Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Chương 5: Đưa Thuốc





Ba cảnh sát cau mày nhìn hành động kỳ quái của cô, dường như bọn họ là con thú dữ gì đó, chỉ sợ tránh không kịp.
Cô gái mở cửa, trước khi đi ra ngoài còn ngoảnh lại, đôi mắt đen láy u ám nhìn thẳng vào bóng lưng Đan Thần Huân.
Người đàn ông cảm nhận được ánh mắt uy hiếp của cô, chậm rãi quay sang đối mặt với đôi mắt đen láy kia…
“Còn dám lại gần tôi nữa, tôi sẽ biến anh thành cái xác không hồn.
” Khi cô nói câu này, giọng điệu vừa tàn nhẫn vừa hung dữ.
Mọi người ngạc nhiên, ba cảnh sát kia đều quan sát vẻ mặt Đan Thần Huân.
Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh, chỉ nhướn một bên lông mày, không biết là vui hay giận.
Ngược lại, Trì Triệt đứng bên cạnh cong môi, không che giấu được ý cười nơi khóe mắt.
Pháp y Tô không thích nói chuyện, ngoại trừ lúc báo cáo công việc thì luôn kiệm lời, có thể thấy cô thật sự tức giận nên mới nói câu này.
Anh ta mỉm cười nhìn cô gái đi ra ngoài, sau đó hắng giọng nói: “Cảnh sát Đan, phần báo cáo này…”
Đan Thần Huân quay sang nhận lấy tập tài liệu từ tay anh ta: “Phải giữ bí mật về nguyên nhân cái chết, chắc anh hiểu rõ hậu quả khi tiết lộ tin tức rồi chứ?”
“Tôi hiểu.
” Trì Triệt biết tính chất nghiêm trọng của vấn đề.
Sau khi lấy được báo cáo, hơn mười vị cảnh sát lần lượt lái xe rời đi, bộ phận Pháp y khôi phục bầu không khí vắng vẻ thường ngày…

Tô Cẩn quay về phòng giải phẫu số 1, cô đóng sầm cửa lại, cởi găng tay ra.
Dưới ánh sáng mạnh trên bàn giải phẫu, bàn tay trắng nõn gần như trong suốt của cô gái nổi đầy mẩn đỏ, từ ngón tay đến cổ tay không có một chỗ nào nguyên vẹn.
Cô vén tay áo lên, trên cánh tay cũng nổi mẩn đỏ, cô chỉ gãi một cái mà làn da đã chảy máu, trông cứ như bị thối rữa vậy.
Hàng lông mày xinh đẹp cau chặt lại, cô sờ khuôn mặt dưới lớp khẩu trang, trên mặt cũng nổi đầy mẩn.
Cô khẽ chửi rủa, đang định kéo khẩu trang xuống thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa…
“Pháp y Tô…” Người đến là Trì Triệt.
“Có chuyện gì?” Tô Cẩn lại đeo găng tay vào, đi thẳng đến trước bàn giải phẫu xử lý xác chết.
“Tôi có thể vào không?”
Tô Cẩn không để ý đến, tiếp tục tập trung vào xác chết trước mặt.
“Pháp y Tô?” Trì Triệt lại gõ cửa.
Thấy anh ta không chịu đi, Tô Cẩn dừng tay, hàng lông mày cau chặt: “Vào đi.

Trì Triệt vừa đi vào đã ngửi thấy mùi xác chết nồng nặc.
Tô Cẩn đang lạnh lùng nhìn anh ta, ánh đèn để lộ ra từng mảng mẩn đỏ trên trán.

“Thuốc mỡ này.
” Anh ta mỉm cười vui vẻ giơ hộp thuốc trong tay lên.
“Tôi không cần.
” Cô cúi đầu tiếp tục công việc.
Trì Triệt thấy cô thành thạo khâu lại xác chết, dịch thể trong ổ bụng chảy xuống bàn giải phẫu theo từng động tác của cô.
Anh ta hơi cau mày, mặc dù là người phụ trách bộ phận Pháp y nhưng anh ta vẫn không chịu nổi tình cảnh này.
Anh ta đặt hộp thuốc lên bàn, nói: “Cô nhớ phải bôi thuốc đấy.

Sau khi nói xong thì rời đi.
Tô Cẩn tiếp tục công việc, sau khi xử lý xong xác chết sẽ có nhân viên trực ban đưa đi.
Đúng mười giờ, cô chưa kịp cởi găng tay xuống đã nhận được điện thoại của Trì Triệt, anh ta nói lại có án mạng xảy ra, muốn cô đến hiện trường.
Tô Cẩn nhìn mu bàn tay mình, những vết mẩn đỏ đã nhạt đi, chỉ mơ hồ thấy được vệt đỏ, cô cầm hòm điều tra thực địa, nhanh chóng rời khỏi phòng giải phẫu…

Trong một nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại ô.
Mười giờ đêm, cảnh sát bắt đầu kéo dây cảnh giới phong tỏa từng tầng, bên ngoài nhà kho toàn là xe cảnh sát và cảnh sát.
Mấy tên phóng viên nghe tin chạy đến bị chặn bên ngoài dây cảnh giới, bọn họ không ngừng chụp ảnh, muốn thu hoạch được tin độc quyền.
Ba vị cảnh sát mặc thường phục, sau khi đưa ra giấy chứng nhận liền đi vào nhà kho.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.