Không may là…
Dường như phán đoán của họ đang dần trở thành sự thật.
Nếu không thì sao bọn họ lại cảm thấy vai mình đau nhói như thế? Nếu không, Khương Lưu Huỳnh sao có thể bật lên tiếng rên rỉ vì đau? Và nếu không, tại sao tên cầm đầu đám người phía sau lại nói:
“Đừng nổ súng! Người phụ nữ kia chạy chậm như vậy chắc chắn đã trúng đạn rồi! Giết c.h.ế.t thì không đáng giá!”
Phải biết đây là một hòn đảo – trừ khi cô mọc cánh thì đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay họ. Vậy nên hắn ta cũng không ngại chơi trò mèo vờn chuột.
Dần dần…
Khoảng cách giữa hai bên ngày càng rút ngắn. Ai ngờ ngay lúc chỉ còn cách chừng mười mấy mét, một ngọn lửa rực cháy bất ngờ bốc lên trời, soi sáng gần như nửa bầu trời đêm.
Biến cố này khiến những kẻ đuổi theo đều khựng lại và ngoái đầu nhìn. Mãi cho đến khi có tiếng hô vang:
“Chữa cháy! Mau quay lại dập lửa!” mới kéo họ ra khỏi cơn bàng hoàng.
Còn Khương Lưu Huỳnh...
Họ hoàn toàn không để một người phụ nữ bị trúng đạn như cô vào mắt, từ trong lòng đã cho rằng cô chắc chắn không thể thoát khỏi hòn đảo này.
Cuối cùng, hoặc là cô phải ngoan ngoãn quay về sống, hoặc là c.h.ế.t chìm ngoài biển.
“Phù— phù—”
Khương Lưu Huỳnh ôm lấy vết thương, nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi đó, ẩn mình sau một tảng đá ngầm.
Cũng nhờ ánh lửa, mọi người mới nhìn rõ vết thương của cô nằm ở bả vai. Hôm nay cô mặc váy đầm dây trình diễn trên sân khấu, khiến bờ vai hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.
Trên xương bả vai từng thanh tú giờ lại có một lỗ to bằng ngón tay cái, viên đạn cắm sâu vào trong xương thịt, da thịt xung quanh bị m.á.u nhuộm đỏ, cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.
Hạt Dẻ Rang Đường
Rõ ràng mới cách đây không lâu, cô còn tỏa sáng trên sân khấu trước hàng vạn người, vậy mà giờ lại bị truy sát trên một hòn đảo hoang vắng.
Sự chênh lệch quá lớn ấy khiến những fan riêng của Ava không khỏi rơi nước mắt vì đau lòng.
Theo lý mà nói, họ đáng ra nên giận dữ – thần tượng mà họ yêu mến bao năm hóa ra đã lừa dối họ, thậm chí còn đánh cắp thành quả nghiên cứu của đất nước họ.
Thế nhưng… họ lại phát hiện ra bản thân không thể nào từ bỏ tình cảm dành cho Ava.
Không chỉ là vì giọng hát, mà là vì Khương Lưu Huỳnh – một người đã trải qua bao khó khăn vẫn giữ được vẻ đẹp và lòng dũng cảm.
[Tình yêu không biên giới. Dù Ava vốn là một người rất tuyệt vời, nhưng tình cảm tôi dành cho Khương Lưu Huỳnh đã vượt qua thân phận ấy.]– IP từ Mỹ
[Lỗi là do lũ ác nhân kia, chính phủ chúng ta nên tước quốc tịch của bọn chúng! Ủng hộ Khương Lưu Huỳnh!]– IP từ Mỹ
Sức nóng của Khương Lưu Huỳnh ngày một tăng cao. Đến nay, gần như người trên toàn thế giới, dù biết hay chưa từng học tiếng Trung, đều có thể đọc trôi chảy ba chữ “Khương Lưu Huỳnh”.
Còn tại Nhật Bản lúc này…
Không thể đưa Khương Lưu Huỳnh về, Shiratori Eri đã chọn cách mang Khương Oản Oản về để hành hạ.
Về kết quả thì…
Nhìn cảnh tượng trước mắt là hiểu.
Thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng của nhà họ Khương, giờ lại nằm rạp dưới đất như chó, nửa thân mình chui trong chuồng chó, lè lưỡi thở dốc, bộ dạng không thể tưởng tượng nổi.
“Gâu gâu—gâu gâu gâu—”
“Thật là xấu xí.”
Shiratori Eri đứng quay lưng với cấp dưới, mặt đầy ghê tởm nhìn “sản phẩm thôi miên” mới này.
Cô tiện tay ném sợi dây đang cầm cho vệ sĩ bên cạnh, nói:
“Dắt cô ta ra ngoài đi, đúng là mệt người.”
Ngay lúc sợi dây được kéo đi, Khương Oản Oản “đứng dậy”.
Điều khiến người ta rùng mình là — các khớp của cô ta… đều đã bị cắt ngắn một nửa.
Khi tay chân chạm đất bò đi, trông cô không khác gì một con ch.ó thực sự.
Thế nhưng đám vệ sĩ hiển nhiên không phải lần đầu thấy cảnh này, lặng lẽ nhận lấy dây rồi cúi đầu thật sâu trước người phụ nữ:
“Tiểu thư, cô có muốn xem buổi livestream hôm nay không?”
…
Shiratori Eri nghiêng người, ánh đèn lúc này chiếu lên nửa bên kia khuôn mặt cô.
Nếu có người Hoa ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra ngay gương mặt này chính là Khương Lưu Huỳnh.
Nhưng giờ đây… khuôn mặt đó lại được gắn lên người có tên là Shiratori Eri.
Trong ánh sáng mờ ảo, trông gần như giống hệt.
Đợi khi người và “chó” rời khỏi, nét mặt Shiratori Eri vặn vẹo, cô dùng sức lau bàn tay vừa cầm dây:
“Đều tại con tiện nhân đó, hại tôi quên mất giờ livestream, hại tôi từ hôm qua đến giờ chưa chợp mắt, chắc chắn lại xấu đi rồi, không giống cô giáo nữa…”
Còn cái căn bệnh kỳ quái của Khương Oản Oản đã khiến cô tốn biết bao tiền của.
Eri thề: tuyệt đối không thể để Khương Oản Oản c.h.ế.t dễ dàng như vậy!
Lau xong tay, Shiratori Eri bất chợt vỗ mạnh vào đầu mình:
“Ái chà! Livestream livestream!! Mải giận quá quên mất, Eri thật đáng chết, nhưng cô giáo chắc chắn sẽ tha thứ cho mình mà.”
“Dù sao thì Eri cũng giỏi như vậy mà…”
“Không thể chờ được nữa rồi, mong kế hoạch sớm kết thúc…”
Hai câu sau cô lẩm bẩm, không nghe rõ.
Và ngay khi cô mở phòng livestream lên — vết thương rùng rợn nơi bả vai cô gái cũng hiện rõ trên màn hình.
Dưới ánh lửa bừng bừng, làn da trắng như tuyết, vết thương to bằng ngón tay ấy càng thêm rùng rợn.
Chỉ vài giờ ngắn ngủi không gặp mà “cô giáo” của cô lại biến thành ra thế này...
Hai mắt Shiratori Eri đỏ hoe, giây tiếp theo liền hét lên xé ruột xé gan:
“A a a — ai làm hại cô ấy! Tôi phải g.i.ế.c hắn! Giết hắn!!”