Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 230: Chương 230




“Đừng ép tôi, Gris, tôi rất tôn trọng anh.”

 

Nghe đối phương nói vậy, cuối cùng anh ta cũng chỉ có thể nhượng bộ. Dù sao thì đêm qua anh đã chứng kiến sự tàn nhẫn của người phụ nữ này.

 

Cô thà dùng d.a.o đ.â.m vào đùi mình còn hơn là để bị ảnh hưởng bởi thuốc.

 

Hình ảnh tấm thảm trắng tinh bị nhuộm đầy m.á.u vẫn còn ám ảnh trong đầu Gris, nhưng điều khiến anh ta ấn tượng hơn cả chính là ánh mắt của Ava.

Dù cả chân suýt nữa tàn phế, cô vẫn giữ được vẻ lạnh lùng, không có chút hoảng loạn, đau đớn hay căm ghét như người ta thường tưởng tượng.

Ánh mắt cô nhìn anh ta giống như… đầy tính thần thánh.

 

Dù bản thân không phải là tín đồ Cơ Đốc, nhưng nếu thực sự có Chúa, Gris nghĩ đây có lẽ là lần họ gần với Chúa nhất.

 

Thật đáng tiếc, đây là trần gian.

 

Một viên ngọc hoàn mỹ như vậy, liệu có thể mãi giữ được ánh sáng trong thế giới giải trí hỗn loạn này không?

 

Gris – người đã có 20 năm trong nghề – không nghĩ vậy. Anh ta đã thấy quá nhiều người bị dục vọng điều khiển, ban đầu thuần khiết bao nhiêu thì cuối cùng lại mục rữa bấy nhiêu.

 

Ngay cả chính anh ta cũng không ngoại lệ…

 

Nên anh ta cho rằng đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

 

Gris nhẹ nhàng vỗ vai Khương Lưu Huỳnh:

 

“Những việc tôi làm đều là vì tốt cho cô, Ava, bây giờ cô còn quá non nớt chưa hiểu đâu. Nghe lời tôi còn hơn là để bọn cặn bã đó để ý tới… Ít ra có tôi ở đây, còn có thể bảo vệ cô.”

 

Anh ta như đang ám chỉ điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nói một cách mập mờ rồi xoay người rời đi.

 

Khương Lưu Huỳnh vẫn mặt không biểu cảm nhìn theo bóng lưng anh ta.

 

Kết hợp với những lời cô nghe được tại bữa tiệc hôm qua, trong lòng cô cũng đoán được phần nào ẩn ý trong lời nói của anh.

 

Cô xoay người, đeo lại bộ tóc giả và kính áp tròng.

 

Người đẹp tóc vàng lại một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người.

 

[Sao lại đeo lại rồi? Không lẽ Khương Lưu Huỳnh định nhượng bộ thật? Đám cặn bã đó là ai vậy?]

 

[Đẹp thật, bảo sao lại bị đưa đi quy tắc ngầm, không ngờ giới giải trí nước ngoài cũng vậy. Không phải nói mấy ngôi sao phương Tây rất ngầu sao?]

 

[Nếu cao ngạo như vậy thì đừng vào showbiz nữa. Xe ai không tránh, lại đúng lúc lao vào xe của quản lý, tôi thấy cô ta muốn nổi tiếng thì có. Vừa muốn làm thánh nữ, lại vừa muốn hưởng lợi.]

 

[Ghen tỵ thì nói đại đi. Lúc đó tình hình cấp bách như vậy, cô ấy còn lựa chọn được à? Hơn nữa ai quy định vào giới giải trí là phải hy sinh thân xác? Ai cấm người ta muốn nổi tiếng chứ?]

 

Cảnh chuyển, Khương Lưu Huỳnh xuất hiện trên một chiếc xe thể thao sang trọng.

 

Cô ngồi ở ghế phụ, người cầm lái là một gã đàn ông đầu hói, mặt phệ.

 

Chỉ cần nhìn thấy cảnh đó, tim của Khương Tư Niên và Khương Thành Du bắt đầu đập loạn.

 

Là tự nguyện, hay bị bắt cóc? Khương Thành Du không thể ngừng suy diễn.

 

Nhưng trên người Khương Lưu Huỳnh hoàn toàn không nhìn ra chút cảm xúc miễn cưỡng nào.

 

Chẳng lẽ…

 

Cô đã nhượng bộ rồi sao?

 

Đúng lúc này, tên mập mở miệng hỏi:

 

 

“Thế nào? Hôm nay tự dưng nghĩ thông rồi à?”

Vừa nói, hắn vừa đưa tay định chạm vào mặt Khương Lưu Huỳnh.

 

Cô nghiêng đầu tránh đi, không để hắn đạt được mục đích.

 

Nhưng chính hành động bản năng ấy lại càng khiến tên mập nổi giận. Nghe nói hôm qua cô gái này đã đắc tội với người trên, giờ đến đường cùng phải tự dâng mình lên mà vẫn còn ra vẻ?

 

Tên mập túm lấy mái tóc vàng khô khốc của cô, hung hăng nói:

 

“Đừng có không biết điều, nếu không tao cho mày khóc lóc cầu xin luôn, tin không?”

 

Quả nhiên, giây tiếp theo, cô gái đã hiện vẻ mặt đầy sợ hãi, rụt rè hỏi:

 

“Ông… ông định đưa tôi đi đâu?”

 

Tên mập buông mái tóc ra, hơi bất ngờ, nhưng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ấy lại không giấu nổi nụ cười dâm đãng:

 

“Tất nhiên là đưa mày đi ‘trừng phạt’ đàng hoàng rồi.”

 

Nghe vậy, Khương Lưu Huỳnh hơi nhướn mày, rồi cất giọng run run, khóc lóc cầu xin:

 

“Vừa nãy là tôi sai, xin ông… xin ông đừng làm hại tôi. Chỉ cần ông giúp tôi trong sự nghiệp… cái gì tôi cũng bằng lòng!”

 

Chỉ vì một câu nói ấy mà bình luận nổ tung:

 

[Khương Lưu Huỳnh, cô làm tôi quá thất vọng, vừa nãy còn thấy cô có cốt khí, sao quay lưng lại đã đổi mặt rồi?]

 

[Cạn lời thật đấy, xấu như vậy mà cũng nuốt trôi được.]

 

[Haha, tôi đã đoán được là cô ta sẽ bán thân vì danh lợi rồi mà. Con người ai mà không thay đổi, Khương Lưu Huỳnh cũng không ngoại lệ.]

 

[Cút, cút, cút, tôi không tin. Chắc chắn Huỳnh Huỳnh đang diễn thôi, tôi tin cô ấy.]

 

[Nghĩ cho bản thân một lần thì có gì sai? Muốn kiếm tiền thì có gì sai? Muốn nổi tiếng thì có gì sai? Tại sao cô ấy nhất định phải lương thiện, phải trong sáng, phải thuần khiết như tuyết? Cô ấy cũng chỉ là con người thôi mà?]

 

Cư dân mạng cuối cùng chia thành ba phe:

Một phe hả hê mạt sát,

Một phe c.h.ế.t cũng không tin,

Và phe cuối cùng thì chấp nhận một cách bình thản.

 

“Két——”

 

Chiếc xe của tên béo bất ngờ giảm tốc, biểu cảm trên mặt hắn dưới sự yếu đuối của Khương Lưu Huỳnh ngày càng vặn vẹo.

 

Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy mái tóc vàng óng và khuôn mặt xinh đẹp của cô, dục vọng trong mắt hắn như thể muốn bốc cháy thành ngọn lửa.

 

“Cho anh hôn cái nào, hề hề…”

Nói xong, giây tiếp theo hắn đạp phanh gấp, xe dừng ngay giữa con đường tối om, xung quanh không một bóng xe qua lại.

 

“Không…”

 

Khương Tư Niên nhìn thấy bàn tay dơ bẩn của gã đàn ông kia sắp chạm vào em gái mình, ánh mắt như muốn xuyên thủng cả màn hình.

 

Mạch m.á.u đỏ nổi đầy tròng mắt, đến lúc tên đó thực sự chạm vào, mạch m.á.u cổ anh ta cũng phồng lên, gào lên điên cuồng:

 

“CÚT ĐI——CÚT——ĐỪNG CÓ ĐỘNG VÀO EM TAO! TAO PHẢI GIẾT MÀY! GIẾT HẾT TỤI MÀY! AI LÀM HẠI HUỲNH HUỲNH ĐỀU PHẢI CHẾT! TẤT CẢ PHẢI CHẾT——”

 

Anh ta nghiến chặt răng, mồ hôi trên trán nhỏ thành từng giọt, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay đến bật m.á.u cũng không hề nhận ra.

 

Nhìn kỹ có thể thấy sát khí trong mắt anh lúc này mãnh liệt đến cực điểm, nếu lúc này có y tá nào đi ngang qua chắc chắn sẽ nhận ra tinh thần anh ta đã ở bờ vực của sự điên loạn.

 

 

Có câu nói: “Một khi đã bắt đầu g.i.ế.c chóc, sẽ không thể dừng lại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.