Trên du thuyền đã sớm tụ tập đầy những thiếu gia nhà giàu, nhìn quanh một vòng sẽ thấy bạn gái của họ dường như đều là những cô gái tóc vàng trẻ tuổi, cô nhỏ tuổi nhất trông thậm chí chỉ khoảng mười hai tuổi, chỉ là cách trang điểm khiến cô ta trông già dặn một cách khác thường.
Ngay khi vừa bước lên tàu, Khương Lưu Huỳnh đã nhíu mày, đứng giữa đám người mang vẻ mặt điên cuồng đó, trông cô hoàn toàn lạc lõng.
Nhưng ai sẽ quan tâm đến ý muốn của một nhân vật nhỏ bé cơ chứ?
“Cô là Ava phải không? Tôi nghe nói về cô rồi.”
Một người đàn ông mặc vest, ôm eo một người phụ nữ gợi cảm tiến lại gần Khương Lưu Huỳnh.
Tên lợn béo thì ngay từ lúc lên tàu đã tránh xa cô, chẳng hiểu hắn nhầm cô là ai mà sợ đến thế.
“Này, đang nói chuyện đấy sao lại lơ đi? Mày chính là con điếm giả vờ thanh cao đó à?”
Chưa kịp để gã đàn ông nói gì, cô gái tóc vàng bên cạnh đã lên tiếng khiêu khích. Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ta, rõ ràng vẫn chưa nhận ra điều gì sắp xảy đến.
Khương Lưu Huỳnh sau khi quan sát xong thì điềm nhiên cúi mắt xuống, nhẹ giọng trả lời:
“Đúng, tôi là Ava. Các người tìm tôi có việc gì không?”
Thấy dáng vẻ dè dặt của cô, cô gái tóc vàng càng thêm kiêu ngạo ngẩng cao đầu, định tiếp tục buông lời mỉa mai, ai ngờ bị người đàn ông bên cạnh đột ngột siết chặt eo.
Cơn đau dữ dội khiến cô ta nghẹn lại, những lời định nói bị chặn lại trong cổ họng, cuối cùng chỉ dám tức mà không dám lên tiếng.
“Thật xin lỗi, bạn tôi không hiểu chuyện lắm. Mau xin lỗi cô ấy đi.”
Chỉ với một cái liếc mắt từ gã đàn ông mặc vest, cơn giận của cô gái tóc vàng liền tiêu tan, ngoan ngoãn xin lỗi Khương Lưu Huỳnh.
Sau đó…
Khương Lưu Huỳnh cùng người đàn ông đó xuất hiện trên boong tàu.
Nơi này rất yên tĩnh, biển đen như mực, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn rực rỡ hắt ra từ cửa kính.
“Ngài tìm tôi… có chuyện muốn nói sao?”
Khương Lưu Huỳnh phá vỡ sự im lặng trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh, không còn chút vẻ e dè nào như lúc trước.
“Cô như vậy trông đẹp hơn nhiều đấy – tự tin, thông minh… cô gái phương Đông.”
Người đàn ông vạch trần lớp vỏ bọc của cô chỉ bằng một câu nói.
Hắn cũng cởi áo vest, để lộ chiếc sơ mi trắng ôm sát thân hình rắn rỏi. Không thể phủ nhận, người đàn ông này có vóc dáng rất chuẩn, diện mạo cũng thuộc hàng nổi bật trong đám người đó.
Hạt Dẻ Rang Đường
Quan trọng nhất là ánh mắt của hắn – không hề đục ngầu, mà toát lên sự sắc bén không giống những vị thiếu gia khác.
Khương Lưu Huỳnh cũng chẳng định tiếp tục giả vờ, cô đưa tay giật phăng mái tóc giả.
Mái tóc đen mượt như lụa buông xuống khiến mắt của người đàn ông bỗng sáng rực lên, dường như còn cuồng nhiệt hơn trước.
Điều đó khiến Khương Lưu Huỳnh hơi bất ngờ, nhưng cô vẫn giữ im lặng.
Người đàn ông mặc sơ mi, sau khi ổn định lại tâm trạng thì lên tiếng giải thích:
“Tôi tên là Sweet. Mẹ tôi là người phương Đông. Dù cô có ngụy trang giống người phương Tây đến đâu, đừng quên rằng… xương cốt sẽ không nói dối.”
Khương Lưu Huỳnh vẫn không thèm liếc hắn lấy một cái, hoàn toàn không có vẻ gì là bị vạch trần.
Sweet cũng chẳng để tâm, phẩy tay như không có gì, ánh mắt tiếp tục dán vào khuôn mặt và mái tóc cô:
“Cô cải trang thành một cô gái tóc vàng đến đây để làm gì?”
“Ha…”
Khương Lưu Huỳnh bật cười – một nụ cười bình thường nhưng rực rỡ lạ kỳ trong đêm:
“Tất nhiên là vì sự nghiệp ca sĩ của tôi rồi. Anh cũng nói rồi đấy, tôi rất ‘nổi tiếng’, gây thù chuốc oán với không ít người.”
Ngón tay thon dài của cô khẽ chạm vào cổ áo người đàn ông, kéo hắn quay lưng lại với khoang tàu.
Rõ ràng cô gái chưa từng chạm vào da thịt hắn, nhưng hơi thở của Sweet lại trở nên gấp gáp hơn, nghi ngờ ban đầu đối với cô cũng tan biến.
Chỉ là một cô gái phương Đông đáng thương đang tìm kiếm sự che chở, nhuộm tóc vàng cũng chỉ để được bọn họ yêu thích mà thôi.
Đó là điều hắn nghĩ. Nhưng trong phòng phát trực tiếp, khán giả đều đồng loạt sửng sốt.
Những kẻ vừa định gõ chữ mỉa mai Khương Lưu Huỳnh đều lặng lẽ bấm nút thu hồi.
Bởi vì, chỉ trong một câu nói ngắn ngủi, cửa kính vốn trong suốt bỗng biến thành màu máu.
Đám đông vừa mới còn đang nhảy múa cuồng nhiệt, vậy mà chẳng bao lâu sau lại bắt đầu tàn sát lẫn nhau. Nếu không phải có một cái đầu người bị c.h.é.m bay về phía họ rồi đập mạnh vào tấm kính, thì mọi người vẫn chỉ nghĩ rằng đám người kia đang biểu diễn múa d.a.o trong khoang thuyền.
Giữa chừng cũng có người chạy về phía cửa khoang, dường như muốn thoát ra, nhưng lạ là mãi vẫn không thấy người đó xuất hiện trên boong tàu.
Còn bên này, Khương Lưu Huỳnh vẫn đang trò chuyện với người sống sót duy nhất – cùng nhau bàn luận về cuộc đời và lý tưởng…
Một khung cảnh hoàn toàn trái ngược.
Đáng tiếc, sự yên bình đó cuối cùng vẫn bị Sweet chủ động phá vỡ.
“Cô có biết lát nữa chúng ta sẽ đi đâu không?”
Khương Lưu Huỳnh mỉm cười lắc đầu, như thể tất cả những chuyện đang xảy ra trong khoang chẳng liên quan gì đến cô.
Sweet đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô gái ngoan ngoãn trước mặt.
Hắn vốn không có chấp niệm gì với tóc vàng cả, việc chơi cùng đám người kia chỉ là vì trong m.á.u hắn có thứ bản năng g.i.ế.c chóc tàn bạo.
Hắn yêu cảm giác nhốt những cô gái xinh đẹp, ngây thơ lại để tùy ý chi phối, càng yêu hơn tiếng hét tuyệt vọng của họ, và sự tan vỡ mục nát sau đó.
Lực vuốt ve của Sweet mỗi lúc một mạnh, cảm giác đau rát nơi da đầu khiến cả khán giả trong phòng livestream cũng đồng loạt rên lên thống khổ.
Cho đến khi cuối cùng trên gương mặt của Khương Lưu Huỳnh hiện ra biểu cảm mà hắn mong đợi, hắn mới thoả mãn áp sát bên tai cô thì thầm:
“Đảo Barbie.”
“Nghe có vẻ dễ thương phải không?”
Biểu cảm trên khuôn mặt nho nhã của người đàn ông càng lúc càng méo mó. Hắn vốn tưởng sẽ thấy vẻ sợ hãi tột độ của Khương Lưu Huỳnh, ai ngờ cô vẫn giữ nguyên vẻ “ngây thơ” như cũ.
Sweet bất lực buông tay, nhún vai lẩm bẩm:
“Thật là, chẳng biết phải làm sao với cô nữa. Một người chẳng biết gì như cô, làm sao tồn tại được trong cái giới này chứ.”
“Hòn đảo đó là nơi bọn họ nuôi nhốt những cô gái xinh đẹp như cô. Nhưng họ còn nhỏ tuổi hơn cô nhiều, và hầu hết đều có mái tóc vàng.”
Khương Lưu Huỳnh không nói gì, vẻ mặt vô cảm, điều đó khiến Sweet càng thêm kích động.
Lần này hắn túm lấy đuôi tóc đen của cô, cố tình lộ ra ánh mắt hung ác, nói:
“Những cô gái tóc đen như cô, bọn họ chỉ chơi một ngày rồi vứt bỏ.”
Có vẻ như lần này lời đe dọa có hiệu quả. Khương Lưu Huỳnh cúi đầu, khẽ lặp lại:
“Vứt bỏ sao?”
Sweet nói:
“Đúng vậy. Trước khi bị vứt bỏ, tay chân cô sẽ bị chặt đứt bằng đủ loại dụng cụ, mắt sẽ bị móc ra, lưỡi sẽ bị làm cho tê liệt bằng độc tố — để đảm bảo cô không thể tiết lộ bất kỳ bí mật nào ở đây…”
Nói đến đây, hắn kinh ngạc phát hiện — mình không nói được nữa!!!
“Ư… ư ư ——”
[Cô đã làm gì tôi vậy!]
Sweet ôm cổ họng đau đớn, giây sau lại phát hiện — hắn không còn nhìn thấy gì nữa.