Sau khi thấy Khương Lưu Huỳnh trốn thành công dưới quầy bar trong nhà hàng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Góc nhìn cũng dần chuyển từ trong ra ngoài, là một nhóm đàn ông mặc đồng phục đang tụ tập trước cửa nhà hàng, họ vừa nhìn quanh vừa hỏi những người đi đường:
“Chào anh/chị, có thấy người phụ nữ này không?”
May mà phần lớn mọi người đều trả lời là chưa thấy, cho đến khi người được hỏi là ông chủ nhà hàng. Ông ta ngay khi nhìn thấy bức ảnh liền khựng lại, ba giây sau mới ấp úng trả lời rằng không thấy. Tất nhiên sự bất thường nhỏ này không thể qua mắt được nhóm người đã qua huấn luyện chuyên nghiệp ngoài kia, họ liền bịa ra:
“Chúng tôi là đội cảnh sát đặc nhiệm, người phụ nữ này là phần tử khủng bố, mang theo b.o.m rất nguy hiểm, nếu ông có manh mối gì thì…”
“Tôi… tôi biết! Cô ta đã đi vào bên trong nhà hàng!”
Bản năng sinh tồn là điều tự nhiên của con người, khi nghe đến “bom”, ông chủ nhà hàng liền không thể không khai hết mọi chuyện.
Cư dân mạng dở khóc dở cười, nhưng khi họ theo góc nhìn của đám “đặc cảnh” lục tung cả nhà hàng mà vẫn không tìm thấy bóng dáng Khương Lưu Huỳnh, thì lại bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.
[Biến mất vào không khí? Hay tàng hình? Khương Lưu Huỳnh chắc chắn là người ngoài hành tinh rồi.]
[Ngốc nghếch, rõ ràng là cô ấy đã sớm nhìn thấu lòng người mà chạy trốn rồi. Từ nhỏ đến lớn cô ấy đã từng dựa vào ai chưa? Những người thật lòng giúp cô thì bất lực, còn những kẻ giả vờ giúp thì vô số kể.]
Câu này quả là đúng. Khương Lưu Huỳnh từ lâu đã quen với việc không đặt hy vọng vào người khác. Nhưng khi góc nhìn quay lại với cô, mọi người lại một lần nữa trầm trồ thán phục.
Vì nơi cô đang ở lúc này lại là một chiếc xe sang trọng, bên cạnh còn có một ông chú người da trắng. Có một sự khác biệt nhỏ nữa là khuôn mặt của Khương Lưu Huỳnh hình như đã được lau sạch sẽ.
Không biết có phải do một phần tư dòng m.á.u lai trong người hay không, là người châu Á nhưng khi ngồi cạnh người da trắng, màu da hai người lại gần như tương đồng. Nếu nói sự khác biệt duy nhất thì có lẽ là trên da cô không hề có tàn nhang, sạch sẽ trắng như tuyết.
Cô có mái tóc đen, đôi mắt đen, nhưng cấu trúc gương mặt lại rõ nét hơn người bình thường, đôi môi nhỏ nhắn đầy đặn, hội tụ mọi ưu điểm của cả hai dòng máu, trông chẳng khác gì một búp bê sứ.
Hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của người Hoa, còn người phương Tây thì thường chuộng tóc vàng, mắt xanh hơn.
Người chú da trắng trên màn hình dường như cũng nghĩ vậy, liền mở miệng nói:
“Cô bé, phải nói là cháu rất đẹp, nhưng chưa đạt đến tiêu chuẩn của Hollywood. Chú thấy làm người mẫu thì hợp hơn, cháu không cần thay đổi gì cả, hãy cân nhắc thử nhé.”
Lời ông ta còn chưa dứt, người đàn ông da ngăm ngồi ghế trước đã không nhịn được mà quay đầu hét lên:
“Anh đừng hòng cướp người từ tay tôi! Chính tôi mới là người cô ấy tìm đến trước, không phải anh!”
“Đúng không nào, thiên thần tóc đen của tôi? Đừng nghe lời ông ta nhé.”
Khi thấy rõ gương mặt của người đàn ông ngồi ghế trước, phần bình luận trực tiếp liền bùng nổ. Nhưng lần này, lại phần lớn đến từ cư dân mạng ở nước Mỹ:
[Lạy Chúa! Đây chẳng phải là Gris – người đại diện của Ava sao!? Người đàn ông bên cạnh cũng là Adas – một người đại diện người mẫu nổi tiếng! Khương Lưu Huỳnh sao lại lên xe họ được!?]
[OMG! Mọi người không thấy bây giờ Khương Lưu Huỳnh rất giống Ava sao!? Lúc cô ấy còn là tiểu thư tôi đã thấy giống rồi, giờ thì… còn giống hơn!!]
[Mơ gì vậy? Ava là người của nước chúng tôi, sao có thể là người phụ nữ Hoa quốc này chứ.]
Khương Thành Du cũng điên cuồng lắc đầu, Ava chính là thần tượng của anh ta! Hai tháng trước họ còn gặp cô ở một lễ trao giải tại Mỹ, mà khi đó… Lưu Huỳnh chắc chắn vẫn còn ở trong nước.
Đúng, anh ta nhớ rất rõ.
Vì hai tháng trước chính là lúc Lưu Huỳnh bị vu oan là đạo nhạc bài hát của Giang Tiểu Viên… Lúc đó cô luôn trốn trong biệt thự, không dám bước ra ngoài.
Anh ta vẫn nhớ rõ Lưu Huỳnh lúc ấy chịu rất nhiều ấm ức, nhận được vô số lời đe dọa từ fan của anh ta. Còn có cả…
Khương Thành Du ôm đầu đau đớn, bỗng nhớ lại mình đã từng nặng lời với Lưu Huỳnh như thế nào.
Anh ta từng nói:
“Đã vô dụng vậy còn quay về làm gì? Gây chuyện rồi thì lại nhớ đến nhà họ Khương à? Lúc trước đòi đi là cô, bây giờ lại ngày ngày bám lấy nhà chúng tôi cũng là cô.”
Anh ta còn nói:
“Cô ngay cả một ngón tay của Oản Oản cũng không bằng. Nếu tôi là cô thì đã sớm rời đi, nhường vị trí đại tiểu thư nhà họ Khương cho Oản Oản rồi, chứ không phải như cô, mặt dày vô sỉ, làm mất hết mặt mũi nhà họ Khương.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Nhưng mà, anh ta đã quên mất…
Anh ta quên rằng Khương Lưu Huỳnh không hề cố tình hát trước mặt mọi người, lần đó chỉ là một tai nạn… không, là một cái bẫy có chủ ý.
Chính là đội quay phim của anh ta đến nhà ghi hình, và Khương Oản Oản đã cố tình ép Khương Lưu Huỳnh phải hát!
Lúc ấy cô chỉ là một người bình thường chưa từng xuất hiện trên mạng, hoàn toàn không có danh tiếng gì.
Là anh trai, nhưng anh ta không những không đứng ra yêu cầu đạo diễn cắt bỏ đoạn đó, ngược lại còn cùng Khương Oản Oản nghi ngờ bài hát cô hát là đạo nhạc, còn theo cư dân mạng mà mỉa mai, chửi rủa cô…
Anh ta là anh ruột, nhưng hành động lại còn quá đáng hơn Khương Oản Oản rất nhiều, quá nhiều…
Khương Thành Du mặt mày ủ rũ, tâm trí đã sớm trôi lạc đi xa.
Cho đến khi, màn hình trước mắt bỗng nhiên sáng bừng!
Ánh sáng trắng chói lòa chiếu thẳng vào mặt mọi người khiến ai cũng chói mắt, cho đến khi ánh sáng dần tan đi,
Khương Thành Du lập tức trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xuất hiện trên màn hình—
người mà anh ta đã ngưỡng mộ suốt ba năm qua.
Cô ấy mặc một chiếc đầm ngắn lấp lánh màu đen, tóc dài màu vàng kim, trang điểm rực rỡ mà không hề lố lăng.
Cô ngồi lặng lẽ trên chiếc xích đu ở trung tâm sân khấu, xích đu hình mặt trăng từ từ hạ xuống.
Ngồi bên dưới sân khấu là hàng triệu khán giả, họ cùng hô vang một cái tên—
“Ava.”
Tiếng hò reo kéo dài dần im bặt theo cử chỉ của người phụ nữ trong chiếc đầm đen, cả khán đài lặng ngắt như tờ, đến mức có thể nghe thấy tiếng một cây kim rơi xuống đất.
Ngay sau đó—
“Fire can’t burn in my eyes”
Một giọng ca thiên thần không cần bất kỳ đoạn nhạc dạo nào vang lên trong tai mọi người, chỉ với một câu hát của cô gái trên sân khấu mà khán giả như chìm vào mê say.
Mãi cho đến khi nhạc đệm vang lên, họ mới như sực tỉnh mà vỗ tay.
Tiếng vỗ tay và tiếng reo hò vang dội như sấm…
“When you think of me, I’ve gone too far”
Khi bài hát đến cao trào, khán đài lại lần nữa rơi vào im lặng, kéo dài cho đến câu cuối cùng—
“Why do I see a sad…”
Bài hát này không có nhiều lời, nhưng hai đoạn lời được lặp đi lặp lại lại đủ khiến người nghe dễ dàng chìm đắm trong nỗi buồn, cả khán đài như hòa làm một với cảm xúc bi thương của người hát.
Chất giọng đặc biệt ấy, giai điệu đầy hoài niệm ấy, nếu nói “Nếu yêu đã quên” là sự luyến tiếc khi buông tay, thì bài “A Sad Me in Your Eyes” lại là sự giải thoát hoàn toàn khỏi quá khứ.