“Không… không thể nào… Đây không thể là Huỳnh Huỳnh, làm sao có thể là cô ấy được, Ava là người da trắng, còn Huỳnh Huỳnh thì là…”
Khương Thành Du thì thào như nói với chính mình, chợt nhớ ra rằng ông ngoại của họ chính là người da trắng.
“Nhưng dù màu da có giống thì màu tóc cũng không thể thay đổi được, còn cả màu mắt nữa.”
Anh ta vẫn không thể tin được, hay đúng hơn là không thể chấp nhận được.
Nữ thần mà anh ta thầm mến bấy lâu nay lại chính là em ruột của mình, ai có thể chấp nhận được điều đó cơ chứ?!
Thế nhưng sự thật lại bày ra ngay trước mắt, trong phòng nghỉ sau buổi biểu diễn, Ava đang từ từ gỡ bỏ toàn bộ lớp ngụy trang trước gương trang điểm.
Khi bộ tóc giả được tháo xuống, mái tóc dài đen mượt của cô buông xõa như thác đổ, đôi kính áp tròng màu xanh lam cũng được gỡ ra, để lộ đôi mắt đen tuyền bên dưới.
“Đúng là em ấy… Em ấy chính là Ava.”
Khương Thành Du cuối cùng cũng cúi đầu chấp nhận sự thật này, một cách đầy bất lực, có lẽ đây chính là sự trừng phạt mà ông trời dành cho anh ta.
Yêu phải chính em gái ruột của mình?
May thay, không có ai biết được ý nghĩ xấu xa, dơ bẩn của anh, từ giờ trở đi, anh ta cũng chỉ coi chuyện này như chưa từng xảy ra, anh ta và Huỳnh Huỳnh vẫn sẽ là anh em tốt như xưa.
Dường như, trong lòng anh ta vẫn chưa thật sự chấp nhận được rằng mình chỉ là một vật thí nghiệm được nuôi cấy trong ống nghiệm, vốn dĩ đã chẳng có bố mẹ thì làm gì có “em gái”…
Sự thật được hé lộ khiến cư dân mạng không khỏi chấn động.
Người khó chấp nhận nhất ngoài Khương Thành Du ra, chính là các fan của “Mỹ”:
[Trời ơi, tôi không thở được nữa rồi, tại sao Khương Lưu Huỳnh lại là Ava chứ?! Cô ấy… sao cô ấy không phải là người nước tôi?!]
[Khóc mất.jpg. Chúng ta đều bị người phụ nữ Hoa Hạ này lừa rồi, nhưng tôi lại không nỡ mắng cô ấy, biết làm sao đây?]
[Không, cô ấy vẫn có thể là người nước tôi mà! Bị Hoa Hạ bắt nạt thế kia chắc chắn cô ấy cũng chẳng muốn quay về đâu, Khương à, cô thấy không? Nước tôi chào đón cô!]
Bình luận ngày càng nhiều hơn, fan từ các quốc gia khác cũng không chịu thua:
[Khương Lưu Huỳnh nên đến phát triển ở Hàn Quốc chúng tôi! Bên cô ấy toàn người mắng cô là “con nhỏ xấu xí”, chắc cô ấy giận lắm nhỉ? Sang đây đi, cô sẽ là sao hạng nhất!]
[Mong Khương tiểu thư hãy cân nhắc đến xứ sở Hoa Anh Đào. Chúng tôi rất hoan nghênh những tài năng có năng khiếu hội họa như cô. Nếu cô đến, chắc chắn sẽ trở thành một họa sĩ được kính trọng như cô Bạch Điểu!]
[Xin vị thần bộ lạc vĩ đại hãy cho cô ấy giáng lâm nơi bộ lạc của chúng tôi! Tôi cần một nữ tư tế như thế để chữa lành cho dân làng!]
[Bình luận trên cút ra ngoài dùm cái.]
Mọi người bàn tán xôn xao, đúng lúc đó, người quản lý của Khương Lưu Huỳnh – Gris – xuất hiện trên màn hình và hỏi ra điều mà ai cũng đang thắc mắc:
“Ava, thật sự cô không định nhập quốc tịch chúng tôi sao? Ngoài kia ngày càng nhiều nghi ngờ về cô, cô định mãi đeo tóc giả và kính áp tròng để che giấu thân phận thật à?”
Động tác tẩy trang của Khương Lưu Huỳnh khựng lại, cô mỉm cười đáp:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Tôi yêu Tổ quốc của mình, giống như anh yêu Tổ quốc của anh. Chẳng lẽ vì danh vọng và tiền bạc, anh sẽ từ bỏ quốc tịch sao?”
Chỉ một câu phản vấn đơn giản, nhưng cô là người đầu tiên dám nói thẳng với Gris như thế, hai chữ “danh vọng” – mỗi chữ đều đủ để khiến con người điên cuồng, đừng nói là từ bỏ quốc tịch, g.i.ế.c người phóng hỏa cũng có thể làm.
Thế mà qua miệng Khương Lưu Huỳnh, nó lại nhẹ nhàng đến kỳ lạ.
Rõ rang Gris vẫn chưa từ bỏ, trong mắt những người như anh ta, xinh đẹp và có tài đồng nghĩa với đặc quyền.
Anh ta tiếp tục nhẹ nhàng thuyết phục:
“Chẳng lẽ cô định giả vờ cả đời sao? Tôi đã xét nghiệm gene của cô rồi, có đến một phần tư…”
“Ông trời đã sinh tôi ra ở Hoa Hạ, thì sao tôi có thể dễ dàng từ bỏ? Huống hồ, sẽ có một ngày tôi quay trở về.”
Khương Lưu Huỳnh cắt lời anh ta. Vừa lúc đó, lớp trang điểm trên mặt cô đã được gỡ bỏ hoàn toàn.
Gris sợ cô lạnh, còn đặc biệt chuẩn bị một chiếc khăn choàng.
Khoảnh khắc khoác khăn lên người, cô hoàn toàn biến đổi – Từ một nữ thần tóc vàng nóng bỏng, hóa thành một mỹ nhân cổ điển thanh tao, lạnh lùng.
[Tôi muốn khóc mất, không biết tại sao nữa, tôi… tôi lại thấy tóc đen đẹp quá!! Mắt đen cũng quyến rũ nữa! Tôi muốn đi nhuộm tóc đen!]– IP từ Mỹ quốc
[Quá xinh đẹp luôn aaaa! Tại sao để mặt mộc lại còn đẹp hơn cả trang điểm thế này cơ chứ aaaaa!]
[Khương Lưu Huỳnh, hu hu hu, tôi yêu cô đến phát điên rồi! Một người phụ nữ vừa lương thiện vừa có tam quan chính trực như cô, còn tìm đâu ra được nữa chứ!]
Gris dường như cũng đã đắm chìm trong vẻ đẹp của cô, rất lâu sau mới sực tỉnh bởi câu nói ban nãy:
“Quay về? Cô vẫn chưa hài lòng với cuộc sống hiện tại sao? Tại sao phải quay về?”
…Tất nhiên rồi, cô nhất định sẽ quay về.
Nhưng câu trả lời đó, Khương Lưu Huỳnh chỉ giữ trong lòng.
Thấy cô im lặng, Gris không thể kìm nén thêm nữa, nắm lấy cánh tay cô và hét lên:
“Đừng im lặng, trả lời tôi đi, Ava!”
“Tôi đã dồn hết mọi tài nguyên lên người cô, chẳng lẽ cô định đối xử tàn nhẫn với tôi như thế sao?!”
Khương Lưu Huỳnh không vùng ra, nhưng cũng không thuận theo lời anh ta.
Cô chỉ lạnh lùng, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt—lớn hơn cô mười tuổi, làn da đồng màu khỏe mạnh, vẻ ngoài toát lên sự vững chãi, nhưng ánh mắt Gris lại bắt đầu d.a.o động một cách bất thường.
Trong sự giằng co ấy, Khương Lưu Huỳnh lựa chọn cúi người một cách lịch sự:
“Cảm ơn anh vì tất cả những gì đã làm cho tôi, cho nên chuyện tối hôm qua, tôi sẽ không truy cứu nữa—
Đến đây là kết thúc.”
Những lời nói khiến người nghe rối bời, cô vừa nói dứt đã xoay người định rời đi.
Gris hoảng hốt, vội vàng bước lên chặn đường Khương Lưu Huỳnh, lo lắng nói:
“Ava, nghe tôi nói đã—nếu cô muốn thuận lợi công khai thân thế, thì bắt buộc phải làm vừa lòng bọn họ, cô hiểu chứ? Toàn là người lớn cả rồi, chỉ là qua đêm một lần thôi, rất đơn giản.”
“Tôi biết người Hoa các cô thường khó chấp nhận chuyện này, nhưng bây giờ cô không còn đường lui nữa. Lúc đầu đã chọn giả làm người da trắng, cô phải biết ngày này sẽ đến.”
Những lời đó đã hoàn toàn mất đi sự cao ngạo lúc trước, giờ đây chỉ còn là sự mềm mỏng khuyên nhủ.
Khương Lưu Huỳnh lại làm như chẳng hiểu gì, nghiêng đầu hỏi lại một cách ngây thơ:
“Tại sao phải công khai? Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, tôi đến đây là để trốn một người.”
“Anh giúp tôi trốn, tôi kiếm tiền trả ơn anh, tôi đã làm được. Nhưng anh thì thất hứa.”