Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 237: Chương 237




“Ưm——”

 

Khương Lưu Huỳnh nhíu mày vì đau, do không có bất kỳ mảnh vải dư nào để xé ra băng vết thương, cô chỉ có thể dùng tay che lại, nhưng cách cầm m.á.u này gần như vô dụng — chừng nào viên đạn còn ở trong cơ thể, vết thương sẽ không thể lành lại, cho dù cô có khả năng tự hồi phục phi thường đến đâu.

 

Ý thức được điều đó, Khương Lưu Huỳnh khẽ thở dài giễu cợt bản thân:

 

“Lúc cần thì lại chẳng dùng được…”

 

Trừ khi… cô nghĩ cách lấy viên đạn ra.

 

Nhưng vấn đề là viên đạn lại nằm sau lưng.

 

Khương Lưu Huỳnh hít sâu một hơi, từ từ đứng dậy, ngoái đầu nhìn ngọn lửa phía xa – so với lúc nãy thì đã nhỏ đi rất nhiều.

 

Nếu bây giờ không tranh thủ xử lý, cô sẽ mất m.á.u quá nhiều mà ngất đi.

 

Sau khi âm thầm hạ quyết tâm, cô nhắm mắt lại, nghiến răng chịu đựng, ngay khi cô đưa tay ra sau lưng, chuẩn bị mù quáng moi viên đạn ra, thì một bàn tay từ đâu đột nhiên xuất hiện, nắm lấy tay cô.

 

!!!

 

Khương Lưu Huỳnh lập tức mở choàng mắt, chưa kịp nhìn rõ là ai đã bản năng vung một cú đ.ấ.m về phía người đó — ai ngờ nắm đ.ấ.m cũng bị đối phương chặn lại.

 

Lúc này cô mới nhìn rõ khuôn mặt người đó — còn bất ngờ hơn cô tưởng.

 

Là một người đàn ông lẽ ra không nên xuất hiện ở đây — Karl.

 

“Cậu… sao cậu lại ở đây?”

 

Khương Lưu Huỳnh kinh ngạc rút tay về.

 

Cô hoàn toàn không ngờ sẽ gặp lại “đồng nghiệp cũ” ở nơi này, mà cũng chẳng biết đó là phúc hay họa.

 

Nhưng nghĩ kỹ thì… khả năng là họa lớn hơn.

 

Dù gì sau lần hai người bị giam cùng nhau, Karl đã không nói với cô một lời nào.

 

Chắc là do hoặc đã quên cô, hoặc vẫn còn giận, dù là lý do nào cũng khiến Khương Lưu Huỳnh cảm thấy như mắc nghẹn. Sớm biết vậy, thà để mặc cậu ta tự sinh tự diệt còn hơn, cũng đâu cần giờ phải mất công đề phòng cậu ta làm gì.

 

Cô mím chặt đôi môi đã tái nhợt, ngẩng đầu liếc nhìn Karl — vẫn mặc chiếc áo hoodie đen quen thuộc, dáng người nhìn qua chẳng khác gì học sinh trung học, hoàn toàn không có chút gì gọi là uy hiếp.

 

Nhưng Khương Lưu Huỳnh vẫn không ngừng lùi lại, bởi cô biết rõ — tất cả chỉ là giả vờ.

 

Với tình trạng hiện tại của cô, căn bản không thể đối đầu trực diện với cậu ta, chưa kể thuốc mê cô chuẩn bị từ trước đều đã dùng hết để đối phó với lũ cặn bã kia rồi.

 

Thế nhưng thời gian đã kéo dài quá lâu, cùng với lượng m.á.u mất đi khiến cô bắt đầu chóng mặt, không còn phân biệt rõ phương hướng.

 

Lúc ấy, chính Karl lên tiếng nhắc:

 

“Quay đầu nhìn đi.”

 

 

“Hít——”

 

Chỉ một cử động cũng khiến các cơ ở cổ và vai đau nhói.

 

Khương Lưu Huỳnh phát hiện phía sau chính là nơi cô vừa trốn thoát, lập tức ngừng lùi lại.

 

Trước có sói, sau có hổ — giờ phút này bỗng trở nên chân thực.

 

Nhưng nếu chạy sang hai bên thì cũng không thực tế — cô không thể chạy thoát được khỏi Karl – sát thủ số một.

 

 

Không biết có phải Karl nhận ra suy nghĩ của cô hay không, bỗng chìa tay ra và nói:

 

“Tôi không g.i.ế.c cô. Đi với tôi.”

 

Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt lạnh như tiền ấy, Khương Lưu Huỳnh lại do dự.

 

Nếu chỉ bị kẹt trên đảo, cô vẫn có cơ hội tự lấy đạn ra rồi tìm một con thuyền rời đi. Nhưng nếu đi theo Karl — cho dù cậu ta không g.i.ế.c cô, ai biết liệu có dẫn cô trở lại căn cứ hay không…

 

Karl cau mày, thu tay lại, nói lần nữa:

 

“Lửa sắp tắt rồi. Sau khi dập lửa xong bọn chúng sẽ quay lại tìm cô. Đi với tôi, tôi có thể cứu cô.”

 

Khương Lưu Huỳnh tất nhiên biết nơi này không thể ở lâu.

 

Nhưng… cô không tin cậu ta.

 

Cô không tin bất kỳ ai.

 

“Không…”

 

Chỉ mới thốt ra một từ, đầu Khương Lưu Huỳnh đã bắt đầu choáng váng, trong không khí còn vang lên tiếng chất lỏng nhỏ xuống cát sỏi — không cần đoán cũng biết là m.á.u từ vết thương của cô chảy ra quá nhiều, gây thiếu oxy lên não khiến cô mơ hồ.

 

Karl thấy vậy, khuôn mặt vẫn không biểu cảm như mọi khi, chỉ là ánh mắt cực kỳ chuyên chú nhìn cô.

 

Sau đó, cậu ta không nói một lời nào, lặng lẽ tiến lại gần.

 

Khương Lưu Huỳnh cũng không còn sức để lùi lại nữa, chỉ lặng lẽ đưa một tay ra sau lưng, tìm đến vết thương, đồng thời ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Karl.

 

Không khí lập tức lạnh lại.

 

Chỉ còn tiếng sóng biển và m.á.u rơi tí tách vang vọng trong đêm tối.

 

Nhưng điều khiến Khương Lưu Huỳnh tính sai chính là — viên đạn còn chưa kịp lấy ra thì đối phương đã đứng ngay trước mặt cô.

 

Tồi tệ hơn nữa là cô gần như đã mất hết sức lực, gần như nửa quỳ nửa ngồi mềm nhũn trên mặt đất.

Karl vẫn không có hành động nào cưỡng ép đưa cô đi, mà chỉ ngồi xổm xuống đối diện với cô, ánh mắt ngang tầm.

 

Vẫn là câu nói quen thuộc:

“Tôi sẽ không làm hại cô. Cô có đi với tôi không?”

 

Lần này, anh hỏi như đang trao quyền lựa chọn cho cô.

 

Nhưng Khương Lưu Huỳnh đã lỡ mất thời điểm vàng để tự cứu mình.

 

Cô không còn sức nữa.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Viên đạn vẫn găm sâu trong da thịt, không quá lời khi nói — đây là lần đầu tiên cô bị thương nghiêm trọng thật sự kể từ khi rời khỏi phòng thí nghiệm.

 

Cảm giác… thật khủng khiếp.

 

Sắc mặt của Khương Lưu Huỳnh ngày càng tệ đi, đôi môi đã trắng bệch gần như hòa vào làn da, chỉ còn vết m.á.u loang trên cổ là thứ duy nhất mang lại chút màu sắc.

 

“……”

 

Cô run rẩy đưa tay lên đặt lên vai Karl, dùng toàn bộ sức lực còn lại bám lấy áo hoodie của câu ta, nói bằng giọng yếu ớt:

 

“Giúp tôi… lấy viên đạn ra…”

 

Nói xong, cô liền gục xuống, không còn chống đỡ nổi nữa.

 

Từ tảng đá đến đây, cả đoạn đường đều thấm đẫm m.á.u chảy ra từ người cô.

 

Karl im lặng không nói gì, gương mặt vô cảm như tượng đá — nhưng so với thường ngày, ánh mắt của cậu lúc này không còn quá lạnh lẽo.

 

Đặc biệt là khi cậu bế cô gái trong lòng lên khỏi bãi sỏi, khoảnh khắc cảm nhận được hơi ấm cơ thể từ cô gái đang mê man trong vòng tay, đây là lần thứ hai… cậu chạm vào cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.