còn dám đáp lời.

 

Giây tiếp theo, Úc Tinh Nhiên lẩm bẩm một câu, Cố Yến Chấp không nghe rõ, hắn ghé tai lại gần.

 

Hơi thở của Úc Tinh Nhiên phả vào tai hắn, ngứa ngáy, như lông chim quét qua.

 

Hắn nghe thấy Úc Tinh Nhiên giọng điệu mềm mại, nói.

 

"Cố Yến Chấp, cẩu nam nhân."

 

Cố Yến Chấp: "..."

 

Thôi xong.

 

Mọi ý nghĩ mờ ám trong lòng đều tan biến.

 

Cố Yến Chấp đang định rút lui, tay của Úc Tinh Nhiên đột nhiên trèo lên, khoác lên cổ hắn.

 

Hô hấp của Cố Yến Chấp ngừng lại.

 

Úc Tinh Nhiên xoay người, đôi môi mềm mại cọ qua tai Cố Yến Chấp.

 

Tai hắn lập tức nóng bừng như bị lửa đốt.

 

Cố Yến Chấp cứng đờ tại chỗ, không dám động đậy, hô hấp hỗn loạn.

 

Trong bóng tối.

 

Lông mi của Úc Tinh Nhiên khẽ run rẩy, như một con mèo ẩn mình trong bóng tối, đôi mắt đen láy sáng ngời.

 

Thời gian lặng lẽ trôi qua, không biết đã bao lâu, Úc Tinh Nhiên cảm nhận được tay của Cố Yến Chấp rất nhẹ nhàng đặt lên eo cậu.

 

Như một cái ôm, nhưng vẫn chừa đủ khoảng trống để cậu có thể rút lui bất cứ lúc nào.

 

Khóe môi của Úc Tinh Nhiên cong lên một độ cong rất nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.