Ba phút sau…
Khương Diễm nhìn hai gương mặt quen thuộc bất ngờ xuất hiện trong phòng, trầm ngâm trong chốc lát, rồi bật cười chế giễu:
“Trời cao có mắt, cuối cùng hai người cũng bị bắt vào đây rồi…”
“Im miệng!”
Khương Tư Niên và Khương Thành Du đồng thanh quát lớn.
Không ai ngờ được — mới chỉ một ngày không gặp, mà lần tái ngộ lại diễn ra trong đồn cảnh sát, hơn nữa còn bị nhốt chung một phòng giam…
Chính xác thì phải gọi là phòng tạm giam.
Dù sao thì, với Khương Diễm, chuyện này đúng là hả hê không gì sánh bằng.
Bởi vì lý do cậu ta bị nhốt ở đây là chủ động gánh tội thay chị gái về những gì đã xảy ra trên thuyền.
Còn hai người kia?
Chắc chắn là vì đã tổn thương chị quá nhiều mà nhận lấy báo ứng.
Nghĩ đến đây, Khương Diễm lập tức cảm thấy bản thân cao quý hơn hẳn, bất chấp số lượng đối phương nhiều hơn, vẫn ngẩng cổ lên nhìn chằm chằm từng người một.
Nếu như không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền gây họa, Khương Thành Du là người đầu tiên không chịu nổi, lập tức vung tay đ.ấ.m luôn một cú.
Cả hai người đều nóng tính, chẳng mấy chốc đã lao vào nhau vật lộn.
“Dừng lại!” Khương Tư Niên quát lớn, vội vàng bước lên kéo hai người ra.
Anh ta vẫn còn giữ được chút lý trí, biết rõ Khương Thành Du mới phẫu thuật tim chưa lâu, nhưng nguyên nhân lớn hơn là vì anh ta đã chủ động nhận tội thay Huỳnh Huỳnh, khiến Khương Tư Niên phần nào thay đổi cách nhìn về cậu em miễn cưỡng này.
Ít ra thì… cũng không giống Khương Diễm.
Nếu không phải vì mẹ con và chị em nhà bọn họ, thì Huỳnh Huỳnh đã không phải chịu nhiều tai họa từ trên trời rơi xuống như thế.
Nói đến đây…
“Khương Diễm, Khương Oản Oản đâu rồi? Sao cô ta chưa bị bắt?”
Hai người vốn đang còn bốc hỏa, nghe câu hỏi ấy liền trợn tròn mắt, nhất thời mơ hồ.
Phải đó.
Khương Oản Oản đâu?
“Không… không phải…”
Khương Diễm ấp úng mãi không nói ra được câu hoàn chỉnh, sắc mặt rõ ràng ngày càng tệ.
Khi thấy cú đ.ấ.m sắp giáng vào mặt mình, Khương Diễm bỗng nhớ ra —
Trong ký ức cuối cùng của cậu, chính cậu mới là người vào trong này trước!
“Câu này nên hỏi anh mới đúng chứ?! Khi đó chẳng phải anh giữ cô ta lại ngoài cửa à? Em đã vào trước rồi, làm sao biết được chuyện sau đó?”
Thế cờ lập tức xoay chuyển, Khương Tư Niên cũng dường như nhớ lại —
Sau khi anh ta đánh Khương Oản Oản một trận… lúc quay ra thì cô ta đã biến mất.
Nói một cách nghiêm khắc, thì chính anh là người đã vô tình để cô ta trốn thoát.
“Cái gì? Hai người nói gì mà cửa với vào? Vào đâu?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Khương Thành Du chỉ cảm thấy câu chuyện của họ rối rắm không hiểu nổi, hoàn toàn mơ hồ.
Theo những gì anh ta nhìn thấy từ bình luận livestream, thì chỉ biết tối hôm qua hai người này đã đưa Huỳnh Huỳnh bị thương đến bệnh viện, chứ đâu có thấy nhắc tới Khương Oản Oản gì cả.
Về người phụ nữ này...
Anh ta thực sự không biết nên như thế nào, tâm trạng rất phức tạp.
Gọi là kẻ thù, vì chính cô ta khiến anh liên tục hiểu lầm và tổn thương Huỳnh Huỳnh, thậm chí còn nhiều lần đẩy Huỳnh Huỳnh đến bờ vực cái chết, khiến nhà họ Khương suýt tan nát.
Nhưng nếu nói là em gái, thì dù gì hai người cũng đã sống như anh em suốt 19 năm, anh ta đã chứng kiến toàn bộ quá trình Khương Oản Oản trưởng thành.
Chưa kể… Khương Oản Oản còn đã từng cứu mạng anh ta.
Có thể vì chưa hoàn toàn trở nên độc ác, hoặc đúng như Khương Oản Oản nói — anh ta không bao giờ là mối đe dọa với cô ta.
Dù thế nào, nếu không có cô ta kịp lúc phát hiện lúc trái tim anh ta phát bệnh, thì anh ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi.
Có lẽ… giao cho pháp luật xử lý là cái kết tốt nhất cho cô ta.
Dù là tù chung thân hay có thời hạn, thì anh ta cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của một người anh trai lần cuối cùng — cho cô ta chút tiền, để ít nhất còn có thể sống yên ổn, không hơn.
Nhưng rồi… Khương Diễm buông một câu:
“Hừ, anh còn không biết đúng không? Chính Khương Oản Oản khiến chị phải nhập viện cấp cứu đó! Con điên đó đã cắn nát cổ tay chị, máu… m.á.u chảy ướt cả sàn luôn!”
Khương Thành Du lặng lẽ chỉnh sửa lại trách nhiệm của mình trong đầu:
“Tìm cho Khương Oản Oản một công việc lương tháng ba ngàn, ít nhất để cô ta sống sót… không hơn.”
Khương Diễm cuối cùng cũng nhớ ra, Khương Lưu Huỳnh trong hiện thực vẫn đang phẫu thuật, cậu ta lập tức như mất hồn, nhào tới ôm chặt lấy chân Khương Tư Niên, khóc lóc nức nở:
“Hu hu hu anh cả ơi, anh cả… chị em giờ thế nào rồi?”
Lúc này thì biết gọi “anh cả” rồi đấy.
Nhưng thực tế là…
“Anh… không biết…”
Ngay khi nghe tin cảnh sát có thể sẽ làm khó Huỳnh Huỳnh, anh ta đã tức tốc chạy tới, định nhận hết tội về mình để ngăn cản họ.
Nhưng giờ nghĩ lại một cách cẩn thận — quốc gia đã công bố bằng khen biểu dương Huỳnh Huỳnh, hơn nữa dù cô ấy có liên quan đến g.i.ế.c người, thì nạn nhân cũng đều là người nước ngoài.
Cảnh sát sao có lý do gì để truy cứu trách nhiệm?
Cho dù có người muốn truy cứu, thì cũng phải là phía Mỹ chứ không phải chính quyền trong nước.
…
“Tôi muốn ra ngoài! Có ai không! Tôi không nhận tội nữa! Thả tôi ra!”
Khương Thành Du nghe đến đó liền đẩy mạnh anh ta một cái, giận dữ mắng:
“Không ngờ anh lại là người như vậy! Bề ngoài thì ra vẻ muốn bù đắp cho chị Huỳnh Huỳnh, vậy mà mới bước được một bước đã định rút lui rồi?!”
Khương Diễm cũng tỉnh táo lại, vội vàng tiếp lời:
“Thật uổng công tôi mới gọi anh là anh cả! Không đến bệnh viện thăm chị đã đành, mà đến cả chuyện nhỏ thế này cũng không chịu làm à?”
Được rồi.
Tốt lắm.
Toàn là đồ ngu.
Sắc mặt Khương Tư Niên lúc này còn u ám hơn cả trước đó, trong mắt như có một ngọn lửa bị dồn nén đang bốc cháy.
Anh ta tự nhủ trong lòng:
Không sao… để hai tên ngu ngốc này ở lại đây, khi bọn họ được thả ra thì mình đã ở bên cạnh Huỳnh Huỳnh từ lâu rồi.
Bọn họ mãi mãi chỉ đến sau một bước.
“Ồn cái gì mà ồn thế hả? Muốn đi à? Cứ tưởng đồn cảnh sát là chỗ các người thích đến là đến, thích đi là đi chắc?”
“Gây rối trật tự — giam hành chính từ 5 đến 10 ngày, chuẩn bị tinh thần đi nhé!”
Đúng lúc ấy, một cảnh sát đi vào nói đầy mỉa mai.
Lúc này thì hy vọng của Khương Tư Niên hoàn toàn tan vỡ.
Cũng may…
Cũng may trong phòng giam này có một chiếc tivi đang phát livestream.
Chỉ cần livestream chưa tắt, chứng tỏ Huỳnh Huỳnh vẫn bình an, dù không được tận mắt nhìn thấy cô, thì cũng tạm an ủi được phần nào lo lắng trong lòng.
Chỉ là…
Không biết vì sao bụng lại hơi khó chịu…
“À đúng rồi, nhớ bảo người nhà mang cơm tới đấy! Ở đây không phục vụ ăn uống đâu nha!”
Câu nhắc nhở của viên cảnh sát trẻ tuổi khiến cả ba bừng tỉnh —
Từ hôm qua đến giờ chưa ai ăn gì, không đau bụng mới là lạ…