Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 233: Chương 233




“Thật là hết cách với anh rồi.”

 

Câu nói này, Khương Lưu Huỳnh đã trả lại nguyên vẹn cho hắn.

 

Buổi tối, sóng biển dữ dội, mỗi khi sóng đánh tới, con tàu lại chao đảo nghiêng ngả. Sweet loạng choạng mấy lần suýt ngã xuống đất, không ngừng cố nắm lấy thứ gì đó để giữ thăng bằng.

 

“Ư… ư…” Cứu tôi…

 

Đúng lúc này, Khương Lưu Huỳnh nhân lúc hắn vẫn còn một chút thị lực, vươn tay ra với hắn.

 

“Lại đây, tôi đỡ anh ~”

 

Âm cuối nhấn lên lúc này chẳng khác gì tiếng dụ dỗ của nàng tiên cá quyến rũ, nhất là trong bộ váy lấp lánh ánh kim khiến cô nổi bật giữa đêm đen.

 

Ánh đèn trong khoang tàu liên tục phản chiếu lên bộ váy, chói đến mức làm mắt Sweet hoa lên.

 

Sweet dụi mắt, khi đang sốt ruột muốn nắm lấy tay cô thì không ngờ cô lại đột ngột rút tay về và quay người bỏ đi.

 

Ngay sau luồng ánh sáng cuối cùng ấy, thế giới của hắn hoàn toàn chìm vào bóng tối sâu thẳm.

 

“Ào ——”

 

Đúng lúc này, một con sóng lớn ập tới.

 

Sweet, vẫn chưa kịp hoàn hồn, ngã lăn ra sàn, đầu đập mạnh vào những chiếc thùng xếp trên tàu.

 

Nhưng… chưa chết.

 

Gượng đứng dậy, lại va vào lan can, sóng xô tới lại ngã xuống boong tàu, cứ thế lặp đi lặp lại. Cuối cùng, một con sóng lớn nữa ập đến, trực tiếp hất tung hắn xuống biển.

 

Bên trong cửa kính, tiếng hỗn loạn vẫn tiếp tục. Nếu lắng nghe kỹ, sẽ nghe thấy tiếng hét của đàn ông và phụ nữ:

 

“Đừng lại gần… Không phải tôi g.i.ế.c cậu!”

 

“Ma à? Ma thì sao? Tôi vẫn có thể g.i.ế.c cô lần nữa!”

 

“Hu hu hu xin lỗi xin lỗi… Tôi không cố ý… Cầu xin cô tha cho tôi…”

 

Khương Lưu Huỳnh đứng trên cao của boong tàu, từ trên cao nhìn xuống hỗn loạn bên dưới với ánh mắt khinh thường.

 

Trật tự hoàn toàn bị sụp đổ trên vùng biển tách biệt khỏi đất liền này.

 

Sau cơn huyên náo, biển lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có.

 

Chỉ còn tiếng gió và tiếng sóng.

 

“Thật tốt…”

 

Khương Lưu Huỳnh cuối cùng cũng cảm thấy tai mình thanh tịnh, khẽ thở dài một câu khi nhìn về phía biển đen kịt.

 

Lại có một câu nói còn nhẹ hơn cả câu vừa rồi, rất khẽ:

 

“Món nợ… đã trả rồi, hy vọng sau này… sống vui vẻ hơn…”

 

Nghe đến đây, đồng tử của Afri phía sau màn hình co rút dữ dội.

 

Nụ cười giả tạo trên môi cô ta trở nên cứng đờ.

 

Chiếc điện thoại trên tay rơi “bộp” xuống đất, nhưng con mèo mẫu vật trong lòng vẫn được cô ta giữ chặt.

 

Lúc này, bình luận trên màn hình bắt đầu bùng nổ như cơn bão:

 

[Điên rồi điên rồi… Khương Lưu Huỳnh điên thật rồi sao? Cô ta g.i.ế.c hết cả con tàu!!!]

 

[A a a không hiểu sao cảm giác rất sướng! Hu hu —— g.i.ế.c hay lắm, mẹ nó, mọi người không biết tôi đã tức thế nào khi nghe thằng cha mặc vest kia nói chuyện đâu!]

 

[Giết người là phạm pháp đấy! Mau mau bắt cô ta lại!]

 

 

[Hừ, cho dù là cô ấy g.i.ế.c đi nữa thì bọn đó toàn là h.i.ế.p dâm biến thái! Chết là đáng! Diệt trừ tai họa cho dân!]

 

Afri cúi xuống nhặt điện thoại đúng lúc nhìn thấy dòng bình luận này.

 

“Bộp…” Tiếng giọt nước rơi xuống.

 

Vì quá lâu không thao tác nên màn hình đã tự tối đi. Trong màn hình phản chiếu lại, gương mặt đáng yêu như búp bê của cô gái tóc ngắn đã đẫm lệ từ lâu, đầy vết nước mắt.

 

Nhìn kỹ sẽ thấy chân tóc đen tuyền của cô ta đang dần lộ ra vài sợi màu vàng kim.

 

“Afri, cô đang lười biếng gì đó? Không phải chính cô nói muốn đến gài b.o.m sao?”

 

Kèm theo giọng nam bất ngờ vang lên, vai cô ta nặng trĩu xuống.

 

Nước mắt của cô ta gần như lập tức ngừng lại.

 

“Đừng… chạm… vào tôi.”

 

Giây tiếp theo, bên trong căn cứ vang lên tiếng hét thảm thiết của người đàn ông.

 

Ai mà ngờ được, cô búp bê xinh đẹp đáng yêu ấy lại có thể bộc phát ra sự tàn nhẫn kinh hoàng, móng tay sắc nhọn trực tiếp móc mắt gã đàn ông.

 

Khi hắn còn đang gào thét, một con d.a.o găm đã cắm thẳng vào cổ hắn.

 

 

Chốc lát sau, nơi này lại trở về sự yên tĩnh ban đầu.

 

Afri nhìn bàn tay đỏ rực của mình, rồi nhìn con mèo rơi dưới đất. Cô dứt khoát dùng tay còn sạch để nhặt nó lên.

 

Dùng bàn tay nhuốm m.á.u siết chặt điện thoại, Afri nhẹ nhàng chạm vào màn hình, màn hình sáng lên lần nữa.

 

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt của Khương Lưu Huỳnh, nước mắt cô lại một lần nữa không thể kìm được, lặng lẽ lăn dài.

 

Thế nhưng, dòng bình luận vẫn không ngừng gào thét:

 

[Không phải chỉ là vài tên biến thái sao? Đến mức phải g.i.ế.c hết cả con tàu à? Vậy còn những nạn nhân thì sao?]

 

[Nạn nhân gì chứ, đó là kẻ tình nguyện đánh và kẻ tình nguyện chịu. Chỉ là giao dịch thôi, Khương Lưu Huỳnh đâu cần g.i.ế.c nhầm người vô tội.]

 

[Tình trạng tâm lý của người này có vấn đề, bắt lại đi là vừa.]

 

Đôi mắt Afri đỏ rực như bị nhuộm bởi những giọt m.á.u b.ắ.n ra, trông vô cùng dữ tợn.

 

Chỉ có giọng nói là run rẩy:

 

“Ava… em… em sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương chị… em đến cứu chị, đợi em.”

 

Ngay khi cô ta tắt điện thoại, góc quay livestream chuyển vào trong khoang tàu. Mùi m.á.u tanh nồng nặc lan khắp không gian.

 

Trên sàn là những t.h.i t.h.ể nằm la liệt, đều là kết quả của việc tàn sát lẫn nhau. Điều khiến người ta kinh ngạc là—trong số đó không có người phụ nữ nào.

 

Chỉ có đàn ông.

 

Tất cả đều c.h.ế.t lặng. Rõ ràng trước khi lên tàu còn có hơn chục cô gái tóc vàng…

 

[Chẳng lẽ… họ đã bị g.i.ế.c từ trước rồi sao?]

 

Câu trả lời nằm ở những khoang khác của con tàu.

 

Khương Lưu Huỳnh bước qua từng thi thể, mở ra những cánh cửa khác.

 

Ánh sáng trong phòng là màu đỏ. Trong mỗi phòng đều có giường, có giường chỉ có một người, có giường lại có nhiều cô gái đang nằm bất tỉnh.

 

Điều khiến người ta nghẹt thở là—trên tường phòng treo đầy những vật dụng không thể nói ra lời.

 

Trang phục của họ hở hang hơn hẳn so với lúc đầu, thậm chí đến trẻ con cũng không được tha.

 

 

Khương Lưu Huỳnh lặng lẽ bước đến bên cô bé nhỏ tuổi nhất, đắp cho em một tấm chăn.

 

Cho đến khi thấy ngón tay của bé gái khẽ động, mọi người mới nhận ra—một lần nữa, họ đã hiểu lầm Khương Lưu Huỳnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.