Shiratori Eri nhìn chằm chằm vào tất cả những gì đang diễn ra, nghiến răng đến mức tưởng như muốn vỡ vụn cả hàm.
Những món đồ trang trí đắt đỏ trong phòng lập tức trở thành công cụ để cô trút giận, tiếng “choang choang” vang vọng không dứt.
Không chỉ vì người cô giáo kính yêu của cô bị thương, mà còn bởi tên đàn ông đê tiện tên Karl kia — dám uy h.i.ế.p cô giáo ư?
Còn dám… ôm cô ấy.
Nếu chỉ là ôm do tình huống cấp bách thì thôi đi, nhưng cái kiểu ra vẻ thương hại, lại còn trên cao nhìn xuống ấy là sao?
Nếu không phải vì cô giáo bị thương, thì đâu đến lượt hắn thừa cơ chiếm lợi như thế…
Shiratori Eri chăm chú nhìn đôi tay Karl chạm vào Khương Lưu Huỳnh, mắt đỏ rực như muốn nhỏ máu.
Chỉ đến khi hình ảnh dần biến mất, cô mới chớp mắt — lần đầu tiên sau bao lâu không chợp mắt — và thì thầm:
“Cô giáo…”
“Đợi em đích thân đến đón cô giáo về nhà… đến lúc đó, cô giáo sẽ chỉ thuộc về em, của riêng Eri.”
Chỉ Eri mới được ôm, được chạm vào…
Lần này, em sẽ không để cô giáo chạy trốn nữa.
Nghĩ đến những gì sắp xảy ra, Shiratori nhanh chóng vui vẻ trở lại, khẽ cười:
“Ha… Không thể chờ thêm nữa rồi.”
Nếu như khi cô ta mặt không biểu cảm thì còn có bảy, tám phần giống Khương Lưu Huỳnh, thì giờ đây — có thể nói là không còn giống một chút nào.
Dù cô ta đã thuê bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi nhất thế giới, nhưng do khuôn mặt từng bị hủy hoại suốt mười năm trời, cộng thêm thời gian phục hồi kéo dài, mà mục tiêu lại là một “nhan sắc thần thánh”, đến cả Nữ Oa tái thế cũng khó mà cứu nổi.
Dù màn hình vẫn chưa sáng lên, nhưng bình luận vẫn dồn dập tràn ngập:
[Hu hu hu… nhìn mà đau quá đi mất — đặc biệt là cảnh Huỳnh Huỳnh tự tay moi đạn, đúng là người mạnh mẽ thật]
[Karl cho tôi cảm giác như kiểu “truy thê địa ngục” vậy…]
[Đúng là vậy mà! Phải đợi đến khi Huỳnh Huỳnh chảy m.á.u gần cạn mới chịu ra tay, trong khi ngày xưa cô ấy tốt với anh ta đến thế.]
[Nhưng mấu chốt chẳng phải là: sao anh ta lại có mặt ở đó? Anh ta là người của tổ chức bí ẩn đấy, còn Huỳnh Huỳnh thì phản bội rồi, chẳng lẽ anh ta đến bắt cô ấy?]
[Sáng rồi kìa! Màn hình sáng rồi! Nhìn cái khung cửa sổ lớn ngoài kia, toàn là cao ốc — chắc không phải quay lại căn cứ mà là ở một căn hộ nào đó!]
Bóng tối đã bị ánh sáng ban ngày thay thế, khung cảnh xung quanh thay đổi hoàn toàn chỉ trong chớp mắt.
Khương Lưu Huỳnh đang cuộn tròn nằm trên một chiếc ghế sofa da màu đen, chân mày nhíu lại như thể dù đang ngủ cũng không yên.
Cô không đắp chăn, quần áo dính m.á.u cũng chưa được thay — toàn thân chỉ có vết thương ở vai được quấn thêm một lớp băng gạc.
Cảnh tượng khiến khán giả lập tức bồn chồn lo lắng, rốt cuộc phải vô tâm đến mức nào mới để một người bị trúng đạn nằm thẳng trên ghế sofa thế này?
…
Khi nhìn thấy cảnh ấy, Khương Tư Niên cũng thầm toát mồ hôi lạnh vì lo cho Khương Lưu Huỳnh.
Bỗng nhiên, khi đang cúi đầu đi, anh ta cảm thấy một cơn đau nhói nơi đầu, “bốp—” một tiếng, điện thoại rơi khỏi tay anh ta, nặng nề đập xuống đất.
Không! Không không không!
Khương Tư Niên hoảng hốt, vội vàng cúi người nhặt điện thoại lên.
Nhưng khi nhặt lên, màn hình đã nứt toác như mạng nhện, dù vẫn có âm thanh nhưng hình ảnh gần như không thể nhìn rõ.
Trên cổ anh gân xanh nổi lên, nắm tay siết chặt thể hiện rõ sự kìm nén dữ dội.
“Anh… anh cả!? Sao anh lại ở đây?”
?
Giọng nói và cách xưng hô quen thuộc khiến anh nghi hoặc ngẩng đầu lên, trong đầu nhanh chóng lục lọi ký ức để tìm xem ai vừa lên tiếng.
Đến khi nhìn rõ người đến, anh lập tức sững sờ.
Khương Thành Du.
“Cậu đến đây làm gì?”
Khương Tư Niên nghiến răng nghiến lợi hỏi, giờ phút này, rõ ràng anh ta đã không còn xem người trước mặt là em trai nữa.
Không chỉ không có chút sắc mặt tốt nào, mà thậm chí còn đổ lỗi vì vừa rồi đi không nhìn đường là do gặp phải đối phương…
Hạt Dẻ Rang Đường
Khương Thành Du càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, không nói một lời, vừa ôm lấy cái đầu bị va đau, vừa giơ tay chỉ sang bên phải.
Trong lòng thầm thở phào — may mà điện thoại của anh ta không giống Khương Tư Niên, chưa bị vỡ nát, vẫn còn có thể xem được livestream.
…
Khương Tư Niên nhìn theo hướng tay anh ta chỉ — ngay bên cạnh chính là đồn cảnh sát.
Cũng đúng lúc này, anh ta cuối cùng nhớ ra lý do mình đến đây, ngơ ngác nhìn cánh cổng lớn trước mặt, lẩm bẩm:
“Đúng rồi… mình đến để nhận tội thay Huỳnh Huỳnh…”
Nghe thấy câu này, Khương Thành Du lập tức ngừng nghịch điện thoại, trợn to mắt nhìn anh trai — mục đích giống nhau?
Ngay sau đó, không nói không rằng lao thẳng vào đồn cảnh sát trước mặt anh ta, để lại một Khương Tư Niên mặt tối sầm, hoàn toàn cạn lời.
Chiếc điện thoại vốn đã nứt màn hình của anh ta, giờ dưới cú siết tay tức giận của anh ta, chính thức “ra đi”.
Đây đã là cái thứ hai rồi…